Editor: Matcha
*
Chu Dư Ninh mới đi họp về, sau khi trở lại khoa ngoại trú, anh nhìn thấy Đào Tư Tư với đôi mắt đờ đẫn trong đám đông.
Nhớ tới chuyện năm xưa, anh còn tưởng rằng Đào Tư Tư đã thật sự gặp vấn đề nào đó.
Không màng tới bao ánh mắt đang chĩa về đây, Đào Tư Tư thản nhiên mở miệng gọi anh là chú, còn dò hỏi tuổi của anh.
Trông anh già lắm sao?
Chu Dư Ninh giận quá hoá cười, nhưng vì có bệnh nhân đang chờ khám, anh cũng không nhiều lời, lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, ý bảo có gì thì cứ liên hệ qua WeChat, sau đó xoay người rời đi.
Chu Dư Ninh đi rồi, những lời bàn tán bắt đầu văng vẳng bên tai Đào Tư Tư.
"Có phải bị bệnh hay không", "Sợ là bệnh cũng không nhẹ", "Thảo nào ngồi ở khoa Tâm thần", "Cô gái xinh xắn thế kia, đúng là đáng tiếc".........
Khả năng suy nghĩ dần quay trở lại, cuối cùng thì Đào Tư Tư cũng ý thức được mình vừa làm trò mèo gì, xấu hổ đưa tay lên che mặt, hận không thể tìm cái hố nào chui xuống.
Cô muốn độn thổ.
Có thể cho cô một cơ hội để giải thích không?
Thực ra thì, cô mới bị một kẻ vô danh chiếm lấy linh hồn đó!
Hay đây chỉ là một trò đùa vô hại?
Hay đầu óc cô không được tốt?
Chẹp, 36 kế chạy vẫn là thượng sách........
Đào Tư Tư thầm xây dựng phòng tuyến tâm lý cho bản thân, mặc niệm rằng chỉ cần tôi không xấu hổ, người xấu hổ chính là bạn, đầu ngẩng lên như thường lệ, tay thong dong sắp lại tập tờ rơi.
Sau đó, cô đứng dậy, vẻ mặt bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, mắt nhìn thẳng về phía trước, chậm rãi bước ra khỏi địa phận của khoa Tâm thần học.
Đến chỗ khúc cua, xác định đằng sau không còn ai, hai má cô mới từ từ ửng đỏ.
Đào Tư Tư cơ hồ là chạy trối chết.
Trở lại Sweet, đã hơn 9h sáng, xem ra hôm nay phải mở cửa muộn hơn một chút rồi.
Đào Tư Tư tạm thời đá câu chuyện khôi hài kia ra sau đầu, vào trong thay một bộ quần áo sạch sẽ và chuẩn bị nguyên liệu cho mẻ bánh ngày hôm nay.
Cô quyết định làm thêm bánh quy hương vani và Brownie chocolate để xoa dịu tâm hồn nhỏ nhoi.
Bánh donut, bánh cuộn kiểu Pháp, sandwich, bánh tart trứng, kẹo nougat, bánh quy... Lấp đầy tủ kính bằng những chiếc bánh ngọt ngào xong, Đào Tư Tư liền đi qua quầy thu ngân ngồi.
Sấp tờ rơi sáng nay đã phát huy được tác dụng của nó, lượng khách hàng đến thăm cũng tăng lên đáng kể.
Bận rộn nguyên cả một buổi chiều, đến tối cô mới có thời gian ngơi tay.
Cầm lấy di động, sự bối rối lại một lần nữa hiện lên trong đầu cô, Đào Tư Tư cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định chủ động xuất kích trước, mở ứng dụng WeChat ra, gửi cho Chu Dư Ninh một tin nhắn với ý định giải thích hành vi mất trí của mình.
Đào Tư Tư: Bác sĩ Chu, rất xin lỗi vì hôm nay đã nói những điều vô nghĩa trước mặt anh.
Xuất phát từ thói quen hay tán gẫu, cô còn gửi thêm một gói biểu tượng hình con gấu trúc đang khóc thút thít, rồi hồi hộp chờ Chu Dư Ninh trả lời.
Cùng lúc đó, tại văn phòng khoa Tâm thần học Bệnh viện số 4.
Chu Dư Ninh - người được cho là đã tan tầm vẫn chưa rời đi, anh ngồi trước bàn máy tính hướng dẫn ba bác sĩ thực tập sắp xếp dữ liệu cho thí nghiệm lâm sàng sẽ được sử dụng trong bài luận văn sắp tới, vẻ mặt rất đỗi nghiêm túc.
Mặc dù tuổi tác tương đương nhau, nhưng ba người bị anh nhìn chằm chằm đều rất kinh hãi, trong phòng chỉ còn sót lại tiếng lách cách của bàn phím và tiếng nói chuyện của Chu Dư Ninh, nói đúng hơn thì là đang sửa lỗi cho bọn họ.
Nam bác sĩ ngồi đối diện không tài nào chịu nổi loại áp lực vô hình này nữa, lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, hỏi ý anh: "Thầy Chu, cũng 6 rưỡi rồi, hay là chúng ta đi xuống nhà ăn ăn tối đi?"
Chu Dư Ninh giơ tay nhìn đồng hồ, đáp: "Chờ một chút."
Khoé môi của bác sĩ kia giật giật, cứng ngắc quay đầu lại, tiếp tục gõ số liệu.
Chu Dư Ninh vuốt vuốt cằm, hiển nhiên là đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
Ba bác sĩ thực tập không dám chậm trễ, văn phòng lại trở nên im ắng.
Ngay lúc này, di động trong túi áo Chu Dư Ninh vang lên, là thông báo từ WeChat.
Anh lấy di động ra xem thử, vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày cũng biến mất tiêu, ánh mắt vô cùng dịu dàng, dặn dò mấy người trong văn phòng: "Nghiêm túc một chút, tránh cho những sai lầm không đáng có xuất hiện trên luận văn, tôi đi trước đây."
Dứt lời, anh vắt áo blouse lên ghế rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Ba người trong phòng nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Cậu nhóc vừa muốn đi ăn tối không nhịn được mà than thở: "Bác sĩ Chu thường ngày trông dễ tính như thế, hình như rất nghiêm túc trong học tập nhỉ."
Hai cô gái gật đầu tỏ vẻ đồng ý, còn chưa kịp nói gì, Chu Dư Ninh đã đột ngột xông vào, hỏi một việc rất không liên quan: "Tôi có già không?"
Cả ba đều ngơ ngác, nhưng một người trong số đó vẫn trả lời: "Không già."
Một người khác ca ngợi: "Bác sĩ Chu là người đẹp trai nhất trong bệnh viện chúng ta."
Người còn lại cũng phụ hoạ: "Đúng vậy đúng vậy."
Nhận ra biểu hiện của ba người đều là thật lòng, Chu Dư Ninh đã đi tới kết luận rằng mình đang còn trẻ, nở một nụ cười thật tươi, lễ phép gật đầu nói cảm ơn: "Cảm ơn, mọi người cũng mau thu dọn đồ đạc rồi đi ăn cơm đi."
Anh khép cửa lại, để lại ba người hoang mang tột độ, đi tới bãi đỗ xe trong bệnh viện.
Đồng thời anh cũng gửi cho Đào Tư Tư một bức ảnh đã chuẩn bị từ lâu.
Chu Dư Ninh: Bà chủ Đào đừng hiểu lầm, tôi năm nay mới 28 tuổi.
Chu Dư Ninh: Chứng minh thư.jpg
Chu Dư Ninh: Không biết cô bao lớn, nhưng cũng không đến mức gọi tôi là chú đi [ mỉm cười ]
Trong tiệm bánh, hễ có thời gian rảnh là Đào Tư Tư lại dán mắt vào màn hình điện thoại, cô đang chờ Chu Dư Ninh trả lời, ngồi chờ đến phát điên, cuối cùng cũng thấy anh gõ chữ, bảo không khẩn trương là nói dối.
Mãi đến tối anh mới trả lời cô, có phải anh đang giận mình không?
Cô nín thở chờ đợi kết quả, sau khi nhìn thấy mấy dòng tin nhắn kia, Đào Tư Tư liền ngồi đó suy ngẫm, câu trả lời của nam thần có vẻ........khá ôn hoà?
Còn cái icon mặt cười khó hiểu này nữa, cô cũng không rõ anh đang nghĩ gì.
Đào Tư Tư cũng học đòi, lục lọi trong túi xách, tìm cho bằng được chứng minh thư, sau đó chụp ngay mặt chính diện, gửi cho Chu Dư Ninh.
Đào Tư Tư: Chứng minh thư.jpg
Đào Tư Tư: Bác sĩ Chu, năm nay tôi 25 tuổi [ chân chó ]
Đây chính là ý đồ của cô, vừa tạo ra sự hài hước, lại vừa giảm bớt sự khó xử giữa hai người sáng nay, mà còn có thể tự nhiên giới thiệu bản thân mình với nam thần.
Hơn nữa, Đào Tư Tư cảm thấy ảnh chứng minh thư của mình cũng khá đẹp và chân thật.
Trên thực tế, Chu Dư Ninh đã âm thầm tức giận cả ngày vì Đào Tư Tư mãi không thừa nhận sai lầm của mình, cho đến khi Đào Tư Tư có động thái vào chiều tối, tâm trạng anh mới khá lên, lái xe tới trường đại học Tấn Giang, cũng chính là nơi mẹ anh đang làm việc, sau đó cùng bà về nhà ăn cơm.
Trong khi đợi mẹ đi ra ngoài cổng trường, WeChat rung lên hai tiếng, Chu Dư Ninh nhấc máy liền thấy Đào Tư Tư trả lời.
Đối phương vậy mà thực sự trả lời câu hỏi của anh.
Tuổi và cân nặng, hai con số này chẳng phải là điều cấm kỵ của phụ nữ sao? Tại sao cô ấy lại chủ động nói cho mình.
Đây là loại tâm lý gì?
Chu Dư Ninh cân nhắc một hồi, khẽ cười một tiếng, một tay để trên vô lăng, tay kia nhấn vào bức ảnh Đào Tư Tư gửi cho mình.
Làn da trắng nõn không tì vết, mặt mày tinh xảo đáng yêu, rõ ràng lớn lên trông rất ngoan ngoãn, nhưng khi cười lên lại mang theo một cỗ sức mạnh tích cực, giống như mặt trời nhỏ, khiến cho người ta không thể rời mắt.
Như Đào Tư Tư mong muốn, anh đánh giá cao khuôn mặt phóng to của cô khi không có các phần mềm photoshop, và không thể không cảm thán: "Cô gái nhỏ đã thay đổi rồi."
Chờ mãi mà không thấy anh nói gì, rối rắm một hồi, Đào Tư Tư quyết định giơ tay đầu hàng, căng da đầu nhắc tới chuyện sáng nay bằng tin nhắn thoại.
Đào Tư Tư: Bác sĩ Chu, sự thật là sáng nay, tôi đã bị sốc trước lý lịch của anh, thông tin đó nằm trên bảng tin, tôi cảm thấy người bình thường không có khả năng tài giỏi như vậy, cho nên mới đặt ra một vài câu hỏi ngu xuẩn, thực xin lỗi.
Thả tay ra, tin nhắn thoại lập tức được gửi đi, Đào Tư Tư click vào nghe đi nghe lại nhiều lần, hài lòng gật gật đầu.
Cổng trường đại học Tấn Giang, Chu Dư Ninh nghe xong, khoé môi liền cong lên, ngón tay cái bấm nút trò chuyện, giọng điệu nhẹ nhàng đùa giỡn với Đào Tư Tư: "Nói như vậy thì, trong mắt bà chủ Đào, tôi không chỉ là một ông chú lớn tuổi, mà còn là một người không bình thường?"
Khi nói đến câu cuối cùng kia, vừa hay mẹ anh - Triệu Lan mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, tò mò hỏi: "Con nói ai không bình thường thế?"
Chu Dư Ninh gửi tin nhắn, khởi động xe, trả lời mẹ mình: "Một người bạn."
Triệu Lan liếc nhìn anh, ồ một tiếng, trực giác nói cho bà biết người bạn này không đơn giản.
Vài phút sau, một tin nhắn thoại khác được gửi đến, Chu Dư Ninh dừng xe chờ đèn đỏ, liền bật lên nghe thử, giọng nói ngọt ngào của Đào Tư Tư cất lên đầy ẩn ý: "Bác sĩ Chu, mạo muội hỏi một câu, người vừa lên tiếng có phải là bạn gái anh không?"
Triệu Lan: "Phụt ——"
Trong vòng một ngày mà Chu Dư Ninh bị chọc tức đến hai lần.
Sao người phụ nữ này đa nghi thế? Phải trừng phạt, phải để cho cô nếm mùi xấu hổ.
Khi dòng xe cộ bắt đầu di chuyển, Chu Dư Ninh đã nắm lấy khoảnh khắc cuối cùng để trả lời Đào Tư Tư, anh gằn từng chữ từng chữ một: "Đó, là, mẹ, tôi."