Chương 17: Ông Nội Của Đoan Mộc Nam

Một nhà hàng cao cấp ở thủ đô.

Đây là một nhà hàng được trang trí theo chủ đề cổ điển với kiến trúc các phòng đều được thiết kế rất cổ, thiết kế nhỏ giọt bằng tre xếp chồng lên toàn bộ sảnh, tông màu mờ ảo và cây cối được cắt tỉa rất tỉ mỉ được bố trí khắp mọi nơi kể cả trong góc.

Những nét chạm khắc tinh tế, nội thất cổ điển và trần nhà được thiết kế độc đáo, khắp nơi đều tỏa ra một nét văn hóa sang trọng, trang nhã…

“Ở đây đẹp quá!” Thanh Thanh cảm thán.

“Em thích không?”

“Dạ, em rất thích phong cách này.”

“Em thích văn hóa cổ điển?”

“Dạ, Có tìm hiểu qua một chút. Cậu em trước kia cũng mở một tiệm cơm, đương nhiên không phải quá lớn như vậy. Em thấy cậu ấy làm ông chủ thật là oai phong, mọi người ai cũng rất lịch sự chào hỏi, và đều biết đến cậu. Khi đó em thật sự ngây thơ, không hiểu chuyện, cũng muốn làm ông chủ, cho nên luôn luôn học theo dáng vẻ của cậu.”

(cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của tôi, truyện được đăng tải trên https://dtruyen.com/)

“Thật sao? Nếu sau này em thích, nhà hàng này để cho em quản lý?”

“Cái gì?” Ngôn Thanh Thanh mở to hai mắt nhìn.

“Nhà hàng này là của ông nội anh, hiện tại mẹ anh đang quản lý. Em không thích sao? Nếu có thời gian, trước tiên em có thể theo mẹ học hỏi một chút cách thức quản lý, chờ sau khi em tốt nghiệp, có thể đến tiếp quản.”

Anh nói câu này, quả thực có rất nhiều thông tin bất ngờ, phải mất một thời gian cô mới tiêu hóa được hết.

Đầu tiên, cái nhà hàng lớn như vậy là của nhà anh.

Chỉ vì cô ngẫu hứng nói một câu, mà anh muốn giao cửa hàng này cho cô, và để cô đi theo mẹ học hỏi?

Là mẹ anh? Cũng có nghĩa là mẹ hai người.

“Em chỉ là tùy tiện nói thôi, anh không cần nghiêm túc như vậy.”

“Anh đối với em lúc nào cũng nghiêm túc.” Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú, khiến hai má cô ửng hồng, trong lòng rất ngọt ngào.

Anh mỉm cười gắp thức ăn vào bát cô.

“Sau này ăn nhiều hơn một chút, em quá gầy.”

Ngôn Thanh Thanh sờ lên gò má ửng hồng của mình, ngượng ngùng hỏi:

“Mặt em béo quá à?”

Cô biết hôm nay là buổi hẹn hò chính thức đầu tiên của hai người. Từ sáng luôn tự soi gương, thấy chính mình hơi mập, gầy đi một chút là tuyệt.



Có lẽ người con gái đang yêu là vậy, luôn muốn thể hiện những gì đẹp đẽ nhất của bản thân trước mặt người yêu.

“Anh cảm thấy….” Đoan Mộc Nam nhìn cô với đôi mắt sáng như sao trong đêm tối.

Câu nói nửa chừng của anh, làm cho Ngôn Thanh Thanh có chút khẩn trương, có phải anh cũng cảm thấy như vậy không?

“Anh cảm thấy ….rất đẹp.” Đoan Mộc Nam đột nhiên cảm thấy mình có chút buồn cười, từ khi nào có thể nói chuyện tình cảm như vậy với con gái.

Cái này thật sự không giống bản thân anh trước đây. Chẳng trách người ta nói những người đang yêu đều là kẻ ngốc, hóa ra anh cũng không thể khác được.

Nhưng mà những gì anh nói với Ngôn Thanh Thanh đều là sự thật, cô thật sự rất đẹp, không phải béo như cô nói mà khuôn mặt rất chuẩn mực, có chút trẻ con, tăng thêm sự đáng yêu.

Làn da vô cùng mịn màng, làm cho người ta hận không thể cắn một cái. Một cô gái xinh đẹp như vậy chắc là có nhiều chàng trai ưa thích, sau này anh phải để ý một chút, tốt nhất trong phạm vi cô xuất hiện, đem toàn bộ đàn ông nhốt lại.

“Mẹ anh thật giỏi giang, làm sao có thể quản lý một cái nhà hàng lớn như vậy? Mẹ anh học ngành quản lý sao?”

“Bà ấy học luật, anh nghĩ, sau này em cũng sẽ lợi hại như bà.”

“Vì sao?”

“Vì em là người phụ nữ của Đoan Mộc Nam anh.” Anh cưng chiều nhéo mũi cô một cái rồi nói.

Nghe anh nói mình là người phụ nữ của anh, trong lòng vui sướиɠ không nói ra được. Đặt nhiều hy vọng như vậy, sẽ có chút bất anh, nhưng chỉ một thoáng qua thôi, rất nhanh liền bị hạnh phúc che mất.

Hai người ăn uống trò chuyện vui vẻ. Làm sao nghĩ ra được một ông già đang nhìn trộm bằng ống nhòm.

“Tiểu Nam Tử này, có chút thủ đoạn, không ngờ lại phát triển nhanh như vậy.”

“Vâng vâng, Thiếu gia là người hiểu chuyện.”Tiểu Trung ở sau lưng phụ họa.

“Đó là giống nòi của tôi, còn có thể không sao?” Ông lão mỉm cười.

“Ông nội thật là uy vũ.” Tiểu Trung ân cần nói.

“Chúng ta cùng đi gặp cháu trai của ta?”

“Chuyện này….Ông nội quyết định là được.” Tiểu Trung nghe ông nội nói muốn đi gặp Thanh Thanh, trong lòng liền run rẩy, đến lúc đó nhìn thấy Đoan Mộc Nam, cậu ta nhất định sẽ bị thiếu gia ghi thù. Nhưng mà, ông nội ở đây, cũng không thể làm khác được.

“Được, đi thôi.” Ông cụ vui vẻ nói.

Ngôn Thanh Thanh đi vào nhà vệ sinh một chuyến, lúc quay lại có chút chóng mặt, không xác định được phương hướng.

Phòng Mai? y, có vẻ như đúng là phòng Mai.



Ngôn Thanh Thanh đi vào, nhìn một chút, hình như là không đúng, sao lại có một ông già ngồi xổm trên ghế ăn cơm? Mà Đoan Mộc Nam thì không thấy đâu.

“Ồ, thật xin lỗi, có lẽ tôi nhầm phòng ...” Vừa nói cô vội vàng lùi lại.

“Thanh Thanh, cháu không sai đâu, vào đi, vào đi.” Ông cụ nhiệt tình ngoắc tay, “Ngồi ở đây đi.”

“Ông ơi, sao ông biết tên cháu?” Ngôn Thanh Thanh hỏi.

“Thằng nhóc chết tiệt kia nói cho ông biết, hahaha.”

Ông nội Đoan Mộc Cầu nhìn về phía cô cười lớn.

Thằng nhóc chết tiệt, là đang nói Đoan Mộc Nam sao?

“Ông ơi, vậy ông biết anh ấy đi đâu rồi không?”

“Đi nhà vệ sinh, đi nhà vệ sinh rồi, haha….” Lại cười tiếp. Sau đó tiếp tục cho thức ăn vào miệng, Suýt nữa thì mắc nghẹn.

“Ông ơi, ông ăn chậm thôi.”

“Tiểu Thanh Thanh, cháu có thích cái tên Đoan Mộc Nam kia không?”

Ngôn Thanh Thanh xấu hổ đỏ mặt, không biết ông cụ trước mặt này là ai, sao lại hỏi cô về chuyện này. Cô chỉ đi trong chốc lát, chẳng lẽ ông cụ và Đoan Mộc Nam nhanh như vậy đã quen biết nhau sao?

“Ông ơi, ông là?” Có thể đi vào đây, dù sao cũng không phải một ông cụ bình thường có thể vào. Mà còn nhìn thấy ông cụ và Đoan Mộc Nam có mấy phần tương tự.

“À, không giấu gì cháu, ông chính là ông nội của thằng nhóc đó.” Đoan Mộc Cầu lộ ra vẻ yêu thương.

“Hả?” Ông nội Đoan Mộc? Cái này, cái này, cái này đúng là quá đột ngột. Sao ông nội của anh đột nhiên đến đây? Cô hoảng hốt không biết nên làm gì bây giờ.

“Ông ơi, ông….ông thật sự là ông nội của anh ấy, vậy, vậy cháu….”

“Tiểu Thanh Thanh, ông nội có chút đường đột một chút, nhưng mà cháu đừng sợ, cuộc hôn nhân này, ông nội đúng là ngang ngược ép buộc cháu, không hỏi qua cháu có muốn không, vậy nên trước tiên ông thật xin lỗi cháu.” Đoan Mộc Cầu thành khẩn nói.

“Ông ơi, đừng...cháu không nhận nổi..ông là bậc trưởng bối.”

“Chà, bây giờ ông chỉ cần biết chuyện này, ông già ta không gây rối cặp đôi đang hẹn hò nữa.”Ông cụ vui vẻ chờ câu trả lời của cô.

“Cháu….” Ngôn Thanh Thanh xấu hổ đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu.

Đoan Mộc Cầu nhìn thấy cô gật đầu, trong lòng vui vẻ.

“Ông nội?” Đoan Mộc Nam đột nhiên đẩy cửa vào, nhìn thấy Đoan Mộc Cầu thì kinh ngạc.

Anh ngồi trong kia chờ mãi cũng không thấy cô trở lại, ra ngoài thì phát hiện bảng số phòng đã bị thay đổi.