Chương 89

Lý Diên Tú vẩy tay, nửa đùa nửa trêu chọc:

“Chẹp, chẹp, chẹp, tôi nhớ trước đây cô chỉ nhanh mồm nhanh miệng thôi, tốt xấu gì cũng không động thủ. Sao mà bây giờ lại chẳng khác gì các bác gái ngoài chợ thế, hử?”

Một tiếng hử kia trêu ghẹo vô hình, nghe là biết thân kinh bách chiến.

Khuôn mặt Lạc Anh nghiêm lại, hoàn toàn không còn vui sướиɠ khi gặp nhau nữa.

Đột nhiên, Lạc Anh tay không muốn trèo lên một cái ụ trên tường thành, dọa Lý Diên Tú dựng cả tóc gáy, phi người bay sang, ấn nàng xuống.

Cổ tay vung roi cuốn lấy một cái ụ, có thể nhìn ra được, trong thời gian năm năm này, võ công của chàng tiến bộ không ít.

Sau khi hai người tiếp đất thuận lợi, Lý Diên Tú nhìn mặt nàng chăm chú, mặc dù khóe miệng chàng đang cười nhưng trong mắt lại nghiêm túc. Cúi đầu trách cứ:

“Cô điên à, ngã từ nơi cao thế này xuống, không muốn sống à?”

Một tiếng bốp vang lên, đau đến nỗi chàng bất giác lùi ra sau. Nếu nhìn thật kỹ, trên mặt còn lưu lại mấy dấu ngón tay hồng hồng.

Lạc Anh lạnh mặt nhìn chàng, đột nhiên, lại cầm lấy cánh tay chàng mà cắn.

Nàng hạ miệng rất độc, giống như con chó bị lưu lạc lâu ngày, nay nhìn thấy chàng, biết rõ là không thể giữ lại, vẫn muốn phải cắn rụng một miếng thịt xuống.

Thật giống như nếu làm vậy thì có thể níu giữ được chút gì đó.

Cũng không phải làm bằng sắt, quả thật là Lý Diên Tú đau đến giãy giụa. Cũng không dám dùng sức đẩy ra, sợ nàng bị thương, chỉ có thể dùng tay còn lại bịt mũi nàng, khiến nàng nhả ra.

Đúng thật, cuối cùng Lạc Anh chỉ có thể nhả ra.

Răng nanh với thịt vừa tách nhau ra, cảm thấy phần đau đớn kia như cộng thêm mười lần vậy. Lý Diên Tú cúi đầu nhìn, một khuôn răng như khuôn mặt nhỏ nhắn của trẻ con, tròn trịa, mập mạp, hai bên còn có chỗ rất tàn nhẫn đấy, chảy cả chút máu ra rồi.

Lạc Anh hung tợn nhìn chằm chằm chàng, đột nhiên chàng lại cười lên, lấy ngón cái lau đi hỗn hợp nước miếng và máu rồi tùy tiện bôi lên người:

“Lúc này lại không chê người tôi bẩn nữa?”

Lạc Anh sững sờ, lại nhìn cánh tay đang rũ xuống của chàng, mặc kệ cho nó chảy máu, cũng chẳng để ý nữa.

Nàng quyết định một việc mà đến bản thân cũng không ngờ được.

Bầu trời như một mảnh vải nhung màu xanh đen, không biết là ai tùy tiện đâm thủng mấy chấm sao nhỏ, điểm xuyết cho bầu trời. Lại treo thêm một vầng trăng khuyết ở góc, trăng cười quan sát cuộc sống thế gian.

Nhà cửa hai bên đã tắt đèn từ lâu, chỉ có duy nhất vầng trăng cong cong đang chiếu sáng đá xanh rải trên đường, dẫn lối cho bọn họ.

Lạc Anh nắm thật chặt cổ tay của Lý Diên Tú, quật cường đi phía trước.

May mà chàng không giãy giụa, chỉ có điều là không nhịn được mà đùa nàng. Sau khi không nhận được hồi đáp, dứt khoát ngậm miệng, ngâm nga một làn điệu sai nhịp, đi phía sau nàng.

Một nam, một nữ. Một trước, một sau.

Rất nhanh, đã về đến trước tòa nhà quen thuộc kia.

Lạc Anh vẫn nghiêm mặt, gõ cửa viện:

“Mẹ, là con ạ.”

Sau khi có tiếng trả lời, Lạc Anh cũng không nói nữa.

Lý Diên Tú cười hì hì, chỉ vào trên người mình: “Nói sớm đi chứ, tôi cũng nên đến chào hỏi bác gái một chút. Chỉ có điều, giả dạng này của tôi, tốt xấu gì thì tôi cũng phải đi rửa mặt, chải đầu một phen đã.”

Lạc Anh liếc trắng mắt, nhưng lại mở miệng:

“Anh có tắm rửa sạch sẽ đến đâu thì tôi cũng có thể ngửi được mùi cặn bã!”

Lý Diên Tú nghẹn lời, rồi lại bày ra dáng vẻ chẳng sao cả:

“Cô không ngại mất mặt, tôi càng chẳng để ý.”

Rất nhanh, bên trong truyền ra tiếng bước chân. Đợi sau khi cửa mở, Lý Trinh bị dọa nhảy dựng.

Còn chưa đợi bà ấy mở miệng, Lạc Anh trực tiếp phàn nàn:

“Mẹ, không phải mẹ vẫn luôn chê con là gái già à, đây, con tự tìm cho mình một chàng trai rồi. Từ hôm nay, hai đứa con chính là một đôi. Đợi ngày mai chàng có thể được thì sẽ sinh cho mẹ cháu trai, cháu gái chơi. Bây giờ mẹ đi ngủ đi ạ, con còn có chuyện muốn nói với chàng.”

Biểu cảm của Trinh nương như bị sấm sét đánh nát tan cả người, cuối cùng vẫn nuốt xuống tất cả nghi hoặc, ừ một tiếng rồi vào nhà.

“Vào đi!”

Chắc là chê chàng không đủ nhanh nhẹn, lúc vào cửa mà Lạc Anh vẫn đang kéo chàng.

Lý Diên Tú lảo đảo vào phòng, thấy Lạc Anh nhanh tay nhanh chân chốt cửa, cười khan:

“Cô… nói chuyện với mẹ như thế à? Chẳng có quy củ gì cả.”



Lạc Anh không thèm để ý, kéo chàng vào phòng mình rồi không nói thêm gì cả, đột nhiên tiến lên kéo cổ áo chàng.

Lý Diên Tú không đề phòng, không ngờ cô gái nhỏ này lại ra tay, ngạc nhiên đến đổ mồ hôi toàn thân, dưới chân liên tục lùi ra sau. Cho đến tận khi lưng dính vào tường mới phát hiện đã hết đường lui rồi.

Ôi trời ơi, cái cô này, đến Bắc Ngụy sống lâu rồi nên đổi tính?

Dưới ánh nến, vẻ mặt Lạc Anh nhàn nhạt, nàng cầm giá nến trên bàn lên, ép sát từng bước. Đến khi chỉ cách chàng có ba bước thì dừng lại.

“Còn có càng không quy củ hơn đấy, muốn thử không?”

Trên trán Lý Diên Tú chảy xuống một giọt mồ hôi, nuốt nước bọt, lắc đầu không nói.

“Thế tự cởi đi, nhanh nhẹn chút.”

Lạc Anh đặt nến xuống, ném lại một câu: “Tôi đi múc nước cho anh, lại tìm một bộ quần áo sạch sẽ. Đương nhiên, tôi cũng rất vui vẻ tự tay tắm rửa, thay quần áo cho anh đấy.”

Nàng lộ ra răng nanh trắng lấp lánh, dọa cho Lý Diên Tú vội vàng túm chặt cổ áo mình lại, không kiềm nổi mà khép chặt hai chân, thốt ra:

“Tự tôi làm!”

Lạc Anh nhếch khóe miệng cứng nhắc: “Rất tốt!”

Rồi xoay người rời đi.

Cho đến tận khi cửa bị đóng một cách mạnh mẽ, Lý Diên Tú mới tỉnh táo lại từ trong mờ mịt.

Không đúng, chàng cũng không phải đàn bà, con gái, làm động tác thẹn thùng như vậy làm gì chứ?

Nếu thật sự phát sinh gì đó, còn chưa biết ai sẽ bị thiệt đâu.

Còn có, lúc vào nhà nàng nói gì nhỉ?

Cái gì mà gọi là đợi ngày mai mình có thể được, sinh hai cháu ngoại?

Lý Diên Tú cúi đầu nhìn □□ của chính mình, sao lại không được???

Chàng tức đến nhe răng nghiến lợi, lửa giận tràn ngập mà không có chỗ thoát, sức lực cánh tay trở nên mạnh hơn rồi.

Áo khoác rách nát sao chịu nổi tai họa này, xoẹt một tiếng, đã biến thành hai mảnh.

Chàng phiền lòng, dứt khoát vo thành một đống ném xuống đất. Còn chưa kịp dẫm lên hai phát đã nghe thấy tiếng bước chân thật mạnh ở ngoài cửa, sợ đến vội nhặt lên.

Nhưng quần áo đã biến thành đống vải rách nát từ lâu, sao có thể mặc lên được nữa? Càng gấp gáp, càng hoảng loạn; càng hoảng loạn, càng gấp gáp, đợi đến khi cửa bị đẩy mở thì chàng chỉ có thể xoay người, ôm lấy ngực theo bản năng.

Lạc Anh vừa nhìn đã thấy rồi.

Nàng cố ý đặt thật mạnh chậu gỗ xuống đất, sau đó thẳng người lên, vừa xoa thắt lưng vừa kêu:

“Nặng chết tôi rồi, ai ui ay ui.”

Ánh mắt lại vẫn chòng chọc vào tấm lưng trần kia.

Không thể không nói, thời gian năm năm thật sự đã thay đổi rất nhiều.

Nàng của năm năm trước luôn thích ngắm khuôn mặt các chàng trai. Thậm chí khi lau người cho chàng lúc chàng bị thương thì cũng không biết cái ấy đại biểu cho cái gì.

Nàng của năm năm sau…..

Chẹp, chẹp, chẹp, đừng nói nữa, so với các chàng trai Bắc Ngụy, vẫn là thích nhìn dáng người này hơn.

Bả vai rộng lớn, kết cấu của cơ bắp, thắt lưng thon nhỏ. Điểm không hoàn hảo chính là tóc đã che mất xương bả vai. Nhưng lại có một cái đẹp mờ ảo khác, như mỹ nhân ở sau bức rèm che đã câu mất hồn người ta.

“Nhìn đủ chưa!”

Giọng nói của Lý Diên Tú hơi khô, làm gì còn dáng vẻ du côn cợt nhả, trêu ghẹo lúc nãy nữa.

Lạc Anh khoanh tay trước ngực, rất hào sảng: “Chưa đủ, anh có thể vén tóc ra đằng trước không?”

……….

Hình như nàng nghe được tiếng ai đó nghiến răng?

“Cô ra ngoài trước đi.”

Giọng điệu Lý Diên Tú đã bình tĩnh hơn nhiều, còn mang theo chút bất đắc dĩ: “Tôi thay quần áo xong sẽ gọi cô.”

Lạc Anh thở dài: “Ài, lộc ngắm chưa đủ, người đẹp ngại ngùng gì thế kia!”

Sau đó, không thèm để ý Lý Diên Tú lảo đảo suýt ngã, chẹp chẹp chẹp, thở dài, đi ra ngoài.

Chỉ để lại một mình chàng, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cảm thấy năm năm không gặp, sao con bé này lại ngược lại, biến thành tên lưu manh rồi?



Cho đến tận khi cách phòng chàng xa một chút, Lạc Anh cũng không nhịn được nữa, ôm bụng cười lên ha ha ha.

Thằng nhãi này, da mặt mỏng hơn cả vỏ bánh, còn giả vờ lưu manh cái gì đây?

Vừa nhớ đến dáng vẻ chàng ôm ngực, không dám quay người lại, quả thật là hệt như nàng dâu nhỏ trong thôn lúc trước, lại không nhịn được nữa muốn cười to.

Nàng vừa cười, vừa lau lệ ở khóe mắt. Nặng nề phun ra một hơi, tự lẩm bẩm:

“Nể mặt anh vẫn ngốc như thế, tôi tha thứ cho anh.”

Nghĩ chắc là Lý Diên Tú sẽ không thay quần áo xong sớm đâu, nàng đứng dậy, đi đến phòng phía bắc.

Vừa gõ cửa, quả nhiên ngay sau đó, cửa đã bị mở ra một cách vội vàng.

Trinh nương mặc chỉnh tề, vẻ mặt lo lắng nhìn con gái, theo bản năng lại nhìn ra phía sau nàng, phát hiện không có ai, cẩn thận dò hỏi:

“Vị kia…..”

“Mẹ, là Lý Diên Tú.”

Lý Diên Tú?

Cái tên này rất quen thuộc, lại suốt năm năm chẳng hề nhắc tới, Trinh nương hoảng hốt trong chốc lát.

“Chính là thằng nhóc có hôn thư với con đấy ạ.” Lạc Anh nhắc: “Ngẫu nhiên gặp phải, nên con lôi về đây.”

“Á, là Lý đại nhân!”

Biểu cảm của Trinh nương trở nên kích động hẳn lên ngay lập tức, hận không thể đi sang đó bây giờ luôn.

Cuối cùng vẫn nhớ ra là canh giờ không thích hợp, vội kéo tay con gái: “Sao đại nhân lại thành ra thế này? Mẹ nhớ vị này là đại quan mà.”

“Hài, Hoàng đế còn thể thay nhau ngồi, huống chi chỉ là một quan viên. Dù sao thì con sẽ không để anh ta đi đâu.”

“Đúng, đúng, đúng.” Trinh nương hết sức đồng ý: “Không có đại nhân, chắc là cả đời này thì hai mẹ con chúng ta cũng chẳng gặp nhau được. Bất kể đại nhân có thân phận gì, chúng ta đều phải đền ơn đáp nghĩa.”

Thấy Trinh nương chấp nhận nhanh như thế, Lạc Anh lại bổ sung một câu:

[

“Mẹ, mẹ cũng không cần phải khách sáo với anh ta như thế.”

Hả?

Trong quan niệm của Trinh nương vẫn là ơn nghĩa còn to hơn cả trời, đang muốn phản bác con gái, không ngờ nàng lại tung một quả pháo ra:

“Làm gì có mẹ vợ lại khách sáo với con rể như thế, về sau mẹ cứ xem anh ta là con trai mà sai bảo ạ.”

Trinh nương:... .......

Không để ý Trinh nương rơi cả cằm, Lạc Anh nói xong lời muốn nói, bảo bà ấy đi nghỉ ngơi sớm đi. Cũng mặc kệ người ta có thể ngủ được hay không, chạy luôn về phòng mình, gõ cửa thật mạnh.

Trinh nương thấy con gái lại đi giày vò Lý Diên Tú, lặng lẽ đóng cửa, tự mình tiêu hóa tin tức khó nuốt này.

Lạc Anh gõ cửa hai cái rồi không giục nữa, khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào cửa, trong miệng bắt đầu huýt sáo.

Điệu huýt sáo nghe hay hơn nhiều làn điệu mà Lý Diên Tú ngâm sai nhịp.

Đương nhiên, cũng rõ ràng hơn nhiều.

Thế là Lý Diên Tú vừa đẩy cửa ra đã mang dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, nhìn nàng gắt gao, như là răng bị nghiến sắp nát rồi:

“Cô có thể đừng đứng đây như đang dạo kỹ viện không?”

Thấy chàng mở cửa, Lạc Anh dừng huýt sáo, đôi mắt vòng vo trên mặt chàng ba lượt, rồi lại đi theo từ cổ xuống dưới. Đảo qua mấy lần rồi mới cười hề hề:

“Không tồi, không phí công tôi đi múc nước rồi lại chờ. Nhìn xem khuôn mặt này, làn da này, như là đã lột xác ý. Sáng lấp lánh, mọng nước, thật muốn cắn một miếng.”

Lý Diên Tú:... .......

Chàng phải quỳ xuống thật sự!

Cuối cùng, tiểu Lý hèn mọn thu lại dáng vẻ du côn, ra vẻ đau đớn thỉnh tội:

“Đều là lỗi của tôi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi!”

~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Lạc Anh (chống nạnh đắc ý): Thằng nhóc, dám đấu với ta hả, ngươi còn non lắm.