“Nala tiểu thư ...” Thanh Thanh như muốn tiến lên ngăn cản, lại bị Đoan Mộc nam kéo tay lại.
“Nam, chúng ta không thể đối xử với cô ấy như vậy, dù sao cô ấy cũng đã cứu chúng ta ...”
“Chẳng lẽ em muốn chắp tay dâng anh cho cô ta?”
“Không phải, em nghĩ anh nên uyển chuyển một chút ...em sợ cô ấy không chịu được ...”
“Sợ cô ta không chịu được, vậy anh chịu được sao? Vợ chưa cưới của anh đã hứa hẹn với cô ta lúc anh hôn mê? Đây là việc em nên làm sao?”
Người phụ nữ này không thể làm cho người khác bớt lo!
“Tình hình lúc đó cấp bách, em chỉ muốn nhờ cô ấy giúp đỡ, đúng là cân nhắc không chu toàn ...Mà em thấy cô ấy đối với anh rất sâu đậm ...”
“Sâu đậm? Chẳng lẽ cứ người phụ nữ nào yêu anh sâu đậm thì em đều chia sẻ anh cho người đó sao?” Đoan Mộc Nam tức giận!
Thanh Thanh nhìn thấy dáng vẻ tức giận của anh, ngoài mặt đầy khí tức, nhưng cũng có chút đáng yêu, trong lòng buồn cười, cô đến gần anh, nói nhỏ:
“Được rồi, em sai rồi ...à, chẳng lẽ anh có rất nhiều người yêu anh sâu đậm sao?” Cô cố ý ăn giấm hỏi.
Đoan Mộc Nam ôm lấy eo thon của cô, tựa đầu vào trong ngực cô, một giọng nói từ tính và gợi cảm vang lên:
“Ừm, có rất nhiều, vì vậy em tốt nhất là đừng có dùng tấm lòng bồ tát đem chồng em đẩy ra ngoài, chồng em cũng không quan tâm ...”
Những ngón tay mảnh khảnh của Thanh Thanh vuốt ve khuôn mặt anh và thì thầm: “Anh nghĩ rằng em có thể làm vậy sao!”
Một nụ cười xinh đẹp, ngọt ngào nở trên miệng cô.
Thầm nghĩ, Nala tiểu thư, lần này thật sự xin lỗi, tôi không thể chia sẽ Nam cho cô được!
Đoan Mộc Nam ôm eo Thanh Thanh, thuận thế xoay người cô lại, ngồi trên giường, đối mặt với chính mình, vòng tay qua, ôm cô vào lòng.
“Cẩn thận vết thương của anh!” Thanh Thanh lo lắng đặt tay lên ngực anh.
“Biết vậy mà còn ấn tay lên đó sao?” Đoan Mộc Nam nhìn cô nói.
Thanh Thanh vội vàng buông tay ra, kết quả là bộ ngực đầy đặn của cô liền dính chặt vào ngực anh.
Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy cô đã mắc vào bẫy của anh, cô chưa kịp thoát ra thì giọng nói quyến rũ của anh đã vang lên bên tai cô: "Làm như vậy sẽ không đau!"
Thanh Thanh lườm anh một cái: “Lưu manh!”
“Có vợ nào nói chồng mình là lưu manh không?”
Thanh Thanh mỉm cười và không còn tranh cãi với anh nữa, yên tâm dựa vào vòng tay dịu dàng của anh.
Bên phía Nala, sau khi nhảy lò cò một chân ra ngoài cửa, Gemma muốn đỡ lấy cô ta nhưng Nala không cho Gemma giúp đỡ.
“Đại tiểu thư, ngài đừng tức giận, cẩn thận bị ngã ...”
“Cút ….” Nala rống lên, trong lòng căm hận Ngôn Thanh Thanh.
“Cẩn thận, đại tiểu thư ….” Gemma nhìn Nala suýt ngã, liền vội vàng tiến tới đỡ cô nhưng Nala lại dùng sức đẩy cô ta ra xa, còn mình thì ngã xuống.
Thấy vết thương cũ chưa lành lại sắp thêm vết thương mới.
Hét lên một tiếng rồi ngã xuống.
Sau n giây, mọi chuyện không đau như cô nghĩ, Nala mở một mắt, một khuôn mặt u ám thu vào mắt cô, khuôn mặt lạnh lùng và cứng rắn của Minh Nhất hiện ra trước mặt cô.
Hai tay anh đang đỡ eo cô.
"A ..." Nala lại hét lên.
Minh Nhất cau mày, vừa buông tay ra, phịch! Nala rơi xuống đất.
“A….anh, cái tên khốn nạn này!” Nala mắng mỏ.
Minh Nhất quay lưng, nói với cô một câu: “Nala đại tiểu thư đối đãi với ân nhân cứu mạng vậy sao?”
“Ai bảo anh ném tôi xuống?” Nala một chân đứng lên, được Gemma đỡ lấy, vỗ vỗ để phủi bụi trên quần áo.
“Là tiếng hét của đại tiểu thư xuyên thủng màng nhĩ tôi!” Minh Nhất lạnh lùng đáp, xoay người rời đi không thèm nhìn cô.
Lạnh lùng và xem thường như vậy làm Nala càng tức giận, cô ta đường đường là Bố Lặc đại tiểu thư, tại sao phải để đám người kém cỏi này bắt nạt.
Ôm ngọn lửa trong bụng, cô khập khiễng đi vào khu rừng nhỏ trong thị trấn nhỏ, tuy là một thị trấn nhỏ, xung quanh là rừng, nhưng cách xa các thành phố khác, nó giống như một thiên đường, rất độc lập.
“Nala tiểu thư, đi chậm thôi, cẩn thận bị thương ở chân ...”Gemma liên tục nhắc nhở cô từ phía sau, vì sợ rằng cô sẽ đυ.ng phải vật nguy hiểm.
Nghĩ thầm mình luôn muốn mưa thuận gió hòa, làm sao có thể lấy được người đàn ông yêu mình đúng là rất khó!
“Tiểu thư, vẫn còn bá vương thương yêu cô mà!” Gemma nói.
“Gemma, cô thật phiền phức, nhanh nghĩ cách cho tôi đi!” Nala khóc nói.
Gemma chưa bao giờ thấy Nala như vậy, Nala từ nhỏ đã ngang bướng, ngỗ ngược, tùy hứng, luôn làm khó dễ mọi người, nhưng hôm nay lại khóc lóc kêu cô ta nghĩ cách, Gemma cảm thấy có chút thương cảm với cô, cũng quên luôn bình thường Nala đã đánh chửi cô ta như thế nào.
“Chúng ta trở về đi, để bá vương bắt thành chủ đến cho ngài!”
“Bắt anh ấy có lợi ích gì? Bắt được anh ấy, có lấy được trái tim anh ấy không? Còn nữa, lần trước cha tôi thiếu chút nữa hại chết anh ấy ...lần này sao có thể làm thế được nữa?”
“Vậy, vậy ...” Gemma mím môi, cố gắng suy nghĩ, hai người ở dưới một bóng cây, Gemma cầm lấy lá cây bên cạnh, tập trung suy nghĩ. Đột nhiên nhìn lá cây trong tay mình, trong lòng sáng lên.