Hóa ra Đoan Mộc Nam bị thương như vậy là bởi vì Thanh Thanh, cô rất muốn đập chết cô trong cơn tức giận, nhưng nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Thanh Thanh, cô ta đột nhiên nghĩ đến câu nói của Đoan Mộc Nam đã nói với cô ta.
“Bởi vì một người phụ nữ mới có dũng khí mở mắt!”
Nala đột nhiên cảm thấy nếu cô ta gϊếŧ Thanh Thanh, Đoan Mộc Nam sẽ không bao giờ tỉnh lại!
Thanh Thanh loạng choạng đi theo Nala ra ngoài lều, người của Nala và Vân Lôi Vân Phong cẩn thận nhấc Đoan Mộc Nam xuống xe!
Thanh Thanh nhìn bọn họ di chuyển, tim cô đột nhiên đập như bong bóng trong nước sôi, đập liên hồi, sợ nhìn thấy anh bị thương, hóa ra giữa anh và cô không có thù hận, lại càng không có sinh mệnh ở giữa!
Minh Nhất và mấy người Vân Lôi nâng thân thể Đoan Mộc Nam đang bị thương nặng ra ngoài, cơ thể Đoan Mộc Nam đã sưng tấy lên, một chiếc khăn sạch được phủ lên người anh, lộ ra bờ vai trần rắn chắc, vết thương chằng chịt.
Sắc mặt tái nhợt, bất động như không có hơi thở!
Minh Nhất khẽ gọi nhưng anh không có một phản ứng nào!
Nala đau khổ chảy nước mắt nhìn anh, sau đó dùng ánh mắt oán hận nhìn Thanh Thanh, đẩy cô một cái thật mạnh, nghẹn ngào nói:
“Cô còn đứng đó làm gì, đánh thức anh ấy tỉnh dậy đi .. huhu….” Nala khóc nói.
“Nếu anh ấy chết, tôi sẽ cho cô chôn cùng luôn ...Không, tôi nhất định sẽ băm cô thành trăm mảnh, tôi sẽ không để cô ở cùng anh ấy ...”
Thanh Thanh tựa như không nghe được tiếng Nala đang gào thét, trong mắt cô bây giờ chỉ có khuôn mặt lạnh băng, nhợt nhạt của Đoan Mộc Nam, anh hô hấp yếu ớt tựa hồ đã chết rồi, Cô duỗi những ngón tay lạnh ngắt của mình ra và nhẹ nhàng chạm vào một cái chạm vào anh, trái tim cô chùng xuống, cảm giác rằng anh sắp rời xa cô …
“Minh Nhất, anh Nam bị thương quá nặng, ở đây chúng ta không thể nào chữa trị được!” Vân Lôi nóng nảy nói.
“Các bác sĩ trong doanh trại đều đang ở chỗ của Bố lặc Ngạc, để tôi cho người lặng lẽ đi bắt về!” Vân Phong nói.
“Không thể, Bố Lặc Ngạc bị thương, hắn có thể tìm bác sĩ bất cứ lúc nào, lỡ như hắn phát hiện anh Nam bị thương, có lẽ hắn ta sẽ tấn công ...” Minh Nhất nói.
“Anh Phong, không xong rồi, thiết bị truyền tin bên ngoài đã bị Bố Lặc Ngạc đánh hỏng rồi!” A Hổ thuộc hạ của Vân Phong chạy tới, trên mặt đầy mồ hôi!
“Xem ra hắn muốn vây chết chúng ta!” Vân Phong nói.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?”Vân Lôi cau mày nói, anh đối với cái gì cũng không sợ, hiện tại anh ta chỉ lo lắng nhất chính là vết thương của Đoan Mộc Nam!
Nếu không có thuốc và không có bác sĩ, tính mạng sẽ không đảm bảo …
Minh Nhất nhìn vào Nala!
Nala nhìn thấy ánh mắt của Minh Nhất, trên mặt lộ ra vẻ cao ngạo, cao giọng nói:
“Bố Lặc Ngạc chính là con chó chúng tôi nuôi lớn, có tôi ở đây, hắn có thể không nghe lời chủ sao?”
“Bố Lặc đại tiểu thư, tôi nghĩ thiết bị truyền tin này bị nổ là do cô!”
“Minh Nhất, anh, anh đang nói gì vậy?” Nala trừng mắt nói.
“Mục tiêu ban đầu của Bố Lặc Ngạc chỉ có chúng tôi, cho nên hắn căn bản không cần phong tỏa thông tin, vì cho dù chúng tôi cầu cứu cũng sẽ không kịp, cho nên hắn ta làm vậy là vì cô, hoặc nói cách khác là cha cô!”
“Hắn dám vô lễ với tôi, tôi lập tức gϊếŧ hắn!”
“Xin hỏi đại tiểu thư lấy gì để gϊếŧ hắn? bình thường hắn ta ngoan ngoãn phục tùng là bởi bị mặt mũi của cha cô, nhưng bây giờ cô nhìn xem một chút đi, sau khi cha cô than gia chuyến thăm hỏi, Bố Lặc Ngạc đã để những người nào bên cạnh? Toàn là tâm phúc của hắn, Bố Lặc đại tiểu thư có thể sai khiến được hắn nữa sao?”
Nala nghe mấy lời này tuy không tin tưởng lắm nhưng cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh, ướt sũng cả người!
Bố Lặc Ngạc có tâm mưu phản, cô ta cũng biết, nhưng cô ta không ngờ anh ta lại có gan chó lớn đến như vậy!
Thanh Thanh nghe hai người tranh luận, đột nhiên phịch một tiếng, quỳ gối trước mặt Nala!
Nala và Minh Nhất kinh ngạc nhìn Thanh Thanh, không biết cô muốn làm gì!
“Nala tiểu thư, tôi cầu xin cô hãy cứu lấy Thành!” Thanh Thanh kiên nghị nói.
“Thanh Thanh, cô làm gì vậy?” Minh Nhất vươn tay kéo cô ra.
“Minh Nhất!” Thanh Thanh nghiêng thân thể mình một cái, dứt khoát nói: “Người có thể cứu thành chủ bây giờ chỉ có Nala tiểu thư, cho dù Bố Lặc Ngạc muốn chống lại cô ấy, thì bây giờ cũng chưa hoàn toàn vạch mặt, mà khẳng định hắn ta cũng rất quan tâm đến bá vương, chỉ cần chúng ta tận dụng lợi thế này, thì có thể tranh thủ thời gian cho thành chủ, chúng ta bây giờ chỉ có thể đấu trí với Bố Lặc Ngạc, không thể dùng sức mạnh được!”
Nala và Minh Nhất không hẹn mà nhìn nhau, trong lòng đồng thời sáng lên, khi bọn họ chỉ thấy những bất lợi thì Thanh Thanh đã có thể gạt tất cả những yếu tố đó, bình tĩnh nghĩ được như vậy, mặc kệ ý nghĩ này có được hay không, nhưng đối mặt với một ngày có nhiều biến cố như vậy, còn có thể yên lặng suy nghĩ, điều này khiến Minh Nhất nghĩ đến người cha nuôi của anh ta - Mục Thiết Quân.