Chương 186

Ông già kiểm tra một hồi lâu, sắc mặt vui mừng nói: “Người này thể chất rất tốt, cứ như thế này, hôm nay hoặc ngày mai sẽ tỉnh lại!”

Thanh Thanh và mọi người đã nhẹ nhõm rất nhiều.

"Vậy tôi có thể về không?"

“Aiz, đừng vội, ông ở lại đây với chúng tôi mấy ngày trước đã!” Vân Phong ôm lấy bờ vai của ông ta nói, thuận thể đưa ông ta ra khỏi phòng, ông già tóc quăn tựa hồ rất thống khổ, không chịu nổi!

“Chị dâu, có việc gì thì gọi chúng tôi!”

Thanh Thanh cười nhẹ, nhìn họ rời đi!

Sau khi cho Đoan Mộc Nam uống một ít nước, cảm giác trên người mình rất thối, cô nhìn những đồ dùng cần thiết mà Vân Lôi đưa cho cô, có vài bộ quần áo, mặc dù hơi lớn nhưng cô quyết định thay đồ một chút, quần áo trên người đã rách nát và giơ bẩn rồi!

Quán trọ nhỏ không có nhà vệ sinh bên trong, chỉ có nhà vệ sinh chung ở cuối hành lang!

Điều kiện rất hạn chế!

Thanh Thanh lấy mấy ấm nước nóng đổ vào chậu rửa mặt, muốn lau qua một chút!

Thanh Thanh khóa chặt cửa ra vào và cửa sổ, cởi chiếc áo sơ mi trắng ra ngang vai, vắt khăn mặt và nhẹ nhàng lau người!

Ánh nắng chói chang chiếu qua lớp giấy dán cửa sổ, và ánh sáng vàng nhạt lờ mờ phủ lên làn da của Thanh Thanh!

Làm cho làn da của cô căng bóng và tươi sáng hơn.

Cô nhẹ nhàng dùng khăn lông ấm lau trên cần cổ như ngọc, hơi ấm truyền qua da thịt, truyền thẳng đến trái tim!

Đôi mi thon dài của Thanh Thanh khẽ rung rinh trong màn sương!



Cô cởϊ áσ, để lộ tấm lưng mịn màng, lấy khăn vất vả lau toàn thân!

Đôi mắt nhắm nghiền của Đoan Mộc Nam nhẹ nhàng động đậy trong ánh sáng mờ ảo.

Trái tim đột nhiên nhảy lên, để ánh sáng xuyên qua đôi mi dài rộng của anh, cánh mũi bắt đầu cựa quậy, hít vào một hơi không khí trong phòng! Cảm thấy có một mùi quen thuộc, trong đầu anh tìm kiếm nguồn gốc của mùi này, nghĩ đến vị chủ nhân ngọt ngào!

Anh khẽ mở mắt, nhìn thấy đường viền sau lưng tuyệt đẹp của một người phụ nữ trong quầng sáng vàng nhạt, những gì anh nhìn thấy không rõ ràng và mơ hồ lắm, anh nghĩ bóng lưng này thì khuôn mặt người phụ nữ sẽ như thế nào!

Động tác của cô ấy nhẹ nhàng và chậm rãi, thậm chí anh có thể nhìn thấy sự đầy đặn duyên dáng khi cô ấy nghiêng người. Thật đẹp, giống như một bức tranh sơn dầu đang chuyển động!

Đoan Mộc Nam nở một nụ cười xấu xa, thưởng thức vẻ đẹp này …

Thanh Thanh lau sạch thân thể, luôn sợ có người đi vào, vội vàng mặc quần áo, lúc cô đổ nước, cô liếc nhìn Đoan Mộc Nam, trong lòng rất bất an, luôn có cảm giác có người nhìn cô.

Nhìn sắc mặt của Đoan Mộc Nam có chút chuyển biến, trong lòng lại lo lắng, khi nào thì anh tỉnh lại!

Đổ nước xong, cô trở lại, lại bắt đầu giúp Đoan Mộc Nam lau người!

Động tác rất nhẹ nhàng!

Cô lau lau, cảm thấy anh hôm nay có chút khác trước, cơ bắp không còn căng cứng nữa, nâng cánh tay lên cũng không nặng bằng ngày hôm qua!

Cô cho anh uống nước, anh đều có thể nuốt vào hết, nhưng tại sao vẫn không tỉnh lại!

“Nam, anh có nghe thấy em nói không?” Cô ghé vào tai anh nhẹ giọng hỏi.

Đoan Mộc nam không có một chút phản ứng.

Thanh Thanh nhìn Đoan Mộc Nam bất động thanh sắc, trong lòng chua xót, hai mắt đỏ bừng:



“Nam, anh nhanh tỉnh lại đi, được không? Em thật sự rất lo lắng, rất lo lắng, sau khi anh tỉnh lại, chúng ta cùng nhau trở về, em không cần bất cứ thứ gì hết, cho dù cùng anh mai danh ẩn tích, sống trên núi suốt đời cũng được … Chỉ cần anh tỉnh lại, được không?

Dù anh có đi đâu, em cũng không bao giờ chia xa anh nữa, em không bao giờ nghi ngờ anh nữa … Em sẽ nghe theo anh …

Con chúng ta mất rồi, em buồn lắm, lúc đầu quả thật là em không muốn giữ nó lại, nhưng nó đã ở trong bụng em một thời gian, em cũng không nỡ, dù sao cũng là con của chúng ta, cho dù giữa chúng ta có hiểu lầm, thì nó cũng vô tội ...Là em không bảo vệ tốt con, là em có lỗi với con, có lỗi với anh, anh nhanh tỉnh lại được không, chúng ta sẽ lại có một …. ”

Đoan Mộc Nam dường như không nghe thấy, lông mày trên vầng trán gợi cảm không nhúc nhích!

Thanh Thanh thở dài, cầm chiếc khăn vừa lau lên, muốn đem nó đi giặt!

Cô đứng dậy xoay người rời đi, đột nhiên cảm thấy thắt lưng bị xiết lại, không thể tiến lên được, tim co rút kịch liệt, cô nhìn xuống bên hông mình, đột nhiên có thêm một bàn tay rắn chắc!

Trái tim lo lắng của cô mấy ngày nay vì giây phút này mà ngây dại!

Nước mắt lưng tròng, Thanh Thanh từ từ quay lại, nhìn đôi mắt hơi mở của Đoan Mộc Nam, khóc lên vì vui mừng!

“Nam? Anh tỉnh rồi? Anh thật sự tỉnh rồi?”

Đoan Mộc Nam hơi nhắm hai mắt lại!

Thanh Thanh áp xuống gần anh, thấy đôi môi của anh đang mấp máy, cô ghé tai vào sát miệng anh, Đoan Mộc Nam yếu ớt nói:

“Chúng ta sẽ lại có cái gì?”

Thanh Thanh bật cười, nước mắt rơi tung tóe trên ngực anh.

Kích động, cuối cùng anh ta cũng tỉnh lại, anh cuối cùng đã sống lại!

Bên này Đoan Mộc Nam cuối cùng cũng tỉnh lại, mà bên kia Nala lại dần dần hôn mê, Minh Nhất chật vật cõng cô đi trong rừng!