Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 88: Cố nhân trùng phùng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đợi sau khi Lạc Anh biết tin tức, vội chạy sang đó thì sự việc đã qua hơn nửa tháng rồi.

Tranh thủ lúc Trinh nương đi hâm nóng thuốc, Lạc Anh vội vàng hỏi khẽ:

“Chú Ô, đây là chúng ta diễn trò thôi, chú cũng không cần phải tàn nhẫn thế này chứ ạ?”

Nàng còn nghe Ngọc Nhi nói, suýt thì Ô Qua bị phế đi cả nửa cánh tay rồi. Thế này mới cảm thấy sự việc không bình thường. Vội vàng lấy cớ đến thăm non, nên giờ mới cùng đi với Trinh nương đến đây.

Lúc này, Ô Qua đang nằm trên giường, trên cánh tay quấn tầng băng vải rất dày. Đôi môi hơi tái, có thể nhìn ra được là mất máu quá nhiều thật. Nhưng mà, đôi mắt kia lại lấp lánh, phát ra ánh sáng vui mừng.

“Đừng nhắc nữa.”

Ô Qua cười hề hề, hơi ngượng ngùng, lắc đầu: “Chú cũng không biết lúc ấy đang suy nghĩ gì, con lợn đực kia lại khỏe như vâm. Thế này còn không phải sao, lưỡi dao nghiêng một cái, cắt thẳng vào tay rồi.

“Á!”

Lạc Anh nghe cũng thấy đau, đồng thời trong lòng rất áy náy: “Đều trách cháu, không nên đưa ý kiến dở hơi này ra.”

“Không, không, không.”

Ô Qua tỉnh táo, cười hề hề, “Chú còn phải cảm ơn cháu đấy. Nếu không bị thương thế này, chú cũng không thể được gặp Trinh nương hàng ngày. Chỉ cần có thể gặp bà ấy hàng ngày, kể cả cánh tay có bị phế đi thì chú cũng cam nguyện!”

“Nói hươu nói vượn cái gì!”

Trong lúc nói chuyện, Trinh nương bưng một bát thuốc nóng đi từ ngoài phòng vào. Hiển nhiên, câu chuyện hai người nói lúc nãy đã bị bà ấy nghe được bảy, tám phần rồi.

Vừa vào phòng, cho Lạc Anh một cái liếc trắng mắt đã. Sau đó bưng thuốc đến bên giường, cầm thìa bón cho Ô Qua rất cẩn thận.

Trinh nương bón cẩn thận, Ô Qua ngốc nghếch, vui sướиɠ, cứ bất giác một ngụm lại tiếp một ngụm.

Nhìn dáng vẻ của ông ấy, nếu không biết thì còn tưởng là ông ấy đang uống nước mật đấy.

Uống vội vàng, thuốc chảy theo khóe miệng xuống. Trinh nương bèn vội lấy khăn tay lau cho ông ấy, vừa hờn dỗi, oán thầm: “Xem ông kìa, sao mà hệt như trẻ con thế.”

Ô Qua: Hề hề hề hề hề hề hề hề…

……….

Lạc Anh lặng lẽ lùi khỏi phòng, xoay người ra sân, rồi đi đến phố lớn, bắt đầu dạo lung tung.

Thời gian năm năm, những việc thay đổi đâu chỉ có nàng?

Trấn nhỏ biên thùy này, lúc vừa đến thì người Nam Trần chỉ chưa đến một nửa tổng dân số ở đây. Nhưng bây giờ thì đã nhiều gấp ba người Bắc Ngụy rồi.

Nghe nói Quốc quân Nam Trần bất nhân, thích nghe gian nịnh. Lại nghe nói, thật ra, Quốc quân không hề được nắm quyền, quyền lực vẫn luôn nằm trong tay đương triều Thái phó.

Chính đàn Nam Triều vẫn như cũ, chẳng qua là người cầm quyền đổi từ Lý sang Ninh mà thôi.

Lạc Anh tiện tay sờ một miếng vải, cảm thấy miếng này làm quần áo cho em bé thì không thể tốt hơn được nữa. Lấy tiền đồng ở trong túi ra, muốn hai thước. Vừa gói xong thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên ở sau lưng:

“Làm phiền rót đầy bầu rượu.”

Trong lòng Lạc Anh nghi ngờ là mình nghe nhầm rồi, thân thể cứng lại trong chớp mắt. Nhưng đến khi xoay người sang, nhìn thấy góc nghiêng quen thuộc ấy, ngay lập tức, quá khứ nảy lên trong lòng.

Thời gian năm năm, chàng cũng thay đổi rồi.

Thiếu niên tuấn lãng nay nhìn có vẻ suy sụp, trên cằm một mảng râu xanh đen. Tóc tai được buộc bằng vải bố hai vòng, còn lại thì cứ để xõa tung.

Không biết là đã mặc áo khoác này bao lâu rồi, chẳng nhìn ra được màu sắc ban đầu nữa. Cái áo được khoác lỏng lẻo trên người chàng, hệt như lạp xưởng đang hong gió.

Khuôn mặt này đã không còn vẻ thiếu niên ngây ngô, mà trở nên trưởng thành, nội liễm. Bả vai rộng càng làm cho người có vẻ gầy hơn.

Lạc Anh hít mũi, đột nhiên hô lớn về hướng chàng:

“Này, thằng nhóc thối đứng phía trước kia.”

Người trên cả phố đều hơi buồn bực, quay đầu ra nhìn, cũng không biết nàng đang gọi ai.

Chỉ có người kia vẫn không hề nhúc nhích như cũ, dáng đứng lười biếng, dường như trong mắt chỉ có bầu rượu mà thôi.

“Tôi nói này!”

Lạc Anh dùng hết sức lực, phun từng chữ một chậm rì rì về hướng chàng:

“Thằng nhóc thối họ Lý ở phía trước kia! Tôi đang gọi anh đấy!”



Vừa đúng lúc bác gái bán rượu cầm bầu rượu đi ra, nghe thấy tiếng của nàng, nghi ngờ hỏi:

“Anh tử, cháu đang gọi ai thế?”

Không biết nước mắt đã tràn mi từ bao giờ, mà người kia, rốt cuộc cũng ý thức được gì đó, thân mình hơi chấn động, chậm rãi quay sang đây:

“Đại nương, không sao ạ.” Lạc Anh cười càng sáng lạn hơn, nước mắt càng rơi hung hăng hơn. Nàng giơ tay lên lau loạn xạ, làm tầm mắt rõ ràng hơn một chút.

Cho đến tận khi bốn mắt nhìn nhau, nàng cảm thấy tủi thân một cách khó hiểu, không nhịn được mà nhìn chàng, chậm rãi tiến lên phía trước. Thẳng đến khi đến bên cạnh chàng, dùng giọng nói mà chỉ hai người mới nghe được, trả lời:

“Tôi đang gọi một thằng khốn vô lương tâm, đã nói là không lâu lắm sẽ gặp lại, thế mà năm năm liền không có tin tức. Hại tôi lo lắng vô ích. Có lúc còn hận sao gã đó không chết thật đi cho xong, tôi cũng có thể triệt để không nhớ đến gã nữa.”

Trong ánh mắt dần mềm mại của chàng, Lạc Anh giơ tay ra, dùng sức ôm thật chặt lấy thắt lưng chàng. Nàng vùi đầu trước ngực chàng, cọ cọ, giọng nói như phát ra từ trong mơ:

“Lý Diên Tú, hoan nghênh về nhà!”

Bình minh hoa sông hồng tựa lửa, hoàng hôn chiều tà biên thành ám.

Ánh tà dương trải ra trên tường thành, bầu trời rất gần, cứ như là giơ tay ra sẽ có thể bắt được ráng chiều sặc sỡ kia.

Lý Diên Tú ngẩng cổ lên, tu rượu ừng ực, ừng ực, sau đó phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

“Đi nhiều nơi như thế rồi, quả đúng là chỉ có rượu ở đây mới đủ vị nhất!”

Lạc Anh cười hì hì nhìn chàng, đột nhiên giơ tay ra túm một lọn tóc dài của chàng, chép miệng ghét bỏ:

“Lý tửu thần, tóc tai của ngài sắp thành dưa muối rồi đấy, lúc nãy suýt thì hun chết tôi luôn.”

Lý Diên Tú quay đầu, đôi con ngươi tràn ngập ý trêu chọc:

“Anh cô nương, mùi trên người tại hạ còn pha lẫn nước mũi ngài mới lau đấy.”

Còn không phải sao, trên vạt áo trước mặt kia đã có vật khả nghi trong suốt, lấp lánh, thử đoán xem, đúng là kiệt tác vừa rồi của Lạc Anh.

Nàng không khỏi đỏ mặt, lè lưỡi với Lý Diên Tú: “Anh thay đổi rồi, trở nên miệng lưỡi trơn tru.”

“Như nhau, như nhau, tôi nhớ hình như cô của lúc trước…..”

Ánh mắt Lý Diên Tú quét qua người nàng, cuối cùng lại dừng ở nơi nào đó. Sau đó giơ tay ra đo một chút, nhướng lông mày:

“Không có….. hùng vĩ thế này.”

Lạc Anh còn đang ngây người, chàng lại thêm một câu:

“Chẳng lẽ ẩm thực Bắc Ngụy lại tốt với nữ giới đến vậy?”

Ôi trời ơi!

Thật sự là Lạc Anh không dám tin tưởng, nàng, nàng bị Lý Diên Tú chọc ghẹo?

Bị Lý Diên Tú râu ria xồm xoàm, mặt mũi đen thui, trừ đôi mắt trong veo như cũ ra thì nhìn đâu cũng thấy giống hệt một kẻ lang thang bên đường, chọc ghẹo?

Vốn là nàng nên tức giận.

Nhưng không hiểu tại sao, trong lòng nàng như có hũ mật đang tràn ra không ngừng vậy. Trong lúc bản thân chẳng để ý, ngọt ngào từng chút một.

Đuôi mày, khóe mắt đều là ngọt ngào.

Hai người nhìn nhau, rồi sau đó đều tự mình nhìn về phía trước.

Bầu trời bao la, đường đời rất dài.

Thế giới rộng lớn, đi quanh một vòng, cuối cùng, lại trùng phùng.

Khi sắc trời tối mò, Lạc Anh mới về nhà.

Sau khi đi đến cửa, Lạc Anh nghiêng đầu, ý hỏi: “Không vào ngồi một chút à?”

Lý Diên Tú nhìn thoáng qua, vẫn là tiểu viện trước đây mình đặt mua cho nàng. Cửa viện rộng mở, bên trong ngăn nắp, trật tự, xem lẫn hơi thở của cuộc sống rất nồng đậm.

“Thôi.” Lý Diên Tú quơ bầu rượu trống rỗng: “Ngày đẹp thế này mà, há có thể không có rượu ngon làm bạn được?”

Thấy chàng muốn đi, Lạc Anh vội hỏi theo: “Thế anh đang ở đâu, tôi đi đâu tìm anh?”

Lý Diên Tú xua tay, có mấy phần tiêu sái.



Chẳng để lại câu nào mà đã đi như thế rồi.

Lạc Anh nhìn chằm chằm một cách ngây ngốc, nghi là mình vừa mới nằm mơ. Nhưng nếu thật sự là cảnh trong mơ, sao trên mặt lại lạnh lẽo thế.

Nàng thấy mất mát, đi vào trong phòng, sau khi đóng cửa thì quăng mình thật nặng nề lên giường. Lật nghiêng người, lại đột nhiên hạ quyết tâm, nhảy bật dậy từ trên giường xuống đất, đi giày rồi đẩy cửa chạy vọt ra.

Không để ý đến Trinh nương ở trong nhà đang truy hỏi, đuối theo phương hướng vừa rồi Lý Diên Tú rời đi.

Trấn nhỏ này không lớn, cũng chỉ có mấy quán rượu mà thôi. Nhưng tìm hết một lượt mà vẫn chưa thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Lạc Anh hơi hoảng hốt, lại thầm mắng bản thân sao không quyết đoán một chút. Cứ tìm như thế, trong lúc không để ý đã đi đến dưới tường thành.

Vừa ngẩng đầu lên, đã thấy chàng trai ăn mặc như cái tàu lá héo kia đang ngắm trăng một mình, rất thích ý.

Nàng lau nước mắt vui sướиɠ, ngẩng đầu lên, hung hăng gọi chàng:

“Này, năm năm không gặp, khả năng bôi mỡ vào chân của anh tăng lên rồi đấy.”

Lý Diên Tú chẳng hề động đậy, chỉ lắc cái bầu rượu trong tay lên, xem như là chào hỏi.

Lạc Anh không nổi giận, nhìn xung quanh để tìm chỗ trèo lên.

Nhưng tường thành nhẵn bóng, làm gì có chỗ nào cho võ công mèo cào của nàng chinh phục chứ. Chân bị trượt một cái, suýt thì lăn lông lốc.

Nàng còn không phục đâu, Lý Diên Tú có thể lên được, lẽ nào mình lại không lên được?

Lòng nhiệt tình nổi lên, sau khi Lạc Anh nhìn bốn phía, xếp mấy hòn gạch chồng lên nhau. Sau khi không thành công, lại định leo lên cái cây ở bên cạnh. Thử đi thử lại mấy lần, bỗng nhiên nàng có ý tưởng, đặt mông ngồi bệt xuống đất, bắt đầu cởi giày.

“Ài.”

Sau tiếng thở dài nhẹ nhàng, một bóng người bay từ trên xuống, đột nhiên vươn tay túm lấy eo nàng. Một cổ tay khác động một cái, sợi roi dài nhanh nhẹn như con linh xà màu đen, cuốn chặt lấy cái mấu nhô ra trên tường thành, khí thế mạnh mẽ như chẻ tre.

Tiếp sau đó, chàng nhún chân một chút, mang theo Lạc Anh bay lên tường thành.

Tìm một vị trí đặt nàng xuống lặng lẽ, Lý Diên Tú lại than thở, pha chút bất đắc dĩ:

“Năm năm đã qua rồi, cô vẫn không thể an phận một chút à?”

Lạc Anh đắc ý trong lòng, cố ý đến gần chàng:

“Năm năm đã qua, thế mà anh lại trở nên càng ngày càng đáng ghét rồi.”

Trước đây, tốt xấu gì thì cả khuôn mặt cũng lạnh như băng, dáng vẻ còn dễ nhìn chút. Nhưng mà bây giờ, lôi thôi lếch thếch thì cũng thôi đi, đến cả nói chuyện mà cũng quái gở như thế.

Nhưng Lạc Anh cũng chẳng giận chàng, thậm chí còn cảm thấy chàng của bây giờ càng chân thật hơn sơ với chàng trước kia.

“Thế thì cách tôi xa chút.”

Lý Diên Tú lùi ra sau một bước, tìm một chỗ để dựa cho thoải mái, mở nắp ra, uống một ngụm lớn.

“Chẹp, chẹp, chẹp.”

Lạc Anh đặt mông ngồi bên cạnh chàng, hai ngón tay gắp góc áo chàng lên, cố ý ghét bỏ:

“Nhìn con ma men nhà anh xem này, trừ tôi ra còn có ai muốn đến gần anh chứ.”

“Không khéo rồi, nhiều lắm đấy.”

Lý Diên Tú giơ tay, xốc lại cổ áo của mình, sau đó nhe hàm răng trắng ra với Lạc Anh, rồi đánh giá nàng:

“Muộn thế này rồi mà cô chạy ra đây. Thế nào, chồng con trong nhà không để ý à?”

Lạc Anh sửng sốt, hồi lâu không nói chuyện.

Lý Diên Tú thấy thế, tưởng là mình nói đúng rồi, khẽ cười: “Được rồi, đã gặp mặt rồi, đã nói chuyện rồi, mau về đi thôi.”

Nói xong, đứng dậy, muốn túm lấy eo nàng, chuẩn bị đưa nàng xuống.

Không ngờ được, Lạc Anh bộp một cái, đánh vào tay chàng, quyết đoán mà giòn giã.

~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói: Tú nhi không phải tra nam, không phải tra nam.

Mà nói chứ, không ai đau lòng Diên Tú à? Đứa bé này đến cả quần áo cho hẳn hoi cũng chẳng có nữa rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »