Chương 184

Ông già kiểm tra và lắc đầu! "Người này bị thương quá nặng, ta vô lực, cô có thể đưa cậu ta đến bệnh viện lớn xem sao!"

“Anh ấy bị thương nặng như vậy, làm sao có thể đi được?” Vân Phong nắm lấy cổ áo ông ta, tức giận nói.

“Ồ, vậy thì tôi không cứu được anh ta, anh xem, anh ta chỉ có hơi thở ra, không có dưỡng khí bên trong” Bác sĩ bất lực nói.

Vân Lôi lấy ra một xấp tiền, nói với ông ta: "Nếu chữa khỏi tốt, những thứ này đều thuộc về ông, nếu không, ông đi cùng anh ấy!"

“Cậu...cậu là ai?” Ông già vừa đau vừa sợ!

“Bác sĩ, ông cũng nhìn thấy rồi đó, làm sao anh ấy có thể di chuyển được? Xin ông hãy cứu anh ấy!” Thanh Thanh ân cần thuyết phục.

"Ồ, tôi chỉ có thể cố gắng!"

Ông lão đi đến bên người Đoan Mộc Nam, nhìn anh một hồi lâu mới bắt đầu chuẩn bị, cắt hết thịt lở loét trên người anh, khâu lại vết thương, sau đó nối xương rồi bó lại!

Trong túi đồ linh tinh mà Vân Phong Vân lấy ra, ông tìm thấy thuốc cần thiết, nhỏ nước muối sinh lý vào người, tất cả những thứ này đều bị Vân Phong cướp đoạt trong tiệm của ông, sau khi thu dọn xong mọi thứ thì trời đã xế chiều!

“Được rồi, các người có thể thả ta trở về!” Ông già vừa rửa đôi tay đầy máu vừa nói.

“Ừ, đợi đến khi anh ấy tỉnh lại!” Vân Phong nhìn chằm chằm ông ta nói. Lúc nãy anh ta buồn ngủ quá, mở mắt ra vội nhìn qua Đoan Mộc Nam, thấy anh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, anh ta nói.

"Ôi, các người sao có thể như vậy? Anh ta bị thương nặng như vậy, làm sao tôi biết được anh ta có thể tỉnh lại được không?"

“A Hổ!” Vân Lôi kêu lên.

A Hổ lập tức hiểu ý, cầm dây thừng, quấn lão tóc xoăn ba vòng rồi buộc lại!



Ông ta không ngừng la hét, cuối cùng A Hổ cũng bịt miệng ông ta lại!

Thanh Thanh thấy Đoan Mộc Nam không có phản ứng gì, một mực yên tĩnh , từng giây từng phút quan sát anh, hi vọng anh sẽ tỉnh lại.

Còn đối với vị bác sĩ này, biết làm như vậy là không thích hợp, nhưng vì Đoan Mộc Nam, cô không thể bận tâm tới nữa!

Một lát sau, a Hổ đi vào, nói tất cả anh em đều đến!

“Quán trọ nhỏ này chỉ sợ không thể ở thêm nữa.” Vân Phong nghĩ nghĩ rồi nói.

“Ở cũng không tốt lắm, mà nguy cơ quá lớn!” Vân Lôi nói, ở đây có mười mấy người đàn ông cường tráng, một khi ở lại, nếu như Bố Lặc Ngạc tìm thấy, đúng là quá lộ liễu!

“Hay là nhìn những nhà dân ở xung quanh đây xem có phòng trống không, thuê một phòng để ở?” Thanh Thanh nói.

“Ừm, A Hổ, việc này cậu làm đi, cẩn thận một chút!” Vân Phong tán thành nói.

“Ừm, được!” A Hổ nói xong thì đi ra!

Vân Lôi và Vân Phong giữ bác sĩ ở phòng bên cạnh, trong phòng chỉ còn Thanh Thanh và Đoan Mộc Nam.

Thanh Thanh nhìn đôi mắt đang nhắm nghiền của Đoan Mộc Nam, nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh anh, vuốt ve khuôn mặt của anh, cảm giác thật ấm áp thật tốt, loại cảm giác đó giống như trở về năm năm trước, không cần suy nghĩ gì ngoại trừ tình yêu!

Không như lần trước gặp trong lâu đài, trong lòng luôn luôn không buông bỏ được nghi hoặc và xa cách, lần này sinh tử gặp lại, toàn bộ mọi chuyện đã rõ ràng, nhưng tính mạng của anh thì hấp hối, hôn mê bất tỉnh.

"Nam, mau tỉnh lại đi, được không? Em có rất nhiều chuyện tốt muốn nói với anh... Em không hận anh nữa, không muốn làm cho anh tức giận nữa ... Chúng ta bắt đầu lại đi..." . Thanh Thanh nghĩ lại chính mình trẻ con như vậy, trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng!

"Chúng ta ... chúng ta sẽ lại có con ..."



Cô nhẹ nhàng nằm nghiêng về phía anh, cầm lòng bàn tay đầy sẹo của anh mà vuốt nhẹ, sự mệt mỏi mấy ngày qua khiến cô buồn ngủ, mang theo hi vọng rồi ngủ quên lúc nào không hay!

Còn bên Nala và Minh Nhất.

Khi hai người bước khỏi xe, Nala đang không biết làm sao, Minh Nhất đã ôm lấy cô ta nhảy xuống vách núi!

Tiếng hét cuối cùng mà Bố Lặc Ngạc nghe thấy là tiếng thốt lên khi Minh Nhất ôm lấy cô ta nhảy xuống!

Nala mắc chứng sợ độ cao, bị Minh Nhất ôm nhảy xuống như vậy, trong chốc lát bị dọa ngất xỉu!

Khi Nala tỉnh lại thì trời đã tối, nhìn thấy ánh lửa mờ mịt, cô ta giật mình đứng dậy, cảm thấy có thứ gì đó rơi ra từ người mình, hóa ra là một chiếc áo khoác màu đen, là của Minh Nhất!

Xung quanh tối om, cô ta không biết là ở đâu, sợ hãi quay lại nhìn thì thấy Minh Nhất đang ngồi bên đống lửa! Chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng!

Nala vội vàng sờ soạng thân thể của mình, ai biết lúc cô ta đang ngủ có bị ai lợi dụng không!

Sau khi kiểm tra xong, cảm thấy được chính mình cũng không mất mát gì, mới nhếch miệng hỏi: "Đây là đâu?"

“Cô không thấy sao?”

Nala chớp mắt, trời tối đến mức cô ta không thể nhìn thấy gì cả!

“Thị lực của tôi không tốt bằng thị lực của anh!” Nala trả lời.

Minh Nhất ném ngọn đuốc đến trước mặt cô ta, nhìn thấy bó đuốc bay tới, Nala bị dọa hét lên, co người lại!

Ngọn đuốc rơi xuống đất như một vòng cung duyên dáng, bắn ra những đốm lửa đẹp mắt.