Quyển 1 - Chương 16: (h)
Asuna kể rằng cô ấy đã theo dõi bản đồ trong lúc ngồi đợi tôi ở Grandum.
Ngay khi tín hiệu của Godfrey biến mất, Asuna đã chạy ngay ra khỏi thành phố và chỉ mất 5 phút để vượt qua quãng đường mà ban đầu chúng tôi phải tốn hết 1 tiếng đồng hồ để đi. Khi tôi chỉ ra rằng tốc độ đó đã vượt quá giới hạn của chỉ số nhanh nhẹn, cô ấy mỉm cười nói:
“Đó là sức mạnh của tình yêu.”
Sau khi trở về, chúng tôi báo lại cho Heathcliff về chuyện vừa xảy ra và đề nghị được tạm thời rời khỏi guild. Khi nghe Asuna giải thích lí do là vì “mất lòng tin với guild”, Heathcliff im lặng suy nghĩ một hồi lâu, nhưng rồi cũng cho phép chúng tôi. Sau đó anh ta cười một cách bí hiểm và nói nốt điều cuối:
“Nhưng rồi hai người sẽ sớm trở lại chiến trường thôi.”
Tới lúc chúng tôi rời khỏi trụ sở guild thì trời đã tối. Tôi và Asuna nắm tay nhau đi về phía quảng trường có cổng dịch chuyển.
Cả tôi và cô ấy đều không nói một lời nào.
Khi chúng tôi dạo bước giữa bóng của những tòa tháp sắt cùng với thứ ánh sáng màu cam hắt vào từ phía bên ngoài tòa tháp, tôi chợt tự hỏi sự căm ghét của Cradil đến từ đâu.
Cũng có không ít người thích phạm tội ở thế giới này, từ trộm cướp cho đến những tên sát nhân máu lạnh của «Tiếu quan tài » như Cradil chẳng hạn; người ta đồn rằng số lượng người chơi phạm tội đã vượt quá con số một nghìn. Mọi người giờ coi đó là chuyện thường tình giống như việc quái vật xuất hiện vậy.
Nhưng khi nghĩ lại thì, tôi vẫn cảm thấy họ là một nhóm người kì lạ. Một lẽ hiển nhiên là việc gây tổn thương cho người chơi khác chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng tới khả năng phá đảo được game. Hay nói cách khác là họ không muốn rời khỏi trò chơi này.
Thế nhưng sau khi gặp Cradil, tôi không nghĩ điều trên lại đúng với hắn. Hắn không giúp đỡ, cũng chẳng cản trở việc hoàn tất trò chơi; chỉ đơn giản là hắn đã ngừng suy nghĩ, vậy thôi. Không hồi tưởng về quá khứ, chẳng hề trông đợi vào tương lai, hắn chỉ đơn giản là cố gắng thỏa mãn du͙© vọиɠ bất tận của mình, và kết quả là dẫn tới những ý đồ ghê tởm...
Còn tôi thì sao? Tôi không thể tự tin mà nói là mình thực sự tập trung vào việc phá đảo game. Nói chính xác hơn là tôi cứ đi khám phá khu vực mê cung theo thói quen để kiếm điểm kinh nghiệm mà thôi. Nếu như tôi chiến đấu chỉ để trở nên mạnh hơn, để tận hưởng cái cảm giác hơn người, vậy thì phải chăng đâu đó sâu thẳm trong lòng mình, tôi cũng không muốn cái thế giới này kết thúc–?
Đột nhiên tôi cảm thấy như thể mặt đường lát sắt dưới chân bất đầu chìm dần xuống. Tôi dừng lại và nắm chặt lấy bàn tay phải Asuna.
“...?”
Asuna nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi cúi gằm xuống và lên tiếng như thể đang nói với chính bản thân mình:
“...dù mọi việc có thế nào chăng nữa... Anh nhất định sẽ đưa em... trở về thế giới đó.”
“...”
Lần này tới lượt Asuna nắm chặt tay lại.
“Khi nào tới lúc, chúng mình sẽ cùng trở về.”
Cô ấy nhoẻn miệng cười sau khi nói xong câu.
Chúng tôi tới quảng trường cổng dịch chuyển tự lúc nào không biết. Lúc này chỉ còn vài người chơi đang bước đi quanh đây, co ro trước những cơn gió lạnh lẽo bảo hiệu mùa đông sắp tới.
Tôi quay người lại nhìn thẳng vào Asuna.
Tôi chỉ nghĩ rằng hơi ấm tỏa ra từ ý chí mạnh mẽ của cô ấy là thứ ánh sáng duy nhất dẫn bước cho tôi đi đúng hướng.
“Asuna... đêm nay... anh muốn ở bên cạnh em.”
Tôi nói mà chẳng hề mảy may suy nghĩ gì cả.
Tôi chỉ không muốn rời xa cô ấy. Khoảnh khắc cận kề lằn ranh sinh tử đã khiến cho tôi có cảm giác sợ hãi cái chết mà trước đây chưa từng có, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thể quên được cảm giác đó.
Nếu ngủ một mình đêm nay, chắc chắn tôi sẽ mơ thấy ác mộng. Tôi sẽ mơ về sự điên cuồng của kẻ đó, cảnh tượng thanh kiếm của hắn đâm sâu vào người mình cũng như cái cảm giác khi bàn tay phải của tôi đâm vào hắn; chắc chắn là như thế.
Asuna mở to mắt nhìn tôi, cứ như thể cô ấy nhìn ra nguyên nhân thật sự đằng sau lời đề nghị đó... Thế rồi cô ấy khẽ gật đầu, đôi má đỏ bừng lên.
Lần thứ hai khi tôi tới căn nhà ở Salemburg của Asuna, nó vẫn được trang hoàng tráng lệ như trước; vậy nhưng lần này căn nhà chào đón tôi bằng một cảm giác ấm áp dễ chịu. Những món đồ được bố trí sắp xếp trong nhà thể hiện gu thẩm mĩ tuyệt vời của chủ nhân. Thế nhưng Asuna lại nói:
“U-Uoa– chỗ này bừa bộn quá. Mấy hôm nay em chưa trở về nhà, và...”
Cô ấy cười một tiếng “hehe” đầy ngượng ngùng rồi nhanh chóng dọn mấy món đồ nằm vương vãi.
“Em đi làm bữa tối ngay đây, anh cứ ngồi đọc báo hay làm gì đó đi.”
“À, được rồi.”
Tôi ngồi xuống ghế sofa sau khi nhìn Asuna gỡ bỏ bộ chiến phục ra, đeo một chiếc tạp dề vào rồi biến mất vào trong bếp. Thế rồi tôi cầm lấy tờ báo trên mặt bàn – mặc dù gọi là báo nhưng thực ra nó chỉ là một bản tổng hợp tin đồn từ những người mua bán thông tin. Tờ báo chỉ có 4 trang, và tôi chỉ nhìn lướt qua đại khái trang đầu là đã bực bội ném nó sang một bên. Lí do là vì dòng tít trang nhất nói về cuộc đấu giữa tôi và Heathcliff.
[Người sử dụng kĩ năng Song kiếm mới đã bị Thánh Kiếm hạ gục]
Bên dưới dòng tít là bức hình tôi nằm sõng xoài trên mặt đất trước mặt Heathcliff, được chụp bởi Pha lê ghi hình. Có thể nói là tôi đã thêm một trang mới vào huyền thoại bất bại của Heathcliff. Mà có lẽ nếu như sự kì vọng của họ vào kĩ năng mới của tôi tụt xuống thì họ sẽ bớt làm phiền tôi hơn... Tôi cố tìm ra một lời bào chữa hợp lí cho bản thân. Và rồi khi tôi bắt đầu xem lại thùng đồ của mình, một mùi hương đầy mê hoặc bay ra từ trong bếp.
Món ăn chính của bữa tối là món bít tết làm từ thịt một loại quái vật giống như bò ăn kèm với nước tương đặc biệt của Asuna. Mặc dù nguyên liệu không phải là loại cao cấp lắm, nhưng hương vị của nó thì đơn giản là tuyệt hảo. Asuna mỉm cười rạng rỡ khi nhìn tôi gắp thịt ăn đầy cả mồm.
Sau khi ăn xong, tôi và cô ấy ngồi ở hai đầu ghế sofa và nhâm nhi một tách trà. Vì lí do nào đó mà Asuna nói chuyện nhiều hơn hẳn mọi khi. Cô ấy nói miên man về đủ loại chủ đề như thương hiệu vũ khí cô ấy thích, hay tầng nào có danh lam thắng cảnh nổi tiếng.
Ban đầu tôi chỉ ngạc nhiên ngồi lắng nghe, nhưng rồi bỗng dưng Asuna im bặt khiến tôi thấy hết sức lo lắng. Cô ấy ngồi im và nhìn chăm chăm vào tách trà của mình như thể đang cố tìm kiếm gì đó. Nét mặt cô ấy cực kì nghiêm túc, cứ như thể đang chuẩn bị cho một trận chiến vậy.
“...này, có chuyện gì...”
Nhưng tôi chưa kịp nói xong câu thì Asuna đặt mạnh tách trà của mình xuống bàn, rồi bật dậy khỏi ghế và nói to:
“...được rồi!”
Cô ấy bước tới bệ cửa sổ, chạm tay vào tường để mở menu điều khiển căn phòng, rồi đột nhiên tắt hết đèn đóm đi. Bóng tối ngay lập tức bao trùm căn phòng; kĩ năng tìm kiếm của tôi tự động chuyển sang chế độ hỗ trợ và thay thế tầm nhìn bình thường bằng khả năng nhìn ban đêm.
Căn phòng được bao phủ bởi thứ ánh sáng màu xanh êm dịu, còn toàn thân Asuna thì phản chiếu thứ ánh sáng trắng chói lóa từ những cột đèn đường bên ngoài chiếu hắt vào qua cửa sổ. Mặc dù tôi hơi lúng túng trước hành động của Asuna, nhưng vẻ đẹp của cô ấy vẫn khiến tôi phải kinh ngạc đến nín thở.
Mái tóc dài của cô ấy dường như ngả màu xanh lam đậm, đôi tay trắng nõn, thanh mảnh và đôi chân lộ ra bên dưới chiếc áo chẽn, tất cả đều phản chiếu thứ ánh sáng yếu ớt khiến chúng trông như đang tỏa sáng.
Asuna cứ đứng bất động bên bệ cửa sổ như vậy và cúi mặt xuống, khiến tôi chẳng thể nhìn rõ được nét mặt cô ấy. Bàn tay phải cô ấy đặt lên ngực như thể đang ngần ngừ về việc gì đó.
Khi tôi định lên tiếng hỏi chuyện gì đang xảy ra thì bàn tay trái Asuna bắt đầu cử động. Ngón trỏ và ngón cái cô ấy dịch chuyển, liền đó một cửa sổ menu xuất hiện cùng với một âm thanh đi kèm.
Trong bóng tối ám chút sắc xanh lam đó, ngón tay của Asuna di chuyển trên cửa sổ menu tỏa ra thứ ánh sáng tím nhạt. Có vẻ như cô ấy đang chỉnh menu bên trái, nơi điều khiển trang bị của người chơi.
Ngay khi tôi nghĩ tới đó, thì đôi tất chân cao tới đầu gối của Asuna biến mất, khiến những đường cong của đôi chân trần thon thả phô bày ra trước mắt tôi. Ngón tay cô ấy lại dịch chuyển, và lần này đến lượt cái áo choàng ngắn một mảnh của cô ấy được bỏ ra. Tôi chỉ biết há hốc mồm, mắt trợn tròn còn đầu óc thì gần như ngừng suy nghĩ.
Lúc này đây Asuna chỉ còn mặc bộ quần áσ ɭóŧ màu trắng – vốn chỉ vừa đủ để che phần ngực và hông cô ấy.
“Đừng nhìn... qua đây...”
Cô ấy nhỏ giọng nói một cách run rẩy. Nhưng dù cô ấy nói vậy, tôi vẫn không tài nào rời mắt đi được.
Asuna lưỡng lự lấy tay che ngực, nhưng sau khi ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt tôi, cô ấy hạ thấp tay xuống một cách duyên dáng.
Sword_Art_Online_Vol_01_-_242
Tôi cảm thấy chấn động như thể hồn lìa khỏi xác vậy, và chỉ biết trơ mặt ra đó mà nhìn.
Từ “xinh đẹp” còn không đủ để miêu tả Asuna. Làn da mềm mại, nhẵn nhụi của cô ấy nhuốm màu xanh của thứ ánh sáng nhàn nhạt trong phòng. Mái tóc cô ấy dường như được làm bằng loại vải lụa óng mượt nhất. Ngực cô ấy uốn cong hoàn hảo đến độ có lẽ chẳng một engine đồ họa nào có thể tạo nên được. Đường cong của đôi chân kéo dài từ cái eo thon thanh mảnh khiến người ta dễ liên tưởng đến sự uyển chuyển của một con thú hoang.
Thật không thể tin được rằng vẻ ngoài hiện giờ của cố ấy chỉ là hình ảnh được dựng hình 3D. Nếu phải mô tả thì, tôi nghĩ nó giống như một kiệt tác điêu khắc được Chúa trời thổi sức sống vào.
Dữ liệu được NERve Gear thu thập từ quá trình cân chỉnh khi người chơi tạo nhân vật sẽ quyết định hình thể của nhân vật. Nếu xét đến điểm đó thì ta có thể gọi sự tồn tại của một thân thể hoàn mĩ đến bậc này là một phép màu.
Tôi cứ nhìn chằm chằm cơ thể gần như trần trụi của Asuna như thể mất hồn. Nếu cô ấy không đưa cả hai tay lên che người và lên tiếng, có lẽ tôi cứ đứng ở đó cả tiếng đồng hồ cũng được.
Mặt Asuna đỏ lựng đến nỗi trong bóng tối ám màu xanh lam của căn phòng, tôi vẫn có thể nhìn thấy được. Cô ấy cúi đầu và nói:
“Kirito, anh cũng cởϊ qυầи áo ra đi... Nếu chỉ, chỉ có em như thế này thì ngượng lắm.”
Nghe xong câu nói đó, tôi cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân đằng sau những hành động của Asuna.
Nói cách khác, cô ấy hiểu điều mà tôi đã nói – rằng tôi muốn ở bên cạnh cô ấy đêm nay, theo một nghĩa sâu hơn ý của tôi rất nhiều.
Ngay khi tôi hiểu ra việc này, tôi cũng cảm thấy hoảng loạn khôn tả. Và kết quả là tôi mắc phải sai lầm lớn nhất từ khi sinh ra tới giờ.
“À ờ... không, em thấy đấy, anh chỉ nghĩ là... sẽ tốt hơn nếu như hai đứa mình ở ch-chung phòng với nhau đêm nay...”
“Ơ...?”
Khi nghe tôi trả lời thành thực đến mức ngốc nghếch, đến lượt Asuna há hốc mồm đứng đờ người ra. Thế rồi khuôn mặt cô ấy lộ ra vẻ giận dữ và ngượng ngùng cực độ.
“Anh... anh...”
Bàn tay phải cô ấy nắm chặt lại, tỏa ra thứ sát khí dường như có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
“Đồ ngốc–!!”
Nắm đấm của Asuna tung ra với tốc độ đạt tới cực hạn của chỉ số nhanh nhẹn của cô ấy, và chỉ kịp dừng lại ngay sát trước mặt tôi khi bị hệ thống ngăn ngừa phạm tội chặn lại, tạo ra một âm thanh chói tai cùng với những tia lửa tim văng ra.
“A-A–!! Đợi đã!! Anh xin lỗi, anh xin lỗi!! Quên những điều anh vừa nói đi!!”
Tôi cuống cuồng tìm cách giải thích trong khi vẫy tay rối rít về phía Asuna, lúc này đang chuẩn bị tung ra cú đấm thứ hai mà chẳng hề đếm xỉa gì đến tôi.
“Anh xin lỗi, anh sai rồi!! Nhưng... nhưng mà, chúng mình... có thể... kiểu như là... thực sự l-làm chuyện đó không...? Trong SAO ấy...?”
Asuna hạ tay xuống và có chút giật mình, nhưng vẫn rất tức giận. Rồi cô ấy hỏi:
“Ý, ý anh là anh không biết...?”
“À không, anh không biết...”
Thế rồi, nét mặt của Asuna đột ngột chuyển từ vẻ giận dữ sang ngượng ngập, và cô ấy lí nhí giải thích:
“... vậy...trong menu tùy chọn, ở tít dưới cùng... có một mục gọi là «Tắt mã nhạy cảm».”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện này. Chắc chắn là hồi beta test thì tính năng này chưa xuất hiện, và nó cũng không được nói đến trong bản hướng dẫn. Xem ra đây là một cái giá khác mà tôi phải trả cho việc chơi solo và chẳng hề để tâm tới việc gì khác ngoài chiến đấu.
Nhưng điều này lại đặt ra một câu hỏi mà tôi không thể không nghĩ tới. Vì vẫn chưa khôi phục được khả năng suy nghĩ một cách thấu đáo nên tôi lại buột miệng hỏi:
“... em... em đã làm việc đó bao giờ chưa...?”
Thêm một lần nữa, nắm đấm thép của Asuna lại gây ra những tia lửa tung tóe ngay trước mặt tôi.
“T-tất nhiên là chưa rồi, đồ ngốc–!! Em chỉ mới biết việc này từ mấy cô nàng khác trong guild thôi!!”
Tôi vội vàng quỳ xuống đất trước mặt cô ấy và xin lỗi rối rít. Phải mất một lúc tôi mới làm cô ấy bình tĩnh lại được.
Một cây nến lẻ loi vẫn đang cháy trên mặt bàn; thứ ánh sáng mỏng manh nó tỏa ra khiến làn da của Asuna, lúc này đang nằm gối lên tay tôi mà ngủ, phản chiếu một thứ ánh sáng mờ ảo. Tôi lướt nhẹ một ngón tay dọc theo tấm lưng trần trắng trẻo của cô ấy, cái cảm giác ấm áp và mượt mà nơi đầu ngón tay truyền lại quả thật khiến tôi mê đắm.
Đôi mắt Asuna chầm chậm mở ra rồi nhìn vào tôi. Cô ấy hấp háy mắt hai lần rồi nhoẻn miệng cười.
“Xin lỗi nhé, anh làm em thức giấc à?”
“Ừ. Em vừa có một giấc mơ kì lạ lắm. Là về thế giới bên ngoài...”
Cô ấy tiếp tục cười khúc khích trong khi rúc mặt vào l*иg ngực tôi.
“Trong giấc mơ, em cứ tự hỏi rằng phải chăng việc bước vào Aincrad và gặp được anh đều chỉ là một giấc mộng, và em đã rất sợ. Thật may là... mọi chuyện không phải là giấc mơ.” “Em lạ thật đấy. Chẳng lẽ em không muốn quay về sao?”
“Dĩ nhiên là em muốn chứ. Em muốn quay trở về, nhưng lại không muốn những gì đã xảy ra ở đây biến mất. Mặc dù... chúng mình đã phải mất một thời gian dài... nhưng hai năm vừa qua là một khoảng thời gian quý giá đối với em. Lúc này đây em rất chắc chắn về điều đó.”
Nét mặt Asuna bỗng trở nên nghiêm túc, rồi cô ấy nắm lấy bàn tay phải tôi đang đặt trên vai cô ấy, rồi ôm chặt lấy vào trong ngực.
“...em thực sự xin lỗi, Kirito. Đáng ra... đáng ra em nên tự mình giải quyết việc đó...”
Tôi hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra.
“Không... Mục tiêu của Cradil, và kẻ đã khiến hắn trở nên như vậy, đều là anh. Đó là trận chiến của anh.”
Tôi chậm rãi gật đầu trong khi nhìn thẳng vào mắt Asuna.
Đôi mắt màu hạt dẻ của cô ấy dần nhòa lệ, rồi cô ấy cúi xuống hôn lên bàn tay mình đang nắm. Tôi có thể cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi Asuna.
“Em cũng sẽ... cùng gánh chịu nó với anh. Tất cả những gánh nặng trong lòng anh, chúng mình sẽ cùng nhau chịu đựng. Em hứa đấy. Từ giờ trở đi em sẽ bảo vệ anh...”
Đó là–
Điều mà tới tận bây giờ tôi chưa từng nói ra được dù chỉ một lần. Vậy nhưng lúc này đây, đôi môi tôi run rẩy, và tôi có thể nghe thấy những lời nói đang phát ra từ trong cổ họng tôi, từ trong tâm khảm của chính tôi.
“Anh cũng thế.”
Một giọng nói thoảng như có như không vang vọng giữa không gian.
“Anh cũng sẽ bảo vệ em.”
Dù cho đây chỉ là những lời nói rất giản đơn, nhưng tôi lại chỉ có thể nói thấp giọng đến đáng thương, và nghe hoàn toàn chẳng thuyết phục chút nào. Tôi cầm lấy tay Asuna, cười một cách cay đắng rồi nói tiếp:
“Asuna... em thật sự rất mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn anh nhiều...”
Nghe tôi nói vậy, Asuna nháy mắt vài cái rồi mỉm cười.
“Không, em không mạnh mẽ như vậy đâu. Ở thế giới thực em thường chỉ trốn sau lưng người khác. Đến trò chơi này cũng không phải là do em mua.”
Cô ấy bật cười như thể nhớ ra điều gì.
“Nó vốn là do anh trai em mua, nhưng anh ấy đột nhiên phải đi công tác; thế nên em phải chơi nó vào hôm ra mắt. Anh ấy rất thất vọng về chuyện đó. Chắc giờ anh ấy tức lắm vì bị em độc chiếm trò chơi suốt hai năm ròng.”
Tôi nghĩ Asuna còn xui xẻo hơn nhiều khi bị mắc kẹt ở nơi này thay cho anh trai mình, nhưng tôi chỉ gật đầu.
“... em nên mau chóng quay về và xin lỗi anh ấy đi.”
“Ừ... Em phải cố gắng hơn nữa.”
Thế nhưng giọng Asuna chợt nhỏ dần, đôi mắt cô ấy trùng xuống như thể đang lo sợ điều gì đó và nằm sát lại bên người tôi.
“Ừm... Kirito này, em biết là điều này trái ngược với những gì em vừa nói, nhưng... liệu chúng mình có thể rời khỏi tiền tuyến một thời gian được không?”
“Hmm...?”
“Em cảm thấy có chút gì đó sợ hãi... Chúng mình cuối cùng cũng thổ lộ được tình cảm với nhau, nên em có cảm giác nếu chúng mình quay trở lại tiền tuyến ngay thì có chuyện không may sẽ xảy ra... Cũng có thể là do em cảm thấy hơi mệt mỏi.”
Tôi vuốt nhẹ mái tóc Asuna và gật đầu một cách hồn hậu tới độ chính tôi cũng ngạc nhiên.
“Ừ, em nói phải... Anh cũng hơi mệt mỏi...”
Mặc dù không thể hiện ra bằng con số cụ thể, nhưng những trận chiến mà chúng tôi trải qua suốt ngày này qua ngày khác tích tụ theo năm tháng đã để lại rất nhiều sự mệt mỏi mà mắt thường không thể nhìn ra được, đặc biệt là với những trường hợp nguy hiểm cực độ như hôm nay. Đến cây cung cương ngạnh nhất cũng sẽ gãy nếu ta kéo nó quá căng. Chúng tôi thật sự cần có khoảng thời gian để nghỉ ngơi.
Tôi cảm giác như động lực thúc đẩy mình chiến đấu không ngừng nghỉ bấy lâu nay dần trôi xa. Giờ phút này đây, tôi chỉ còn muốn làm cho mối quan hệ với Asuna trở nên sâu đậm hơn mà thôi.
Tôi vòng tay ôm lấy cô ấy, dụi mặt vào mái tóc mềm mượt và khẽ nói:
“Ở phía tây bắc tầng 22, giữa những cánh rừng và hồ nước... có một ngôi làng nhỏ. Đó là một nơi rất tốt, lại không có quái vật. Người ta còn rao bán vài căn nhà ở đó nữa. Hai đứa mình có thể cũng nhau chuyển tới nơi đó... rồi sau đấy...”
Thấy tôi ngừng nói, Asuna ngẩng lên nhìn.
“Rồi sau đấy...?”
Lưỡi tôi gần như đờ ra, nhưng rồi tôi cũng cố nói tiếp.
“...chúng, chúng mình hãy kết hôn nhé.”
Nụ cười hoàn mĩ của Asuna khi đó, có lẽ tôi sẽ ghi nhớ nó cho tới lúc cuối đời.
“Ừ...”
Asuna khẽ gật đầu. Trên bờ má đỏ bừng của cô ấy, một giọt nước mắt to tròn chầm chậm chảy xuống.
-------------------
Asuna nằm phịch xuống chiếc ghế sofa, trên người không một mảnh vải, rồi lườm tôi đầy vẻ thách thức.
“…Kirito, mau cởϊ qυầи áo của anh ra đi,” nàng nói với giọng như thể đang ra lệnh.
“Gì cơ… mình-mình lại tiếp tục sao?”
“Có hâm mới ngừng lại lúc này!!”
Tôi vội vàng làm theo lời nàng. Mở cửa sổ mà Asuna chỉ, tôi tắt tùy chọn được giấu kín dưới hàng núi tinh chỉnh khác.
Sự khởi đầu quá vội vàng khiến cho không khí lãng mạn bay đâu mất sạch. Tôi và nàng ngồi lên trên giường, vốn dĩ đã chẳng đủ rộng cho cả 2 người, rồi từ từ làm những việc trong chừng mực đủ để không khiến hệ thống xen vào.
Ánh trăng màu xanh dịu từ ngoài cửa sổ chiếu vào bao phủ khắp căn phòng, in bóng của hai người chúng tôi lên lớp ga trải giường.
Salemburg không có khu chợ giao thương, nên đêm xuống là đường phố vắng tanh không một bóng người. Âm thanh duy nhất tôi nghe được là tiếng sóng nước trên mặt hồ vỗ rì rào như thầm thì, và tiếng trống ngực đập thình thịch của tôi như đang vang vọng khắp phòng.
Lúc này đây, cả tôi và Asuna đều đã trút bỏ toàn bộ quần áo của mình. Cả hai cứ ngồi quỳ trên giường đối mặt nhau suốt hơn 2 phút đồng hồ. Tôi còn chẳng thể nhìn xem nét mặt Asuna hiện giờ ra sao, vì nàng cứ nắm chặt tay đặt trên đầu gối và cúi gằm mặt xuống giường. Theo lẽ thường thì tôi nên là người chủ động trước, nhưng vì chẳng thể đoán được rốt cuộc chuyện này sẽ đi tới đâu, nên thành ra tôi cứ ngồi ngây như phỗng. Không biết nếu tôi cứ hét to lên rằng “Anh xin lỗi” rồi khoác vội quần áo lên người với tốc độ âm thanh và chạy biến ra khỏi phòng thì sao nhỉ? Liệu nàng có nói “Đành vậy thôi nhỉ” rồi tha thứ cho tôi khi cả hai gặp lại nhau vào ngày mai không? – Mà đời nào nàng làm thế được cơ chứ.
Nghĩ lại về chuyện trước kia thì, lần đầu tiên tôi đăng nhập vào SAO thì tôi mới có 14 tuổi. Mùa đông của năm lớp 8. Tôi chẳng muốn nhớ lại bản thân mình lúc đó ra sao, nhưng đại khái thì tôi đã bỏ qua hết những thay đổi về sinh lí mà thằng con trai nào tầm tuổi đó cũng trải qua để đắm chìm vào thế giới game.
Kết cục là tôi chưa bao giờ trải qua cái tình huống ở trong phòng một mình với một cô gái khác cả. [phặc, thua cả translator] Và hiển nhiên là càng chưa từng ngồi lõa thể bên cạnh cô nàng nào hết.
Nói thật là, tôi lại muốn Asuna, có lẽ tuổi thật của nàng lớn hơn tôi một chút (và chắc là sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn về mặt này), bắt đầu trước. Nhưng dù sao thì có vẻ như tất cả người chơi trong SAO, bao gồm cả Asuna, đều cho là tôi lớn hơn so với tuổi thật của mình. Mà tôi lại chưa bao giờ phủ nhận việc ấy cả, thành ra tôi không tài nào nói được với nàng lúc này là “Xin lỗi, thực ra anh…”
Tôi gắng trấn an bản thân. Cho dù tôi chẳng có tí kinh nghiệm hay hiểu biết gì về mặt này, thì Asuna vẫn là người đầu tiên tôi yêu mến và có tình cảm sâu đậm như vậy.
Kể từ ngày SAO bắt đầu hoạt động, không biết bao nhiêu lần tôi đã lâm vào tình huống hung hiểm mà tôi tự nhủ “Dù thế nào đi nữa thì mình cũng không thể trốn chạy được”, nhưng giờ đây tôi phải cần đến quyết tâm lớn hơn thế để đưa tay ra và rướn người về phía trước.
Đầu ngón tay tôi nhẹ nhàng chạm vào bờ vai thon thả của Asuna. Cả người nàng khẽ run lên. Bàn tay tôi khẽ ve vuốt dọc theo bờ vai nàng rồi tới đằng sau cổ nàng.
“Ư…ưm…”
Asuna rên lên một tiếng yêu kiều trong khi đôi mắt nàng đang nhắm lim dim. Má nàng đỏ rực lên còn chân mày thì khẽ nhăn lại.
Tôi thích thú quan sát phản ứng của Asuna khi tôi chạm vào khắp nơi trên người nàng. Bị những hành động mới mẻ của nàng làm cho kí©h thí©ɧ, tôi quyết định tiến thêm một bước nữa rồi để ngón tay mình chạm hờ lên người nàng rồi tiếp tục lướt nhẹ trên làn da mềm mịn ấy. Đầu ngón tay tôi luồn lách xuống phía dưới cánh tay đang ôm chặt lấy ngực, lượn vòng xuống dưới bụng nàng rồi lại quay ngược lên cánh tay nàng lần nữa.
“A…oh…ưm…”
Cứ mỗi khi ngón tay tôi chuyển động, Asuna lại run lên và khẽ rên nhẹ. Sau khi đã vuốt ve khắp người nàng, tôi đưa bàn tay phải lên nâng cằm nàng. Ngón tay trỏ tôi mơn trớn nhẹ nhàng bờ môi đỏ mọng ẩm ướt của nàng.
“Đừng… đừng… chỉ dùng ngón tay…”
Asuna mở đôi mắt ra, khuôn mặt nàng hơi đỏ lên, rồi đắm đuối nhìn tôi như thể cầu xin.
“Hôn… hôn em đi.”
“…”
Tôi lặng lẽ cúi mặt gần về phía nàng. Đôi môi Asuna hơi tách ra như không thể chờ lâu hơn được nữa.
Nhưng không, tôi không vội vã hôn đôi môi đáng yêu ấy, mà dùng đầu lưỡi mình liếʍ nhẹ môi trên của nàng.
“Ư…ưm…”
Như thể đang tìm kiếm đôi môi của tôi, Asuna đưa lưỡi nàng ra, nhưng tôi cố kìm nén bản thân và tránh né đầu lưỡi nàng, rồi lại đưa đầu lưỡi mình khẽ chạm vào nàng.
“A, ưm… a…”
Asuna lại rên lên một tiếng hơi khó chịu, vừa có vẻ chờ mong lại vừa có chút ham muốn. Bất ngờ, tôi đẩy lưỡi mình vào sâu trong miệng nàng.
“Á… ư ư!”
Tôi cuộn lưỡi tới lui mãnh liệt.
Cảm giác đυ.ng chạm – hay nói cách khác là tín hiệu xúc giác – trong SAO, giống như là mùi vị (vị giác), đều được lập trình sẵn từ trước, và nó được kích hoạt tùy theo hoàn cảnh trong game. Nếu xét theo lí lẽ đó thì hiển nhiên ta có thể kết luận là cái “cảm giác hôn đắm đuối” cũng được lập trình tích hợp sẵn trong game rồi (nói như thế cũng không phải là do tôi đã từng hôn ai đấy ngoài đời thật đâu, nhưng mà…). Cảm giác say đắm đến khó tả xâm chiếm lấy cả những ngõ ngách sâu kín nhất trong lòng tôi.
Lưỡi tôi quấn lấy lưỡi Asuna, mê đắm nút lấy nó và tận hưởng cái cảm giác như thể toàn bộ sức lực trong cơ thể nàng đang tuôn ra dào dạt. Đôi mắt ướŧ áŧ của nàng nhắm lim dim còn hơi thở thì đứt quãng. Rồi tôi rút lưỡi ra khỏi miệng nàng, sau đó tiếp tục liếʍ xuống dọc theo cái cổ trắng ngần, vòng ra phía sau tai nàng rồi lui xuống bờ vai thon thả.
Khi tôi liếʍ dần tới phía đỉnh nhũ phong mềm mại của nàng, lúc này vẫn đang bị nàng che lấy, thì toàn thân nàng như giật nảy lên. Hai cánh tay nhỏ nhắn của nàng càng khép chặt hơn, rồi nàng lắc đầu nguầy nguậy.
“Asuna… dịch tay em sang một chút…”
“Nhưng… nhưng mà…”
“Anh muốn nhìn thấy ngực em, Asuna.”
Tôi nắm lấy cổ tay nàng khẽ kéo sang hai bên, và chậm rãi liếʍ mυ"ŧ xuôi xuống phía bầu ngực đang dần lộ ra của nàng.
“A… a… đừng…”
Cuối cùng hai tay nàng đã bị kéo hẳn sang bên cạnh, và hai đỉnh nhũ phong cao vυ"t phô bày ra trần trụi trước mặt tôi. Bộ ngực đầy đặn thường bị lớp trang phục và giáp chắn ngực bó chặt che khuất dường như lớn hơn tưởng tượng của tôi; nó căng tròn và hơi thuôn dần về phía trước. Trên cùng là đôi nhũ hoa hồng hào dường như hòa lẫn màu với làn da xung quanh, đang dựng đứng lên một cách khıêυ khí©h. Tiếc là hiện giờ căn phòng chỉ được ánh trăng nhàn nhạt chiếu sáng và –
“Asuna, bật đèn lên đi.”
“Sao… sao cơ… không, đừng bật mà –“
Tôi đành chấp nhận sự cự tuyệt của nàng, rồi tiếp tục nút chặt lấy đầu nhũ bên trái của nàng.
“Ah!”
Bị tập kích bất ngờ, Asuna rít lên, còn tôi thì vẫn nhai ngấu nghiến lấy cái đầu nhũ của nàng, còn lưỡi thì cuộn quanh nhũ hoa đang căng cứng.
“Ahh! Ah! Không, đừng, đừng…!”
Asuna như sắp bật khóc tới nơi vậy, toàn thân nàng run rẩy kịch liệt. Tôi giữ chặt lấy bàn tay đang cố đẩy tôi ra xa của nàng, và luồn bàn tay trái sang bầu ngực bên kia. Tôi bóp mạnh bầu ngực căng tròn đang nằm trong lòng bàn tay mình, rồi nhẹ nhàng dùng đầu móng tay vân vê đầu nhũ nàng.
“A, ah, oh!!”
Trong khi tôi hành hạ bộ ngực của Asuna, thì toàn thân nàng rung động dữ dội hơn, giọng rêи ɾỉ càng lúc càng lớn. Tiếp tục lấn tới, miệng tôi ôm lấy nhũ hoa của nàng rồi bắt đầu nhai lấy nó một cách phũ phàng, ngón trỏ và ngón cái bàn tay trái vẫn tiếp tục vặn xoắn lấy đầu nhũ bên kia.
“Ư, aa!! Ah, ah, không, không được…”
Cả người Asuna căng cứng lại. Cánh tay nàng đang vòng ra ôm đằng sau đầu tôi siết chặt dần.
“Ư ư, không, em, em, mới chỉ phần ngực thôi mà đã…! Em… em sắp ra…”
Nàng không nói được gì sau đó, một tiếng kêu chói tai đến khản cả giọng từ trong cổ họng nàng phát ra.
Thế rồi cơ thể nàng co quắp lại rồi hơi giật giật, trước khi đổ gục lên người tôi. Lúc này nàng vẫn đang thở dồn dập, toàn thân nàng run lên từng chập.
“A… a… haa…”
“…Asuna …vừa rồi…”
“A… k-không…ngượng quá đi… Em chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy… trước đây…”
“…trước đây?”
“A…”
Asuna cúi thấp người xuống rồi quay mặt đi một cách ngượng ngùng.
“K-Không có gì, không có gì thật mà!”
“…kể cho anh nghe đi.”
Tôi đặt tay lên ngực trái nàng, lúc này nàng vẫn đang dựa người vào tôi, tóm lấy đầu v* bên đó và lại bắt đầu vân vê.
“Ahh… không, ngừng lại đi, đừng nghịch ngực em nữa…”
“…em nói ‘trước đây’ nghĩa là sao?”
“A, ư… “
Asuna nói một cách ngập ngừng, giọng nàng vừa như sắp bật khóc lại pha lẫn những tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào.
“…về ‘Vô hiệu hóa các đoạn mã nhạy cảm’… Sau khi em biết việc đó… Em đã thử làm vài lần, một mình…”
“…em đã làm gì cơ…?”
“A, ư ưm… Thì khi em nghĩ về Kirito… em nghịch ngực mình… và chỗ bên dưới nữa… “
Có vẻ như nói về mấy chuyện này càng khiến dục tính của Asuna trỗi dậy mạnh hơn. Hơi thở nàng dần đứt quãng, rồi nàng bấu chặt lấy người tôi.
“Chỗ bên dưới… là ở đây à…?”
Tôi nhẹ nhàng đưa bàn tay đang đùa nghịch bộ ngực Asuna xuống phía bên dưới. Tôi vuốt ve phần bụng đang căng lại vì kí©h thí©ɧ của nàng, rồi nhẹ nhàng dịch tay xuống sâu hơn. Ngón tay tôi lướt qua phần mu nhô lên phía dưới bụng nàng, rồi khi đầu ngón tay tôi chạm tới chỗ hai bên mép cửa mình thì toàn thân Asuna run lên dữ dội.
“Ah… không…”
Tôi dùng ngón trỏ và ngón giữa tay trái mình để xoa nắn khu vực xung quanh chỗ kín của nàng. Tôi tận hưởng cái kɧoáı ©ảʍ tuyệt vời khi ép chặt hai mép âm đ*o vào rồi lại tách chúng sang hai bên, trong khi vẫn cẩn thận không đυ.ng chạm gì đến phần ở giữa.
“Ah, ưm… chỗ đó… đừng….”
Asuna khuỵu gối xuống, vòng hai cánh tay thon thả ra ôm chặt lấy tôi rồi rên lên, khuôn mặt nàng thì vùi chặt vào bên cổ tôi còn toàn thân thì giật nảy lên trong khi tôi đưa ngón tay của mình khám phá nơi thầm kín ấy.
“Ahhh… Cái đó không được… không được mà…”
Nghĩ rằng mình đã chơi đùa hơi quá mức rồi, tôi quyết định dịch chuyển ngón giữa chậm rãi hướng vào chính giữa cửa mình nàng.
“Ưm… ưm… Ahhhh!!”
Asuna kêu lên một tiếng lớn khi ngón tay tôi chạm tới một chỗ ẩm ướt nhầy nhụa. Nơi đó dường như rộng lớn khôn cùng, nóng ấm, ướŧ áŧ và mềm mại khó tả đến nỗi tôi không tự chủ được mà dùng 2 ngón tay của mình xoay qua xoay lại ở bên trong.
“Aa!! Không!! Không!!”
Asuna kêu lên nức nở, cả người nàng run rẩy và giật lên. Chẳng hề đếm xỉa tới việc đó, ngón cái tôi tiếp tục xoa nắn cái u thịt nhỏ nhắn chìa ra một cách kín đáo từ phía trên của hoa huy*t trong khi vẫn tách nó sang hai bên bằng hai ngón tay.
“Ah… Haa… Ha…”
Xem ra Asuna chẳng còn nói được câu gì nữa rồi, đầu móng tay nàng bấu chặt lấy lưng tôi còn toàn thân uốn cong hết cỡ về đằng sau.
“Aa, haa… Không!! Em không chịu được nữa rồi!!”
Mặt khác, tôi cũng tới giới hạn chịu đựng rồi. Ham muốn được nhìn thấy thật rõ từng ngóc ngách trên cơ thể Asuna trỗi dậy mãnh liệt, thế là tôi đẩy nàng nằm xuống giường rồi nắm lấy đôi chân nàng kéo sang hai bên.
“Ơ… ơ…? Ah… Hả…!?”
Asuna vừa mới chìm trong cơn say tình chếnh choáng dần tỉnh lại, rồi nàng hoảng hốt tìm cách gượng dậy khi nhận ra mình đang ở trong một tư thế rất đáng ngượng. Nhưng đời nào tôi lại buông lỏng tay ra chứ.
“Sao, sao cơ, Kirito, đừng nhìn sát vào như vậy mà!!”
“Asuna…”
Tôi ngẩng đầu lên rồi nhìn đăm đăm vào mắt nàng.
“…chúng mình bật đèn lên nhé?”
“Không–!!”
Asuna cương quyết từ chối lời đề nghị của tôi, mặt nàng đỏ lựng lên như gấc. Tôi đành bỏ cuộc rồi tiếp tục chăm chú khám phá nơi thầm kín nhất của Asuna.
Cái mu mềm mại mịn màng của nàng có màu trắng tinh khôi và nhẵn mịn không có một sợi lông nào.
Chuyện này nói đúng ra thì không phải là do ý muốn của người thiết kế game, mà là do giới hạn của hệ thống. Những đối tượng dạng lông hay tóc yêu cầu năng lực xử lí rất cao. Kết quả trừ tóc và râu ria ra thì trên cơ thể của nhân vật trong SAO hoàn toàn không có một sợi lông nào khác.
Ở giữa hai bên mép nhô cao là một cái khe nhỏ, sâu hơn phía bên trong là những nếp nhăn màu hồng nhạt. Một dòng chất lỏng đang rỉ ra từ đó, chầm chậm chảy xuống phía sau trước khi biến thành những giọt sáng lấp lánh rồi tan biến.
Không biết là do quá ngượng ngùng hay do quá mệt mà Asuna đã thôi không kháng cự nữa. Vậy nên tôi buông bàn tay đang nắm lấy chân nàng ra rồi từ từ tách cái khe ra.
“Ưm aa…”
Đôi mắt Asuna dường như trở nên trống rỗng, nàng rên lên mấy tiếng yêu kiều. Bên trong cái khe, so với những gì tôi đọc được trên mạng ở thế giới thực, là một cấu trúc đơn giản đến lạ thường với (tôi nghĩ là) cái màng có màu mận đào trải dài mượt mà cả về bên dưới lẫn sâu vào bên trong. Cửa hoa huy*t, nơi tiết ra dòng d*m thủy vô tận, đang lặng lẽ run lên. Và ở phía bên trên của cái khe, nơi hai mép khép lại với nhau, một vật nhỏ nhắn chìa ra đầy khıêυ khí©h.
Trong thế giới SAO, những người chơi là nam hẳn đều đã từng vài lần tự hỏi cái “chỗ đó” trên cơ thể người chơi nữ trông như thế nào, và giờ đây tôi đang trải qua cái cảm giác đặc biệt khi tìm ra câu trả lời cho câu hỏi đó.
Tất nhiên là ở phía dưới cơ thể tôi cũng có một vật, lúc này đây đã phồng to đến cực hạn, đang muốn được “giải tỏa”. Nhưng đây là lần đầu tiên kể từ khi tôi bước vào thế giới SAO nó trở thành như thế này.
Có vài chuyện khá thú vị liên quan tới việc này (xin lỗi vì đã lạc đề, nhưng mà…). [đến nản với anh Kirito, để translator fap xong đã rồi kể gì thì kể] Khi SAO còn đang trong giai đoạn phát triển, công ty Agas đã có một đợt alpha test nội bộ, và trong đợt thử nghiệm đó, họ kết luận là do người chơi không có mục đích sử dụng đặc thù cho bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, nên cũng không cần phải thiết kế nó làm gì.
Tuy vậy, trên thực tế phần lớn tester là nam đều có cảm giác hết sức lo lắng. Mặc dù không có vấn đề gì nếu chỉ chơi trong vài tiếng đồng hồ, nhưng trong các đợt thử nghiệm liên tục kéo dài hơn 48 tiếng đồng hồ, nhà phát triển nhận thấy phần lớn người chơi tham gia đợt thử nghiệm đều không thể đứng vững được nếu không có cơ quan sinh dục và họ đành phải bỏ cuộc. Vậy nên từ giai đoạn beta test bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đã được thêm vào như một phần tất yếu phải có. Đây cũng là một trong những lí do mà người chơi trong SAO không được phép đổi giới tính nhân vật.
Thế nhưng nếu như bạn đã có bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, thì một câu hỏi khác được đặt ra trước lúc game bắt đầu chính thức vận hành (ý tôi là trước khi thảm họa này xảy ra) là có hay không cảm giác lo lắng khi bộ phận đó thiếu đi chức năng cơ bản của nó. Bản thân tôi cũng đã liên tục trải qua sự khổ sở khi buộc phải kìm nén ham muốn sinh lí của mình, nhưng giờ đây khi nhận ra nếu tắt cái mã nhạy cảm hay mã gì gì đó đi, thì những chức năng của cơ quan sinh dục, thậm chí là cả phóng tinh, đều có thể được thực hiện.
Mặc dù có cảm giác mình đã bỏ qua nhiều thứ khi đến tận bây giờ mới biết chuyện này, hiện giờ tôi lại có một thắc mắc khác.
Với việc có tích hợp các ‘mã nhạy cảm’ đó thì về cơ bản, tính năng tìиɧ ɖu͙© ảo đã được đưa vào kế hoạch phát hành trò chơi ngay từ đầu. SAO có cả những người chơi chưa đủ tuổi trưởng thành, như tôi chẳng hạn, nên xem xét kiểu gì thì tính năng này cũng sẽ gây ra sự phản đối kịch liệt trong dư luận.
Sau khi đùa nghịch chán chê với cái khe xinh xắn của Asuna, tôi hơi ngẩng đầu lên rồi hỏi nàng về chuyện đó.
“Ah… Ha… Sao cơ…?”
Dù cho trong mắt nàng vẫn còn đó vẻ trống rỗng và lời nàng nói vẫn bị ngắt quãng bởi hơi thở dồn dập, thì dáng vẻ nghiêm túc của nàng lại xuất hiện khi nàng trả lời tôi.
“Ha… C-cái đó… Họ đã lên kế hoạch từ đầu là… dùng hệ thống trong SAO để… cung cấp dịch vụ… tìиɧ ɖu͙© ảo cho cá nhân… Có lẽ chúng mình đã kết nối… với tính năng đó… ahhh… ah…”
“Ra vậy… Vậy nói cách khác, đấy là một trong những thỏa thuận tế nhị khi phát hành… Mà thôi, nói chuyện phiếm vậy đủ rồi…”
Bàn tay tôi banh chỗ đó của Asuna ra hết mức có thể.
“Ahh!!”
Nàng không còn bị tôi giữ chặt lấy nữa, nhưng Asuna vẫn kêu lên một tiếng ngọt ngào và dạng 2 chân của nàng lên trên cao. Tôi đưa mặt sát lại gần rồi dịu dàng đưa lưỡi vào cái lỗ nhỏ xíu ở chính giữa.
“Ah! Không, không phải chỗ đó–!!”
Mỗi khi Asuna run rẩy co quắp, một lượng lớn d*m thủy của nàng lại ào ạt tuôn ra khỏi hoa huy*t và tạo nên thứ âm thanh nhớp nháp trên đầu lưỡi tôi.
Sau khi đã đút lưỡi vào bên trong chỗ kín của nàng và tận hưởng cảm giác khít chặt nơi đó, tôi nằm đè lên người Asuna. Bản thân tôi cũng đã kích động đến cực hạn rồi, tới độ nếu tôi còn tiếp tục khám phá cơ thể Asuna thêm nữa thì chắc tôi sẽ xuất ra mất.
Trong khi vẫn đang đùa giỡn với nhũ hoa đang căng cứng của nàng, tôi hôn đắm đuối Asuna rồi thầm thì.
“Asuna này… Liệu anh có thể…?”
“Ah… Ha…”
Asuna gật đầu mạnh trong khi vẫn thở ra những hơi nóng bỏng.
“Ư, vâng… Hãy lấp đầy bên trong em… bằng cái đó của anh đi Kirito…”
Có chút choáng váng khi nghĩ đến việc nữ chiến binh vô địch thường vẫn mang bộ mặt nghiêm túc này giờ đây gương mặt lại nhòa lệ mà nói với tôi một câu như vậy, tôi rướn mình vào cái nơi ấm nóng của Asuna. Cậu nhóc của tôi bị ngăn lại ở cửa mình nàng khi tôi chà đầu nó lên xuống ở chỗ đó.
“Ah… Ah…”
Hai tay Asuna nắm chặt lấy vai tôi, mắt nàng nhắm nghiền lại còn khóe mi khẽ nhăn lại. Ngay cả trong căn phòng tối tăm le lói vài ánh trăng sáng hiếm hoi, tôi vẫn thấy được toàn thân nàng đỏ ửng lên và đầy những giọt mồ hôi lấp lánh.
Khi tôi chống hai tay sang hai bên người nàng thì Asuna hơi ưỡn hông lên. Có chút cảm giác ngăn trở nhỏ, nhưng rồi một cảm giác khác lạ bộc phát, và thế là một nửa cậu nhóc của tôi đã tiến vào sâu bên trong hoa huy*t của nàng.
“Aaa!!”
Chỉ mới có vậy thôi mà đã khiến Asuna phát ra một tiếng hét như thể cơ thể nàng đã tới giới hạn chịu đựng. Cùng lúc đó, hơi thở của tôi bỗng trở nên gấp gáp khi cảm giác tê cứng từ cậu nhóc lan truyền khắp cơ thể.
Sau khi đút toàn bộ cậu nhóc của mình vào trong người Asuna, tôi để ham muốn của bản thân dẫn dắt lấycơ thể và đâm sâu từng chút từng chút một vào trong người nàng.
“Aaah!! Haaah!!”
Asuna tiếp tục kêu lên trong khi đầu vẫn lắc nguầy nguậy, còn toàn thân thì run rẩy kịch liệt. Dù cho thoáng nghĩ xem liệu việc này có đau đớn đến vậy không, tôi vẫn không tài nào ngăn được bản thân liên tục thúc hông tới lui, cậu nhóc của tôi tiếp tục lao tới phần sâu kín nhất trong người Asuna và tạo ra thứ âm thanh nhóp nhép ướŧ áŧ. [ts nhà anh, ấy con nhà người ta lại còn trình bày =.=]
“Ha… Ah… Ah–!!”
Dần dần đầu cậu nhóc chạm tới tận cùng phía trong hoa huy*t của Asuna. Dẫu nàng là người con gái mà tôi hiểu rõ và yêu thương nhất, cái ý nghĩ rằng ngay lúc này đây mình đang đâm sâu vào trong người idol hàng đầu ở Aincrad vẫn xoay mòng mòng trong đầu tôi, gần như là khiến tôi phát điên lên.
Bằng cách nào đó tôi đã điều hòa lại được nhịp thở của mình và ghé sát miệng vào bên tai Asuna nói,
“Anh vào hết bên trong rồi… Có đau lắm không…?”
“A, k-không… Nó… ấm nóng quá… E-Em sắp tan chảy mất rồi…!”
Asuna lắc lắc đầu, trả lời tôi bằng cái giọng cao vυ"t và yếu đuối.
“Kirito… anh vào bên trong em… nhiều quá… ah… ah…”
Sự nóng bỏng tôi đang cảm thấy dường như cũng khiến tôi sắp tan ra tới nơi. Cậu nhóc tôi bị cái khe chật chội của nàng ôm khít lấy, dọc theo thân nó một luồng nhiệt nóng hổi lan tới xương sống trước khi nổ như pháo hoa trong đầu tôi.
“Ah… ah, ah, ah, ah!!”
Tôi cảm nhận được tiếng rêи ɾỉ của Asuna càng lúc càng lớn hơn, trong khi cố chống chọi lấy kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ đang sắp chiếm lĩnh cơ thể. Như thể đang cố thúc đẩy thêm cái cảm giác ấy, cái khe của nàng tiếp tục run lên và xoa bóp lấy Kirito nhỏ một cách khít khao.
“Ah! Ah, không, không thể nào, em, em lại sắp, lạisắp…”
Giọng nói của Asuna, nghe như thể nàng sắp mê đi vì cơn hứng tình cuồng nhiệt, bắt đầu chuyển sang nhưng tiếng rên ngọt ngào và rồi,
“Không, không, lại nữa rồi, e-em sắp ra, sắp ra, ah, ah…”
Nàng giật ngửa đầu mạnh về phía sau và,
“Ahhh––!!”
Hét lên chói tai, Asuna lại lêи đỉиɦ lần nữa. Cùng lúc, cậu nhóc của tội bị bóp siết lại một cách dữ dội, tôi rùng mình, và cảm nhận được có gì đó sâu kín trong người mình đang sôi lên muốn được giải thoát.
“!!”
Tôi cắn chặt môi và cố ngăn lại cái cảm giác ấy. Cái ý nghĩ rằng mình chưa được phép thả lỏng chừng nào mà cả hai còn chưa đạt đến cực khoái cùng với nhau càng ủng hộ tôi, và bằng cách nào đó, rốt cuộc tôi đã kìm nén được ham muốn mạnh mẽ của bản thân. Tôi thở dốc và ôm lấy Asuna, lúc này đã mềm rũ người ra sau cơn cực khoái. Biết rằng mình không còn cầm cự được bao lâu, tôi kéo thân thể mình lại phía hoa huy*t của nàng một cách phũ phàng rồi đâm lút cậu nhóc của mình sâu vào bên trong một cái thật mạnh. Bạch! Nước nhờn của cả hai chúng tôi văng tứ tung.
“Aaa!!”
Đôi mắt Asuna mở ra, và nàng rít lên.
“Không! Nếu anh… làm thế, em sẽ phát điên lên mất…”
“…”
Lại một lần nữa tôi buộc phải ngừng lại khi đã vào sâu bên trong người Asuna. Cảm giác nóng ẩm và mềm mại ôm lấy Kirito nhỏ, trong khi sự run rẩy từ những nếp nhăn phía bên trong xâm chiếm khắp người tôi. Asuna đã ra mấy lần rồi và cứ tiếp tục thế này thì tôi cũng sẽ xuất ra mất thôi. Nhưng tôi cảm thấy kết thúc thế này thì không hay lắm, nên sau khi nghĩ ngợi một hồi, tôi từ từ thay đổi tư thế.
“Hơ…?”
Nâng người Asuna, lúc này đang thẫn thờ mơ màng, lên trên, tôi luồn xuống nằm phía dưới. Dần dần chúng tôi đổi chỗ cho nhau, tôi nằm ngửa trên giường còn Asuna thì ngồi trên người tôi. Ngay khi Asuna nhận ra tư thế hiện tại của cả hai, khuôn mặt nàng càng đỏ rực hơn rồi nàng lắc đầu liên tục.
“Không đâu… như thế này… ngượng lắm…”
“Asuna, em thử nhún đi…”
“S-Sao cơ… Ư, được rồi…”
Nàng đỏ mặt ngượng ngùng và khẽ gật đầu, sau đó bật đầu nhún nhẹ nhàng.
“Ah, ahh… Em… xin lỗi… Chỉ có… mình em là… thấy sướиɠ… Kirito, anh cũng có thế ra mà…”
Một thứ âm thanh nhóp nhép phát ra từ chỗ cái khe đang bị cậu nhóc của tôi đâm vào. Asuna chỉ hơi khẽ di chuyển, nhưng cái cảm giác tê thít mạnh mẽ lại bắt đầu lan truyền khắp người tôi. Ngay khi tôi đang nghĩ “Cứ thế này thì mình ra luôn mất–“ thì,
“Ah, ah, ah, ha…”
Thanh âm Asuna phát ra lại một lần nữa hòa lẫn với sự hứng tình. Nàng cắn lấy ngón tay bên bàn tay phải, trong khi hông vẫn đung đưa lên xuống.
“Ah, ah, sao, sao em, lại, như thế này, thế này…”
Mái tóc dài màu hạt dẻ của nàng bay lên trong không trung mỗi khi nàng lắc lắc cái đầu. Những giọt mồ hôi sáng lấp lánh bay văng ra xung quanh, rồi lại biến thành những đốm sáng nhỏ trước khi biến mất.
“Em, em xin lỗi, xin lỗi, Kirito, ah, ah, em, ah, sắp… sắp… sắp ra–!!”
Asuna ngửa người ra phía sau khi khó khăn nói cho nốt lời của mình, toàn thân run giật dữ dội hai hay ba lần gì đó. Bộ ngực của nàng cũng bay nhảy cùng với những cơn run rẩy ấy.
Hiện giờ thì vị trí của tôi không cho phép tôi ngừng lại mà tán thưởng cái cảnh Asuna nhắm nghiền mắtvà bặm chặt môi một cách vô cùng đáng yêu mà cũng hết sức da^ʍ dật. Cái khe của nàng ôm thít lấy cậu nhóc của tôi, và một lần nữa tôi lại bị cái ham muốn dữ dội trong người tấn công.
Nghĩ rằng lần này mình không gắng gượng được nữa, tôi nhún hông đâm sâu một cách không thương tiếc vào tận trong cùng của Asuna theo bản năng. Hai bàn tay tôi ôm chặt lấy hông nàng, tiếp tục đâm sâu hết cỡ cậu nhóc mình vào trong rồi lại rút ra, sau đó tiếp tục dấn vào.
“Ah–!! Aaaaah–!!”
Bị tập kích bất ngờ ngay sau khi vừa lêи đỉиɦ, Asuna chỉ còn biết quằn quại cả người một cách điên cuồng. Tôi nắm lấy bàn tày nàng đang chìa về phía tôi, đan những ngón tay vào nhau. Mỗi khi tôi khuấy tung lên bên trong chỗ kín của nàng, d*m thủy của cả hai lạy văng ra tứ tung, còn nơi chúng tôi đang nối khít với nhau thì như sắp tan chảy trong lửa tình nóng bỏng.
“Aah… tuyệt quá, tuyệt quá…”
Bộ ngực đang nẩy tưng tưng của nàng cũng đang bắn ra những giọt mồ hôi. Cổ họng nàng phát ra những tiếng rên ngọt ngào đến mê người, cùng với cái nhìn như tan ra trên gương mặt.
“Ah, A-a-Aaa!!”
“A-anh sắp ra…”
“Ư, vâng, cho ra hết đi, ah, Kirito, xuất hết tất cả ra đi…”
Tôi dấn mạnh người vào sâu bên trong Asuna, phóng vào đó tất cả những cảm giác mà tôi đã dồn nén đến cực điểm.
“A…Asuna…!”
“Aaaah–!!!”
Tôi có thể cảm nhận được dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi của mình bắn vọt vào bên trong người Asuna, trong khi nàng lại run lên trong cơn cực khoái. Lượng t*ng trùng tích tụ sau hai năm trời chảy bất tận vào trong hoa huy*t của nàng, tạo ra thứ âm thanh hỗn độn khó nghe. Cứ mỗi khi cậu nhóc tôi run lên, mắt tôi lại hoa lên như thể có ai bắn pháo hoa trước mặt.
“Ah… ah…”
Sau khi đã nhận hết những gì tôi trao cho nàng, sức lực của Asuna như cạn kiệt, nàng đổ gục lên người tôi.
“Ah… ha…”
Asuna vẫn thở hổn hển và run rẩy như thể bị kí©h thí©ɧ bởi dòng chất lỏng trong người. Tôi dịu dàng ôm lấy nàng, rồi dần chìm vào giấc ngủ.