Chương 187

“Nhìn không ra cô cũng rất nặng nha!” Minh Nhất cõng nửa ngày mới nói được một câu như vậy!

Nala mơ mơ màng màng nghe được, liền mơ hồ nói:

“Tôi sẽ nói cha tôi thưởng cho anh!”

Minh Nhất lại mặc kệ, không để ý đến cô ta, nhưng Nala càng ngày càng lo lắng, dù cả người mê man, cứ cách vài phút lại thì thào một câu:

“Đừng bỏ rơi tôi, tôi sẽ nói cha tôi thưởng cho anh!”

Minh Nhất ướt đẫm mồ hôi!

Cả một ngày dài, anh ấy chỉ dừng lại vài ba lần.

“Mạng của cô vẫn rất có giá trị!” Minh Nhất chế giễu.

“Tôi muốn sống và gặp anh Thành ...”Sau một lúc, Nala nói trong vô thức.

Minh Nhất không biết cô ta đang nói mớ hay đang trả lời anh!

Đứng vững, cố định cơ thể cô rồi đi tiếp!

Thầm nghĩ, cõng cô ta như vậy cũng là tai họa cho anh Thành và Thanh Thanh, chi bằng cho sói ăn cô ta đi cho xong.

Trong lòng nghĩ vậy nhưng vẫn cõng cô ta đi về phía trước!

Khi sắp đến thị trấn, gặp phải một xe công nông, Minh Nhất lấy ra một ít tiền, nhờ họ chở đến trong trấn, mãi đến khuya, bọn họ mới vào được một quán trọ nhỏ!

Minh Nhất không có thời gian nghỉ ngơi, lập tức tìm ám hiệu của Đoan Mộc Nam và bọn Vân Lôi.

Thấy Đoan Mộc Nam tỉnh lại, cuối cùng cũng nhẹ lòng!

Thanh Thanh và những người khác nhìn thấy Minh Nhất đã trở về an toàn, trái tim đang treo lơ lửng của họ nhẹ nhõm hơn!

Lão già tóc quăn thấy Đoan Mộc Nam tỉnh lại, thầm nghĩ chắc họ sẽ thả mình về, nhưng chưa kịp thở đã bị lôi đi kiểm tra chân cho Nala!

Minh Nhất dọa ông ta không được để lại sẹo!

Trời ạ, vết thương lớn như vậy làm sao để không lưu lại sẹo?

Đυ.ng phải đám người này số của ông ta đúng là đen đủi tám kiếp!

Đêm nay, Gemma bị đưa tới để chăm sóc Nala, Minh Nhất cuối cùng cũng được giải thoát, anh ấy trở về quán trọ của Đoan Mộc Nam, chen chúc một phòng với bọn người Vân Lôi.

Vân Phong và A Hổ cười giảo hoạt.



Minh Nhất không hiểu họ đang làm gì, kể từ khi anh ấy trở về, những người này luôn đối xử với anh ấy một cách kỳ lạ.

"Các người đang làm cái quái gì vậy?"

Minh Nhất nằm trên giường và muốn nghỉ ngơi thật tốt, lại bị mấy tiếng cười ha hả này làm cho phát cáu, nhịn không được hỏi.

“Anh Minh, là anh cõng Nala đại tiểu thư về sao?”

“Ừm!” Minh Nhất không thay đổi sắc mặt đáp.

“Vậy mấy ngày qua chắc mệt mỏi lắm nhỉ?” A Hổ âm dương quái khí nói.

“Vẫn ổn!”Minh Nhất nghĩ rằng so với huấn luyện ma quỷ, đây không phải là quá khổ cực.

“Haha, anh à, cõng con gái làm sao mệt được!” A Hổ nhếch miệng cười, Vân Phong cũng câu môi. A Hổ lớn lên với Dịch Tuấn, trên thân mang theo chút vô lại. Cuộc sống không quá khắt khe như Vân Lôi Vân Phong, trong đầu tâm địa gian xảo vô kể.

Minh Nhất biết anh ta có ý gì, không thèm để ý.

Thấy Minh Nhất phớt lờ, còn không biết sống chết hỏi:

“Anh, mấy đêm nay anh và đại tiểu thư trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ, không phát sinh chuyện gì sao?”

Minh Nhất trầm xuống, trong lòng bùng cháy như núi lửa.

“Sao em cứ có cảm giác lần này đại tiểu thư có cái gì đó khác khác!” A Hổ nói tiếp.

“Tại sao lại khác?” Vân Phong kỳ quái hỏi.

“Hình như phụ nữ hơn!”

“Trước đó cô ta là đàn ông sao?” Vân Phong cười nói!

“Đúng rồi anh, anh không hiểu chuyện này, con gái và phụ nữ vẫn khác nhau! Anh nói đúng không!” A Hổ nhướng mày với Vân Phong nói.

“Nói rõ chút đi!” Vân Phong khơi mào cho A Hổ nói.

“Chỉ có đàn ông mới có thể làm con gái trở thành phụ nữ mà ...anh nhìn anh Minh mạnh mẽ như vậy ...” A Hổ cười ha hả.

Minh Nhất cởi một chiếc giày ném về phía A Hổ.

A Hổ cố ý hét lên, không biết sống chết còn nói thêm một câu:

“Để một cô gái biến thành phụ nữ là trách nhiệm và nghĩa vụ cơ bản của một người đàn ông, anh không cần kích động như vậy ...”Nói xong liền chạy ra khỏi cửa!

Ầm! tiếng chiếc giày còn lại của Minh Nhất đập vào cánh cửa A Hổ vừa đóng lại.

Vân Phong và Vân Lôi nín cười.



“Minh Nhất, không thể không nói, lời của A Hổ cũng có lý nha!” Vân phong nói.

“Có lý!” Vân Lôi bồi thêm một câu.

“Các người cũng ngứa da?”

“Aiz, không phải, đột nhiên tôi nghĩ, nếu anh có thể xử lý được Nala đại tiểu thư thì có phải là sẽ giải quyết được rắc rối cho anh Nam và chị dâu không!” Vân Phong nói.

“Một công lao lớn nha!”

Đôi mắt chim ưng sắc bén của Minh Nhất trừng lên với Vân Phong.

“Thế thì cậu làm đi!”

“Aiz, tôi không có cơ hội cõng cô ta cả đêm mà!” Vân Phong nói.

“Hôm nay tôi không gϊếŧ cậu, thật sự là không được ...”

“A….a….Tôi đùa thôi ….”

Tiếng đùa giỡn của Vân Phong và Minh Nhất truyền đến phòng Đoan Mộc Nam.

Đoan Mộc Nam bị tiếng ồn làm cho tỉnh lại.

Thanh Thanh thấy cử động, vội vàng nhẹ giọng hỏi:

“Sao vậy? Bọn họ làm ảnh hưởng đến anh à? Hay là đau chỗ nào?”

Đoan Mộc Nam chớp mắt.

“Có cần em nói họ nhỏ giọng không?” Cô sợ hoàn cảnh không tốt sẽ ảnh hưởng đến sự bình phục của anh.

Đoan Mộc Nam lắc đầu, nắm lấy tay cô, nói nhỏ:

“Ở với anh một lát!”

“Em có đi đâu đâu, không phải luôn ở cạnh anh sao?” Thanh Thanh cười nhẹ nói.

Nhìn thấy anh tỉnh lại, trong lòng lại có một niềm hạnh phúc và ngọt ngào vô hạn.

“Ngủ bên anh đi!” Đoan Mộc Nam nói.

"Em sợ đυ.ng vết thương của anh!"

“Lời này nên là anh nói!” Đoan Mộc Nam cười xấu xa, lúc ốm cũng không quên trêu chọc, khuôn mặt tuy có vết thương nhưng vẫn rất mê người.