“Thanh thanh … Thanh Thanh ….” Có một ai đang gọi cô.
Cô vất vả quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt đen kịt và nghiêm nghị!
“Minh Nhất?” Thanh Thanh mở miệng, mới nhận ra cổ họng rất đau, như bị dao đâm, hô hấp cũng khó khăn!
Sau đó cảm giác toàn thân đau nhức!
Cô cố gắng chống thân thể của mình ngồi dậy, phát hiện nhiều chỗ đều bị băng lại!
“Tôi, tôi sao vậy?” Cô yếu ớt hỏi!
“Cô bị rơi xuống sông Hồng Hà, cô không nhớ à?” Minh Nhất hỏi.
Thanh Thanh nhắm mắt và suy nghĩ một lúc, mới từ từ nhớ ra vừa sáng sớm, cô đi ra khỏi trai, có người gọi cô, kết quả bị lừa ra khỏi địa bàn của Đoan Mộc Nam, bị Bố Lặc Ngạc tóm lấy, bắt vào trong một cái l*иg.
Vừ nghĩ tới cảnh bị treo trên không trung, đối mặt với dòng nước chảy xiết phía dưới, Thanh Thanh không nhịn được run rẩy, cô liều mạng kêu cứu nhưng Đoan Mộc Nam lại làm như không thấy, kiến cô tuyệt vọng và đau khổ …
“Cô sao rồi?” Minh Nhất thấy Thanh Thanh nắm chặt mắt, trên mặt thống khổ!
“Còn tốt!” Cô giả vờ ổn nói.
“Tôi đã ngủ bao lâu?”
“Mười mấy tiếng!”
“Ừm!” Thanh Thanh nhẹ nhàng đáp lại, đưa mắt nhìn quanh không thấy Đoan Mộc Nam, cô cảm thấy hơi thất vọng, nhưng cô nghĩ, cứ giữ khoảng cách là được rồi, dù sao tình cảm giữa anh và cô cũng khác rồi, rốt cuộc hôm nay cũng khác!
“Thanh Thanh, điều kiện ở đây rất kém, lại không có bác sĩ, chỉ có thể băng bó đơn giản vậy thôi ...Hôm nay cô nghỉ ngơi trước đi!” Minh Nhất dường như có điều muốn nói, nhưng lại không nói nữa!
Thanh Thanh nằm trong lán trại mờ mịt, trong lòng cô đang mong đợi điều gì đó, Ming Yi chỉ đi ra ngoài sau khi thấy cô tỉnh dậy, vậy anh có luôn ở đó khi cô ngủ không?
Tại sao Minh Nhất lại ở đây, vậy Đoan Mộc Nam đâu?
Bây giờ cô đã tỉnh, Minh Nhất có nói cho Đoan Mộc Nam không?
Anh có đến gặp cô không?
Suốt cả đêm, Thanh Thanh trằn trọc trở mình đau đớn không ngủ được, càng nghĩ lại càng bực bội, hồi lâu cô ấy không thể bình tĩnh được, nghĩ đến cái chết của cha Lương, nghĩ đến cái chết của Lương Hân Văn, còn Ngôn Tiểu Lan, mọi thứ đều quá tuyệt vọng.
Còn Đoan Mộc Nam, anh thật sự không muốn đến thăm cô?
Trong nội tâm cô vẫn hi vọng xa vời là anh sẽ đến, bởi vì sáng nay anh không kịp cứu cô, anh sẽ đến nói một câu xin lỗi hoặc an ủi cô!
Có lẽ cô quá làm kiêu, trong lúc nguy cấp, mạng như cỏ rác, cần gì nhiều lời như vậy!
Ngày hôm sau, cô tưởng anh sẽ đến, nhưng anh vẫn mất tích, chỉ có Minh Nhất vẻ mặt rất lo lắng! minh Nhất dù đến thăm cô, nhưng nhìn thấy cô lại lo sợ, bất an!
Thanh Thanh nghĩ, chẳng lẽ Minh Nhất đột nhiên phát hiện mình gϊếŧ quá nhiều người nên muốn nói lời hối hận với cô sao?
Thanh Thanh vì cái chết của Lương Hân Văn và lo lắng cho Ngôn Tiểu Lan, sớm đã không còn tâm trạng đi bận tâm người khác!
Đoan Mộc Nam không đến cũng hợp ý cô, không cần lại gặp mặt thêm mâu thuẫn, anh và cô tình cảm bây giờ rất lúng túng, khó xử!
Ngày thứ ba, Minh Nhất lại đến, sắc mặt rất khó coi!
“Thanh thanh, cô sao rồi?” Anh thẳng thắn hỏi.
“Tốt hơn rồi!” Cô nói không có nhiều cảm xúc gì, trong lòng nghĩ, anh có thể cứu tôi, không cứu cũng không sao, tựa hồ cũng không cảm kích cho lắm!
“Thanh thanh, rốt cuộc trong lòng cô anh Nam có chút trọng lượng nào không?” Anh ta đột nhiên hỏi! Bởi vì Đoan Mộc Nam mấy ngày không xuất hiện ở trước mặt cô, cô chưa từng hỏi đến, người phụ nữ này quá độc ác hay là quá nhẫn nại?
Thanh Thanh nghe anh ta hỏi như vậy trong lòng dâng lên một cỗ ưa ngạnh và tự giễu!
“Trong lòng tôi còn có thể có anh ấy sao?”Giọng điệu chua xót, phảng phất có chút buồn bực.
“Cô đang trách anh ấy gϊếŧ cha cô sao?”
“Trách sao?”Một mạng người chẳng lẽ chỉ có một chữ như vậy có thể nói sao?
“Thù gϊếŧ cha, anh cho rằng trong lòng tôi anh ấy có bao nhiêu trọng lượng?”
“Nếu giữa hai người không có cái mạng đó, cô đối với anh ấy ...”
“Minh Nhất, bây giờ nói chuyện này để làm gì ...Có lợi ích gì đâu?”Chuyện đã qua rồi, còn muốn nói gì nữa?
“Thanh thanh, cha cô cũng là cha nuôi của tôi, ông ấy từng giao cho tôi một đồ vật, đến thời điểm thích hợp hãy đưa nó cho cô ...” Minh Nhất có chút khó xử nói, “Tôi không biết bây giờ có phải là thời điểm thích hợp không, chỉ là tôi cảm thấy bây giờ đã quá muộn ...”
“Cái gì?? Mục Thiết Quân có, có ...gì đó cho tôi?” Thanh Thanh ngạc nhiên và ngồi thẳng người.
“Ừ” Minh Nhất khổ sở nói.
“Là, là gì vậy?”Trái tim Thanh Thanh đột nhiên nhảy lên, tại sao ông ấy lại có thứ muốn đưa cho cô? Mục Thiết Quân có biết rằng cô là con gái của ông trước khi ông chết không?
Minh Nhất lấy ra một chiếc hộp, đó là một chiếc hộp bằng gỗ sẫm màu, không có khe ở giữa để mở như hộp bình thường, cô xoay một vòng cũng không biết mở thế nào, chỉ thấy trên cái hộp có một vài hoa văn được chạm khắc tinh xảo, Thanh Thanh nghi hoặc nhìn Minh Nhất, không biết mở thế nào!
Minh Nhất hỏi: “Có phải cô có một mặt dây chuyền bằng ngọc không? Nó là chìa khóa!”