Chương 15: Nụ Hôn Triền Miên Nồng Nhiệt

Anh đã đi, đi thật, cũng không muốn nói lời chia tay liền bỏ đi, ném cô ở chỗ này, anh quá nhẫn tâm, đúng là không có tình cảm….

Ngôn Thanh Thanh khóc lóc nghẹn ngào, như thể trên đời này không có gì có thể làm cho cô vui lên.

Cô men theo đường lớn, vừa đi vừa khóc, nhìn thấy bầu trời càng lúc càng tối, như là sắp có mưa….

Cô yếu ớt ngồi xổm xuống ở một bên đường, khóc lóc thảm thiết, giống như một đứa trẻ bị lạc mất con búp bê yêu quý, cầm món quà Đoan Mộc Nam đưa cho, nếu đã không thích cô, tại sao còn tặng cô làm gì?

Dưới bầu trời, từ từ bắt đầu mưa, mưa càng lúc càng lớn, cho đến khi có “rào” một tiếng, nước mưa tuôn xuống như trời sập, làm ướt hết người cô, trên mặt không thể phân biệt được nước mưa hay là nước mắt, cô càng khóc càng xót xa.

Mưa lớn khiến cô không mở được mắt ra, cô khóc không ngừng, nước mắt cứ chảy xuống cho đến khi không còn giọt mưa nào trên mặt, chỉ còn lại nước mắt đang lăn dài trên má, cô mới cảm thấy có chút kỳ quái.

Tạnh rồi?

Ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào trên đầu cô có thêm một cây dù, lau nước mắt, quay đầu nhìn thấy Đoan Mộc Nam đứng thẳng tắp ở phía sau. Vì che dù cho cô, nên áo gió của anh ướt sũng, nhưng giờ phút này anh vẫn đẹp trai như vậy.

Khuôn mặt như điêu khắc, còn vài tia nhu tình, quyến rũ mê người, đôi mắt chuyên chú nhìn vào Ngôn Thanh Thanh.

Anh đã quay lại?

Ngôn Thanh Thanh kinh ngạc thì thầm. Sau đó nhào vào lòng anh như một chú mèo con ngoan ngoãn.

Vì sao lâu như vậy anh mới quay lai? Ô ô….

Cô vẫn khóc không ngừng, khóc lâu như vậy, đột nhiên nhận ra mình thích Đoan Mộc Nam rất nhiều, nhìn thấy anh rời đi, cảm giác cả thế giới của cô đều bị lấy đi, hối hận vì giả vờ thanh cao mà đánh mất anh.

Lần này anh đi sợ rằng cả đời cũng sẽ không gặp lại. Nhưng thật may anh đã quay lại, mặc kệ vì sao anh quay lại, lần này cô nhất định phải nắm lấy cơ hội duy nhất để thổ lộ tình cảm…

Đoan Mộc Nam kinh ngạc với hành động của cô, cứ như vừa rồi đã bị đổi thành người khác. Nhìn cô và hỏi:

“...Em sao vậy?” Anh thật sự có chút không rõ tính tình kỳ quái của cô gái nhỏ này.

Có chút giở khóc giở cười.

“Em...em nghĩ rằng...em đã thích anh rồi.” Ngôn Thanh Thanh lấy hết dũng khí, cuối cùng hét lên.

“Em nghĩ...Em đã thích anh từ ngày còn ở Hồ Thiên Nga. Nhưng...nhưng em đã quá ngu ngốc, không dám trực tiếp đối mặt với tình cảm của chính mình….



Mà lại….ở trước mặt anh thề thốt sẽ không gả cho anh….Và vì em nghĩ rằng anh chỉ nghe lời ông nội, muốn báo đáp ân tình của ông ngoại em mới cưới em….

Là em quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức không dám đối mặt với sự thật rằng em thích anh….”

Mặc dù ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng cô vẫn nói ra tất cả những điều đã tích tụ trong lòng, cô sợ lần này bỏ lỡ, sẽ không còn cơ hội nữa.

“Có thật không?”

“Ừm.” Cô nhẹ nhàng gật đầu. Nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ kia, lại không khỏi lo lắng, cô vừa mới bỏ qua mặt mũi, liều mạng tỏ tình, chẳng lẽ chỉ là đơn phương mơ tưởng thôi sao?

Lo lắng hỏi:

“Chẳng lẽ anh không thích em một chút nào sao? Chẳng lẽ chỉ là nghe theo sắp xếp của trưởng bối?” Cô thật lo lắng, trong lòng tâm thần bất định, bất an.

Đoan Mộc Nam không phủ nhận, lúc đầu đáp ứng điều kiện của ông nội kết hôn, quả thực chỉ để đổi lấy tự do, nhưng khi nhìn thấy tấm hình của cô, liền bị cô hấp dẫn. Đêm đó cô vô tình hôn anh, anh liền không cam lòng khi người khác đυ.ng chạm đến cô.

Trước đây anh chưa bao giờ có tính chiếm hữu mạnh mẽ như vậy.

“Trừ khi anh muốn, nếu không, không ai có thể khống chế được anh.” Đoan Mộc Nam nhìn cô chằm chằm, nghiêm túc nói.

Có ý gì? Nói vậy chẳng lẽ anh cũng thích cô sao? Ngôn Thanh Thanh vui sướиɠ trong lòng, sau khi xác định cô không hiểu sai ý của anh, cô lại vùi sâu trong ngực anh.

“Em không ghét anh sao?” Đoan Mộc Nam nhẹ nhàng ôm lấy cô, dùng giọng điệu ôn nhu hỏi.

“Đáng ghét?” Khi cô nghĩ đến anh vừa mới nói chuyện với phụ nữ khác như vậy, sau đó anh lại để cô ở đây lâu như vậy….

Tính trẻ con bốc đồng lại nổi lên.

“Anh thật sự đáng ghét, ghét anh nhiều như vậy cũng không đến gặp em, ghét anh nói chuyện mập mờ như vậy với phụ nữ khác, ghét anh bỏ lại em nơi này….đáng ghét...ghét anh chỉ muốn cưới em, cũng không nói thích em, anh thực sự là quá...đáng ghét….”

Cô giống như muốn trút hết oán trách trong lòng, tất cả đều kể ra, nhưng chưa kịp đổ chữ ra, đôi môi nóng bỏng của Đoan Mộc Nam nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi lạnh buốt của cô.

Ách, Thanh Thanh mở to mắt, nhìn chằm chằm vào đôi lông mày gợi cảm của Đoan Mộc Nam ở cự ly gần, đầu óc cô trở nên trống rỗng. Máu toàn thân đều dồn lêи đỉиɦ đầu.

Đoan Mộc Nam hôn lên đôi môi xinh đẹp, ngọt ngào của cô, trong lòng cuộn trào sung sướиɠ kɧoáı ©ảʍ chưa từng có.

Trái tim của cô gái nhỏ bé cuối cùng cũng bị anh công phá.

(cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của tôi, truyện được đăng tải trên https://dtruyen.com/)



“Bộp” hình như có cái gì đó từ trên người cô rơi xuống. Môi anh nhẹ nhàng thu lại, mà Thanh Thanh lại giống như vừa hoàn hồn, toàn thân mềm nhũn. Giống như nụ hôn vừa rồi chỉ là chuồn chuồn thấp nước, còn chưa đủ, cho đến rời khỏi môi anh mới phản ứng trở lại.

Cô xấu hổ cúi đầu xuống, mới biết vừa rồi mình đã làm rơi chiếc hộp Đoan Mộc Nam tặng. Cô đau lòng nhặt lên, không biết bên trong là gì, vụng về mở ra xem, có bị hỏng không.

Hóa ra đó là một hộp bánh macaron tinh xảo, nhưng sau khi bị rơi xuống thì không còn nguyên vẹn nữa thậm chí bên trong còn bị thấm nước mưa. Nhưng Thanh Thanh thật sự phấn khích đến mức không thể kiềm chế bản thân mình.

“Macaron? Anh, sao anh biết em thích nó?”

Ngày đó nhìn thấy cô nhìn chằm chằm vào hộp bánh macaron lâu như vậy, nhưng lại trở về tay không, làm anh có chút dở khóc dở cười. Vì vậy, anh để tiểu Trung vận chuyển một hộp từ Pháp về bằng đường hàng không, để đưa nó cho cô.

“Hôm đó anh đi theo em, thấy em nhìn chằm chằm vào hộp bánh lâu như vậy cũng không mua, cho nên anh đã đặt một hộp ở Pháp cho em.”

Thực ra, mấy ngày nay anh vẫn ở trường học lén theo dõi cô, mà cô thì không biết điều này.

“Ngày đó anh vẫn đi theo em sao?”

Thanh Thanh vừa ngạc nhiên vừa cảm động, không ngờ anh quan tâm cô nhiều như vậy, mà tất cả đều làm rất âm thầm. Nhìn những chiếc bánh macaron bị vỡ vụn, cô tiếc nuối vô cùng. Vì sao món quà anh tặng cô lại bị như vậy, món quà này đối với cô mà nói có ý nghĩa rất đặc biệt!

“Nhưng mà em đã làm chúng bị hỏng rồi.”

“Chỉ cần em thích, sau này mỗi ngày anh đều tặng em.”

“Không cần, đây là món quà đầu tiên anh tặng em.” Nói xong cô cầm một miếng bánh macaron đã bị vỡ cắn một miếng. Quả nhiên, bánh rất ngọt và rất thơm, tim cô đập rộn ràng, dùng ánh mắt trìu mến nhìn Đoan Mộc Nam.

Bánh macaron của anh chỉ thuộc về mình cô.

“Anh muốn ăn không?” Cô vui vẻ thỏa mãn hỏi anh.

Đoan Mộc Nam cười một tiếng.

Nhìn thấy đôi mắt linh động của Ngôn Thanh Thanh đang trìu mến nhìn anh, anh không kìm được cảm xúc ấp ủ trong lòng.

“Muốn...” Anh cưng chiều nói.

Sau đó anh cúi xuống cắn một miếng nhưng không phải là miếng bánh macaron trên tay cô mà là đôi môi hồng phấn nộn của cô, anh hôn cô thêm một lần nữa.

Nụ hôn lần này sâu hơn, kéo dài hơn và ngọt ngào hơn lần đầu tiên, bởi vì cả hai đang cùng thưởng thức bánh ngọt.