Chương 183

Bước vào thấy trại trống rỗng!

“Người đâu? Người đâu?” Bố Lặc Ngạc hét lên như muốn xé toạc cổ họng!

Một thủ hạ ở lại vội vàng chạy đến!

“Đại nhân, lúc ngài đi chưa đầy một giờ, bọn họ nói muốn hỗ trợ ngài...liền….Đại nhân, ngài không sao chứ!”

Trong nháy mắt, Bố Lặc Ngạc giận dữ, hai mắt đỏ lên, cắn răng hỏi:

“Một người cũng không còn sao?”

Người kia căn bản không biết rõ ai là người của thành chủ, hắn ta chỉ là một thủ hạ quèn, làm sao phân biệt được, lắc đầu.

Bố Lặc Ngạc lúc ra đi mang theo những thủ hạ đắc lực nhất, để lại những tên cặn bã, chỉ toàn một đám khát máu ăn thịt!

Hắn cảm giác được khí huyết toàn thân đều ngược, như muốn nổ tung!

Ầm! ầm ! ầm! Mấy tiếng súng vang lên, một tên thuộc hạ xui xẻo ngã xuống!

“Đuổi theo cho tao!” Bố Lặc Ngạc gầm lên!

Bên chỗ Thanh Thanh, cửu tử nhất sinh thoát khỏi sự truy sát của thuộc hạ Bố Lặc Ngạc, liền vội vã đến thị trấn để gặp Đoan Mộc Nam.

Xe của bọn họ bị bắn thủng cả trăm lỗ, lúc lái đến gần thị trấn thì phát ra ầm ầm, đành phải dừng lại.

Thanh Thanh, Vân Lôi, A Hổ đành phải đi bộ!

Trừ Thanh Thanh, hai người còn lại đều bị thương, nhưng may mắn thay, tất cả đều chỉ là một số vết thương ngoài da, không phải là vấn đề lớn.

Họ có thể trốn thoát suôn sẻ như vậy là nhờ vào sự hợp tác chính xác của mọi người và lên kế hoạch chi tiết vào đêm qua.



Trên thực tế, Đoan Mộc Nam bị thương nặng, không thể chạy trốn bằng xe.

Để giữ cho anh được an toàn, Thanh Thanh và Minh Nhất đã sắp xếp cho người chuẩn bị cáng, để Vân Phong và hai anh em khác lặng lẽ rời đi từ đường khác.

Vân Lôi và Minh Nhất liều mạng xả dầu trong đoàn xe của Bố Lặc Ngạc, tính toán lượng dầu để bọn hắn có thể rời đi nhưng không thể quay trở lại!

Sau khi đi bộ bốn năm tiếng đồng hồ trong đêm, ba người Thanh Thanh kiệt sức, xem xét một chút, hẳn là không bị người của Bố Lặc Ngạc đuổi theo, nên họ quyết định nghỉ ngơi một chút, Thanh Thanh lo lắng không biết Vân Phong có hộ tống Đoan Mộc Nam an toàn đến trấn không, trên đường có gặp phải bọn người của Bố Lặc Ngạc không, lại nghĩ tới Minh Nhất và Nala, không biết bọn họ thế nào!

Đúng lúc này, A Hổ nhìn thấy ký hiệu của Vân Phong.

Xem ra Đoan Mộc Nam đã đi đường an toàn, ba người tìm kiếm ký hiệu, i thêm hai giờ nữa mới tới lối vào thị trấn nhỏ!

Trời vẫn còn tối, một mảnh đen sẫm!

Ba người Thanh Thanh lặng lẽ đi tới điểm dừng chân của Đoan Mộc Nam, là một quán trọ rất nhỏ!

Thanh Thanh mang theo tâm trạng lo lắng chạy vào phòng Đoan Mộc Nam, thấy anh vẫn hôn mê bất tỉnh, cô vội vàng thăm dò hơi thở của anh, may mắn là vẫn còn thở!

Thanh Thanh sợ hãi rơi lệ, cô sợ đoạn đường dài như vậy anh nằm trên cáng, cứ thế bỏ lại cô mà đi, không bao giờ gặp lại …

Cô lau nước mắt, không để ý tới bản thân mình chật vật như thế nào suốt đoạn đường, nói với Vân Lôi:

“Vân Lôi, chúng ta nhất định phải tìm bác sĩ cho anh ấy...”

“Ừm! Để tôi đi!” Vân Phong thấy Vân Lôi bị thương, cũng không để ý tới chính mình vật vã suốt một ngày đêm như thế nào lên tiếng!

“Vân Phong, anh vất vả rồi!” Thanh Thanh thực sự biết ơn nói, cô biết bọn họ đều rất mệt mỏi, ai cũng bị tổn thương.

“Chị dâu, nói gì vậy chứ!” Vân Phong trả lời!

Hai từ “chị dâu” kia làm Thanh Thanh cảm thấy ấm áp trong lòng! Cô thực sự biết ơn những người anh em vào sinh ra tử này của Đoan Mộc Nam!

Vân Phong đến thị trấn và gõ cửa một phòng khám tư nhân trong thị trấn!



Sắc trời vừa sáng, ở trong phòng trọ của Đoan Mộc Nam!

Thanh Thanh đã canh giữ bên cạnh Đoan Mộc Nam, lật người lau vết thương cho anh, và không ngừng nói chuyện với anh, hy vọng anh có thể kiên trì thêm một chút.

A Hổ đã sớm ngủ say như lợn, ngáy lớn vang trời!

Thanh Thanh lấy một chiếc khăn sạch, đắp lên trán cho Đoan Mộc Nam, cơn buồn ngủ không ngừng ập đến!

Lúc này, nghe thấy tiếng bước chân của Vân Phong, anh ta khẽ gọi Thanh Thanh!

Thanh Thanh vội vàng ra mở cửa.

Nhìn thấy Vân Phong đang kéo mái tóc xoăn của một ông già gầy guộc, xộc xệch bước vào! Vân Phong đẩy ông ta vào, xoay người nhanh chóng đóng cửa lại như sợ ông ta chạy ra, sau đó mở chiếc túi sau lưng ra, bên trong tất cả đều là dụng cụ y tế!

“Mấy người làm gì vậy, làm gì vậy, tôi muốn gọi cảnh sát!” Ông lão tức giận nói!

“Hôm nay ông muốn hay không cũng phải nhìn xem!” Vân Phong cầm dao nói.

Ông lão bị dọa không dám kêu to, trong lòng lại không hề muốn!

Thanh Thanh ý thức được ông già này là bị Vân Phong cưỡng ép tới đây!

“Bác sĩ, chồng tôi không may bị rơi xuống sông, bị thương nặng, cầu xin bác sĩ hãy xem qua một chút!”Cô bước đến gần ông già, nhỏ giọng cầu xin!

"Các người, sao các người có thể đối xử với tôi như thế này ... các người ..." ông già tỏ vẻ khó chịu.

"Bác sĩ, đó là anh em của chồng tôi. Anh ấy quá lo lắng, vì vậy tôi rất xin lỗi ... Xin hãy cứu chồng tôi!"

“Ai, người đâu?” Ông già biết không thể trốn tránh, đành phải miễn cưỡng đồng ý!

Thanh Thanh vội vàng mời bác sĩ đến giường của Đoan Mộc Nam!