Chương 193

“Hôm nay khá hơn chút nào không?” Thanh Thanh ngẩng đầu hỏi anh.

“Tốt hơn nhiều rồi!” Đoan Mộc Nam nhìn cô đáp, những người yêu nhau chỉ cần nói những câu bình thường như vậy cũng đủ hạnh phúc rồi.

Thanh Thanh nhẹ nhàng dựa vào sát anh hơn, giống như chú mèo con ngoan ngoãn nấp trong vòng tay chủ nhân.

“Thanh Thanh, anh định trở về!” Đoan Mộc Nam dừng bước thâm tình nhìn cô, anh muốn vì cô dọn dẹp đống lộn xộn càng sớm càng tốt.

“Thật sao?” Thanh Thanh kinh ngạc hỏi. "Chúng ta có thể sống một cuộc sống bình thường không?"

“Ừm, nhưng mà anh phải trở về lâu đài cổ xử lý chút chuyện, không thể để Dịch Tuấn đó một mình được.”

“Ừm, em biết rồi.” Thanh Thanh giống như một đứa trẻ hiểu chuyện đang chờ người yêu hứa hẹn mua kẹo cho.

Đoan Mộc Nam nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô, trong lòng không khỏi dâng lên một tia lo lắng, hy vọng lần này trở về lâu đài cổ mọi chuyện đều thuận lợi, bởi vì có Thanh Thanh ở đây nên trong lòng anh đặc biệt khát vọng kết thúc cuộc chiến này càng sớm càng tốt!

Yên tâm trở về nhà và tận hưởng thế giới riêng của hai người!

Hai người đi dạo bên hồ trong thị trấn nhỏ, làn nước xanh như ngọc trong suốt soi bóng hai người đang nép vào nhau.

Còn trong quán trọ.

Nala bị Minh Nhất cưỡng ép uống cốc nước độc, cô ta vừa phun ra vừa ho sặc sụa như muốn đòi mạng.

Minh Nhất bị chọc giận như vậy đâu có bận tâm đến chuyện thương hoa tiếc ngọc, hung ác rót nước vào, dám hại anh Nam, anh ta tuyệt đối không thể nhẹ tay.

“Minh Nhất dừng lại!” Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng quát của Vân Lôi.

Minh Nhất nhìn ra và thấy Vân Lôi đi vào, động tác rót nước thô bạo dừng lại, nhưng anh ta vẫn túm lấy Nala không dừng lại.

Vân Lôi nhìn thấy đôi mắt đò ngầu của Minh Nhất, quần áo của Nala thì không chỉnh tề đang bị cưỡng chế uống nước, đó thực sự không phải là hành vi thường ngày của anh ta.

“Minh Nhất, anh đang làm gì vậy?"



“Cô ta hạ độc trong nước!” Minh Nhất cau mày tức giận hét lên.

Nala ho dữ dội, không ngừng mắng mỏ:

“Minh Nhất, anh cmn khốn nạn, cặn bã ...” Nala từ nhỏ lớn lên chưa từng bị nhục nhã như vậy, cô ta hạ độc gì chứ? Biết sớm như vậy cô ta đã cho người chuẩn bị một loại độc dược để gϊếŧ chết anh ta, tốt nhất là loại muốn sống không được, muốn chết không xong!

“Có hiểu lầm gì không?”Vân Phong cảm thấy tiểu thư như cô ta không cần làm chuyện như vậy.

“Hiểu lầm? Người như cô ta đáng ra không nên cứu về!” Minh Nhất nhìn cô ta chằm chằm, thầm nghĩ anh mạo hiểm tìm thảo dược cho cô ta, cõng cõng cô ta ròng rã một ngày đêm, thế mà cô ta lại làm những chuyện như vậy, trong lòng cảm thấy thất vọng.

Nhìn thấy đáy mắt anh có chút hối hận và mất mát, đột nhiên trong lòng cô ta cảm thấy ớn lạnh, chẳng lẽ mạng cô ta không đáng để anh cứu?

“Nala tiểu thư, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Vân Lôi muốn nghe lời giải thích từ cô ta, để giảm bớt cơn muốn gϊếŧ người của Minh Nhất.

“Hừ, tôi chính là muốn hạ độc chết anh ta, có giỏi thì gϊếŧ tôi đi!” Nala hung hăng nhìn Minh Nhất nói.

Minh Nhất đưa tay lên muốn cho cô ta một tát thì bị Vân Lôi ngăn lại, anh cũng cho Vân Lôi một ánh mắt cảnh cáo.

Lúc ba người nói chuyện, ngoài cửa chợt có một bóng đen lóe lên, Vân Lôi và Minh Nhất vô cùng cảnh gác!

Thân thể gầy gò của Vân Lôi nhẹ nhàng dựa vào cửa, cẩn thận nhìn ra ngoài, trong chốc lát “phịch” một tiếng súng vang lên, cũng may anh ta phản ứng nhanh, vội vàng tránh ra, một viên đạn mạnh mẽ như gió lốc bay qua trước mặt anh ta.

Minh Nhất ngay lập tức bế Nala lên giường, trốn sau giường.

Sau đó một người bịt mặt, cầm súng máy nhanh chóng quét qua căn phòng.

Bang! bang! bang! một loạt âm thanh vang lên, vô số viên đạn với lực cực mạnh bắn vào phòng, ván gỗ và tường đất bên trong căn phòng bay lên, sức công phá và sát thương thực sự là đỉnh cao.

Trong tích tắc, căn phòng trở nên lộn xộn bám đầy những lớp màu xám!

“Tôi yểm hộ anh! Đi ….” Vân Lôi rút súng ra hét lên với Minh Nhất, bang! bang! hướng ra ngoài nổ súng!



Tên bịt mặt cầm khẩu súng máy hạng nặng bên ngoài bị bắn ngã gục xuống, Minh Nhất kéo Nala ra khỏi căn phòng để tránh tro bụi, bên ngoài đã có Vân Phong và A Hổ tiếp ứng!

Minh Nhất kéo Nala trốn vào phòng của bọn A Hổ.

A Hổ ném một khẩu súng cho Minh Nhất, Minh Nhất nhanh chóng bắt lấy!

Mấy người nép vào vách tường.

Thỉnh thoảng tiếng đạn bắn vang lên.

“Người nào?” A Hổ hỏi.

“Ngoài Bố Lặc Ngạc ra còn có ai?” Vân Phong đáp.

“Vân Phong, tôi sẽ yểm hộ cho cậu, cậu nhanh chóng đi thông báo cho anh em, anh Nam còn ở bên ngoài, bảo vệ tốt cho anh ấy, nơi này giao cho tôi!” Minh Nhất nghiêm túc nói.

“Được!” Vân Phong nghiêm túc gật đầu.

“A Hổ, nhanh đi bảo vệ anh Nam!” Minh Nhất ném thêm một khẩu súng cho A Hổ.

“Vâng, anh Minh, anh, anh không sao chứ?” A Hổ nhìn thấy mặt của Minh Nhất đỏ lên như đít khỉ, lo lắng hỏi.

Ming khô khan nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy trong người nóng bừng bừng!

Trong nháy mắt tản ra một tia khát máu.

“Nala tiểu thư, cô có muốn đi cùng tôi không?” Vân Phong hỏi.

“Được!” Nala vội vàng trả lời.

“Không được!” Minh Nhất đột nhiên hét lên, làm Vân Phong giật nảy mình, tên này ăn thuốc súng sao?

“Nếu hôm nay tôi chết, nhất định phải chết cùng cô ta!” Minh Nhất nghiến răng nghiến lợi nói.