Chương 12

"Huấn luyện viên, tôi không có ý xúc phạm, nhưng hôm nay anh có chuyện gì hả? Tâm trạng anh rất có mùi luôn đó"

"Sao vậy, mùi quá nặng à?"

"Hả?"

"Khiến cô có cảm giác muốn đào một cái hố trên đường tuyết rồi chui đầu vào đó à?" ( @_@ ảnh nói gì dị ta :)))

"…... Cũng không đến mức đó."

Vệ Chi đặt hai tay lên đầu gối, ngồi ngoan như học sinh tiểu học.

Khi muốn ngoan ngoãn, Vệ Chi có thể rất ngoannnnn — không phải cô khoe khoang, trong buổi lễ tốt nghiệp mẫu giáo, cô là đứa duy nhất ngồi trong lòng cô giáo chụp ảnh tốt nghiệp.

Lúc này cô bé nghiêng đầu, xoa xoa tay, kéo kính trượt tuyết lên, lộ ra đôi mắt tròn như động vật nhỏ ánh lên sự chân thành và quan tâm.

"Trượt tuyết là để vui vẻ, nếu tâm trạng anh không tốt, tôi đang nghĩ làm thế nào để khiến anh vui hơn."

Sao nào, đủ ngoan chưa?

Khen tôi đi.

Mắt Vệ Chi sáng rực lên, ai ngờ người đàn ông ngồi đối diện không lập tức lên tiếng.

Nhưng anh cũng không phải bị câm, sau kính trượt tuyết, mí mắt hơi nhướng lên, lười biếng liếc cô một cái.

"Muốn tôi vui à?"

Chưa đợi Vệ Chi trả lời.

Anh ta đã kéo kính trượt tuyết lên, im lặng nhìn thẳng vào cô .

Đôi mắt nâu sẫm không lộ chút cảm xúc.

... Có chút sát thương nha.

Vì vậy Vệ Chi theo phản xạ ngồi lùi về sau.

Nhưng dường như trong ánh mắt anh có sự chờ đợi.

Đúng vậy, chờ đợi.

Đó là thông tin mà Vệ Chi tiếp nhận được—chưa chắc đã chính xác—bởi cô hoàn toàn không biết anh đang chờ gì... nếu thật sự anh đang chờ cô.

"Anh có thể cho chút gợi ý không?" Vệ Chi dựa lưng vào ghế cáp treo, "Anh nhìn tôi kiểu này đáng sợ quá."

"Được thôi," anh ta rộng rãi đồng ý, "Gợi ý là, nhìn vào mắt tôi."

"Hả?"

Môi Vệ Chi khẽ mở, ngây người, không hiểu nhìn vào mắt anh ta thì sẽ khiến anh ta vui vẻ kiểu gì... Cô nhìn anh, đầy bối rối.

Cô ngập ngừng ngẩng lên, ánh mắt chạm ánh mắt.

"Ồ, mắt anh đẹp đấy."

"?"

"?"

Bên trong cáp treo bỗng yên lặng.

Rất căng thẳng!

Cho đến một phút sau.

Sau lớp mặt nạ, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch. Anh thở hắt ra, ngả người dựa vào ghế.

"Thôi."

"?"

Chưa đợi Vệ Chi phản ứng, người đàn ông đã không chút do dự kéo kính trượt tuyết trở lại, cơ thể vốn ngồi thẳng thả lỏng dựa về phía sau, hai tay khoanh trước ngực, ngồi vững.

Cả đầu cũng quay sang một bên, như thể...

Như thể đột nhiên tìm thấy điều gì đó thú vị dưới con đường nấm dưới chân cáp treo, nơi có những người trượt tội nghiệp ngã xiêu vẹo.

Rõ ràng đây là tư thế "từ chối nói chuyện tiếp."

Anh quay đầu đi, bỏ lại Vệ Chi đầy bối rối, đáng thương.

Ngón tay Vệ Chi đang đặt trên đầu gối hơi động, đối với sự bướng bỉnh bất ngờ của vị đại ca (thiếu tôn trọng & khó giao tiếp & tâm trạng thất thường & khiến người khác đau đầu) này, cô cũng không quá ngạc nhiên: Hôm nay lại là một ngày dài và đầy gian nan như dự đoán.....

Cô hơi nghiêng người về phía trước, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi:

"Nghiêm túc đấy, anh cảm thấy tệ hơn hồi nãy luôn nữa rồi hả?"

Vài giây dừng lại.

"Đúng."

Mắt người đàn ông không động đậy, ngắn gọn trả lời, "Kỹ năng an ủi của cô học từ ai, nhớ bảo họ bồi thường."

"... Cũng không có gì đặc biệt."

Biết rõ núi có hổ...

Nhưng cô không thể ngăn mình mở miệng.

"Tự học thành tài."

"Ồ."

"..."

"Vậy khuyên cô đi tự tử luôn đi." :)))

"..."