Chương 27: MẦM TÌNH

Từ sau khi biết đã tìm được em trai, mỗi ngày Lạc Anh đều không ngừng đi gặp Phương Cẩn. Thế mà dạo gần đây sự nghiệp học hành của cậu ta bỗng căng thẳng hẳn lên, thường xuyên tìm không được người. Làm nàng nghẹn một bụng chuyện chỉ có thể kể cho tiểu Anh tử. Tiều Anh tử chớp đôi mắt to xinh đẹp dịu dàng kia quay lại nhìn nàng.

Nàng thấy mình buồn chán đến mức sắp mọc mốc rồi, muốn kéo người bên cạnh nói chuyện, nhưng mấy cung tỳ kia, người nào người nấy đều có thừa tôn trọng nàng, không đủ nhiệt tình. Cứ như nàng là một con chó săn to sẽ cắn người vậy. Trừ việc thuộc bổn phận của cung tỳ, họ chẳng dám nói nhiều thêm một câu.

Không biết làm sao, nàng chỉ có thể nằm bò bên cửa sổ mỗi ngày, làm bạn với cái cây trong viện, con chim trên trời. Qua thời gian dài, cảm thấy đồ ăn tinh xảo kia cũng không còn thơm ngon nữa.

“Tôi có thể ra ngoài đi dạo không?”

Lạc Anh đưa ra yêu cầu giống hệt lần thứ mười ba, nhận được câu trả lời không đổi:

“Cô nương thiếu gì thì nói với nô tỳ, quy củ trong cung rất nhiều, nếu không cẩn thận quá giới hạn, tính mạng của chúng nô tỳ sẽ không giữ được mất.”

Lại thế rồi, lại thế rồi.

Hơi một tí thì quỳ, hơi một tí thì lấy mạng ra uy hϊếp.

Nàng cũng chẳng thở được.

Thời tiết đầu hạ, mà Lạc Anh lại chẳng có khẩu vị tí nào. Bữa tối miễn cưỡng dùng một chút cháo lươn, sau đó có nói gì thì cũng không ăn nữa.

Lúc đám cung tỳ mang nước tắm đến, lại thấy nàng đã đóng cửa phòng từ lâu, giọng nói chán nản bảo hôm nay mệt, muốn đi ngủ sớm.

Đợi người xung quanh tản đi, Lạc Anh ở trong phòng dán lỗ tai lên cửa, sau khi xác định là ngoài cửa không có người, lập tức mừng thầm. Rón ra rón rén quay về bên giường, nhanh nhẹn cởi váy bên ngoài, lộ ra một thân quần áo màu đen.

Cấp tốc rút trâm trên đầu ra, chia tóc rồi ngón tay nhanh chóng tết lại. Đẩy cửa sổ, trèo ra ngoài.

Trong viện im ắng, ngẫu nhiên có tiếng chân người đi lại ở phía trước, Lạc Anh bị dọa thót tim. Đợi tiếng bước chân đi xa mới dám chậm rãi áp sát vào bức tường đỏ để không thấy bóng mình dưới bóng tường nữa, cong lưng, tiến về phía trước một cách nhanh chóng.

Vòng qua một cái cổng tò vò tối đen như mực, xuyên qua hàng lang dài treo đầy đèn l*иg, giữa sáng giữa tối, Lạc Anh từ đi nhanh thành chạy chậm, trong l*иg ngực như đang cất giấu một cái trống nhỏ, thùng thùng thùng sắp nhảy ra ngoài.

Nhưng hoàng cung to như vậy, rất nhiều nơi mà nàng chưa từng đi qua. Cứ đi mãi rồi lại lạc đường. Như hươu con trong rừng rậm bị thợ săn đuổi bắt, chạy trốn lung tung khắp nơi, hoàn toàn không có trình tự.

Trong lòng nàng sốt ruột, dưới chân lại càng nhanh. Cuối cùng, sau khi rẽ qua một bức tường cao, dày, kín, nàng thấy tòa tháp cao như chạm vào tầng mây kia.

A! Đó là tòa tháp nàng nhìn thấy lúc nhập cung.

Lạc Anh nhớ rõ ràng, ngày đó vừa qua cửa, đầu tiên là thấy khoảng sân như mặt gương, rộng rãi vô cùng, sau đó mới thấy tòa tháp này.

Như vậy xem ra chẳng phải là rất nhanh nàng sẽ ra khỏi cửa rồi?

Cảm thấy vui vẻ, lập tức chẳng để ý nhiều gì nữa. Đang muốn tăng tốc chạy đi, bỗng nghe thấy một giọng nói.

“Phiền công công đưa tiễn, ngày khác ta lại đến.”

Trong đêm yên tĩnh, giọng nói dịu dàng kia quen thuộc vô cùng.

Lạc Anh lùi về góc tường, nhìn chằm chằm, không dám thở mạnh.

Ánh trăng như nước chiếu xuống mặt đất.

Tóc cài trâm ngọc, phục trang tươi đẹp, như vị công tử khiêm tốn trong áng văn tuyệt thế đang khoác ánh trăng đi về phía nàng.

Lạc Anh nhìn mãi.

Đợi khi hắn đi đến trước mặt, nói nhỏ: “Trời đẹp cảnh đẹp, chẳng trách cô nương khó ngủ.”

Trong giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt, dịu dàng hệt như con người hắn.

Xong, vẫn bị phát hiện rồi.

Lạc Anh hết sức ngượng ngùng, chậm rì rì đi ra từ sau bức tường, chào một tiếng: “Ninh công tử.”

Thiếu niên ngưỡng mộ cái đẹp, huống chi là nhân trung long phượng như Ninh Mặc. Sinh ra với dáng vẻ đẹp đẽ cũng thôi đi, tính cách còn dịu dàng ôn hòa vô cùng. Làm cho người ta thường xuyên có một loại ảo giác, lúc ở cùng một nơi với hắn, nhìn đôi con ngươi sáng lạn tựa sao kia làm người ta hệt như bị chết đuối vậy, dư vị này còn lưu lại rất lâu.

Ninh Mặc đưa đèn l*иg đến trước mặt nàng: “Cô nương muốn xuất cung?”

“Ừ!”

Lạc Anh khẩn cấp gật đầu, một đôi mắt hạnh chớp lên ánh sáng kỳ vọng, gửi gắm, nóng lòng nhìn hắn.

“Việc này thì khó làm đấy.”



Ninh Mặc chậm rãi đến gần, bóng dáng cao lớn lập tức che lấp toàn bộ nàng. Đồng thời, nàng cảm nhận được một hương thơm ấm áp vô cùng dễ ngửi.

Hắn cao thật đấy.

Ánh trăng bị che lại rất kín kẽ, chỉ có một chút lọt qua hai bên người. Da mặt Lạc Anh nóng bỏng, hơi không dám nhìn thẳng vào hắn, giọng điệu chột dạ:

“Sao lại thế?”

“Mọi người đều biết, cô là khách mà Hoàng thượng mời về. Nếu ai dám tự ý thả cô đi, chỉ sợ khó có thể chịu đựng sự tức giận của Hoàng thượng.”

“Nhưng đây không phải nhà tôi mà, tôi chỉ đến làm khách thôi. Nay tôi nhớ nhà, muốn đi cũng không được à?”

Sau khi Lạc Anh gấp gáp trách móc một hồi, không kịp đề phòng mà nhìn thẳng vào đôi mắt đang chứa ý cười kia.

Môi mỏng hé mở, phun ra bốn chữ làm người ta thất vọng:

“Chỉ sợ không được.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mất mát ấy, bỗng nhiên tâm trạng của Ninh Mặc rất tốt, đến cả trắc trở vấp phải ở cung Hi Hòa cũng thấy như được giải trừ rồi.

“Nhưng mà…”

Lời nói xoay chuyển kéo cho hy vọng của Lạc Anh dâng lên một lần nữa, khát khao nhìn hắn, chờ mong lời phía sau.

Đột nhiên trên tay ấm áp, cúi đầu nhìn, hóa ra là Ninh Mặc đã nắm cổ tay nàng.

Lạc Anh ngơ ngẩn nhìn hắn, lại thấy hắn cười chói sáng:

“Nhưng mà, nếu muốn làm cho mỹ nhân cười, ta nguyện lấy thân mạo hiểm, cùng thăm thú hoàng thành buổi đêm, thưởng hoa ngắm cảnh với cô nương.”

Dứt lời, một tay cầm đèn, cái tay kia nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của nàng. Hai người đi song song về phía cửa cung.

Trăng lên đến giữa trời, mặt trăng sáng như cái đĩa bạc được treo cao, chiếu xuống bóng dáng hai người cùng tiến về phía trước.

——— —————— —————

Mãi cho đến khi đến Hiệt Phương các, Lạc Anh vẫn như còn ở trong mơ.

Mỹ nhân trước mặt vừa đàn xong một khúc, ôm tỳ bà uyển chuyển cúi chào, sau đó thuận thế ngồi lên trên đùi Ninh Mặc bên cạnh nàng.

“Ninh công tử, vị này là?”

Ninh Mặc chẳng để ý tí nào, hệt như mỹ nhân ăn mặc mỏng manh, dáng người tuyệt đẹp trước mắt là củ cải vậy. Tự mình cầm chung (chén nhỏ) rượu trước mặt lên, sau khi uống một ngụm mới nói:

“Ngươi gọi Lạc Anh cô nương là được.”

“Hóa ra là Lạc Anh cô nương.”

Mắt đẹp của mỹ nhân xoay tròn, lúm đồng tiền như hoa. Tao nhã rót một ly rượu, rồi chậm rãi đưa đến bên môi Lạc Anh, cười nói: “Lạc Anh cô nương đại giá quang lâm, Tô Ngâm mời người chung rượu ngon nhuận họng.”

Lạc Anh hoảng loạn nhìn Ninh Mặc một cái, ánh mắt xin giúp đỡ, hy vọng hắn nhanh chóng giúp nàng giải quyết việc này.

“Tô Ngâm, đừng làm loạn.”

Sau một câu không mặn, không nhạt, Ninh Mặc vẫy tay: “Gọi người mang chút nước hoa quả lên đi.”

Tô Ngâm đưa chung rượu trên tay về bên miệng uống một ngụm.

Sau đó, lật cổ tay, cười đưa chung rượu biểu thị với Ninh Mặc.

Ninh Mặc cũng kính lại một chung.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lưu luyến, đặc biệt là Tô Ngâm, đuôi mắt đánh một chút phấn hồng, Lạc Anh nhìn thấy, trong lòng hơi chán nản một chút.

Vừa lúc một mỹ nhân mang nước hoa quả đến, Lạc Anh mò loạn cầm lên, uống một ngụm lớn.

Đồng thời, ánh mắt găm chặt vào vòng eo trắng mịn, tinh tế của Tô Ngâm ở trước mặt, đến cả âm thanh leng keng của ngọc bội nàng ta đeo bên hông lúc đứng dậy, nàng cũng thấy thật chói tai.

Uống xong một chén, lập tức có mỹ nhân rót tiếp, đợi khi Ninh Mặc nhìn thấy, nàng đã uống mấy chén rồi.

“Sao lại uống nhiều thế.”



Ninh Mặc đứng lên, Tô Ngâm trượt từ trên người hắn ta xuống, nhìn hắn ngồi quỳ bên cạnh Lạc Anh, dỗ dành đoạt lấy cái chén, nàng ta cười, cầm lại áo lụa bị rơi xuống:

“Vẫn là lần đầu thấy công tử kiên nhẫn như vậy.”

Ninh Mặc sợ Lạc Anh say, chẳng ngờ lại thấy đôi mắt nàng trong suốt, chẳng có nửa phần dáng vẻ say rượu.

Không khỏi cười nói: “Không được uống nữa, nhỡ đâu say rồi thì ta sẽ bị phạt thật đấy.”

Lạc Anh ngoan ngoãn trả lại nước hoa quả, lại cũng không kiên nhẫn ở đây tiếp:

“Thế thì công tử cũng không được uống nữa. Thế mới công bằng!”

Ninh Mặc bật cười: “Trước đây chẳng phát hiện cô bá bạo như thế.”

“Mới gặp tôi được mấy lần chứ.”

Lạc Anh nhỏ giọng lầm bầm, thấy hắn bỏ chung rượu trong tay xuống thật, trong lòng như được uống mật, lại đắc ý nhìn Tô Ngâm một cái.

Thế mà ý cười trên mặt Tô Ngâm không đổi, lại ôm tỳ bà như lúc đầu, vạt áo nghiêm chỉnh, ngồi quỳ ngay ngắn trước mặt hai người, mười ngón tay như đóa hoa nở rộ xinh đẹp, một chuỗi tiếng nhạc động lòng người phát ra.

“Ta hát cho cô nương một khúc nhé.”

Lạc Anh nhìn Ninh Mặc, người sau quan tâm nói: “Trong kinh ai mà không biết ,Tô Ngâm cô nương ở Hiệp Phương các, nghìn vàng khó cầu được một khúc nhạc, hôm nay là cô có phúc, có số hưởng rồi.”

Lạc Anh không nói gì, trong lòng lại nghĩ: Tiêu một nghìn lượng vàng để nghe một khúc? Nếu thế thì nàng ta có thể hát đến mức vét sạch của cải của mấy người này rồi.

Môi đỏ của Tô Ngâm hé mở, bắt đầu hát.

Chất giọng của nàng ta giống như một cái bút dùng tốt, chuyện xưa được bày ra từng câu từng chữ một cách hoàn hảo. Càng khỏi nói tài nghệ tỳ bà xuất sắc kia, bổ sung cho nhau thêm tuyệt vời.

Hát xong một khúc, Lạc Anh lại hơi hâm mộ, không khỏi hỏi:

“Đồ trên tay cô là gì thế?”

“Đây là tỳ bà.” Giọng nói của Tô Ngâm y như con người nàng ta, mềm mỏng kiều mỵ, êm tai vô cùng:

“Nếu cô nương thích, ta lại hát một khúc.”

Lạc Anh nói thầm trong lòng vẫn còn chưa thấy đủ hay sao, tôi trăm cay nghìn đắng chạy ra ngoài không phải vì nghe cô hát một khúc lại một khúc đâu.

Thấy nàng chẳng còn hứng thú, Ninh Mặc cũng không miễn cưỡng, đứng lên, làm Tô Ngâm phải hỏi:

“Ninh công tử…..”

Ninh Mặc không nhìn nàng ta, mà chuyển ánh mắt về phía Lạc Anh: “Rượu đã uống đủ rồi, ta dẫn cô ra ngoài đi dạo.”

“Được đấy!”

Lập tức Lạc Anh vui vẻ ra mặt, nàng đã không thích ở lại đây tiếp từ lâu rồi. Dù sao cũng không biết mỹ nhân xinh đẹp trước mắt này còn có thể xuất ra tuyệt chiêu gì làm mọi người trầm trồ khen ngợi nữa.

Rốt cuộc, khuôn mặt hoàn mỹ của Tô Ngâm cũng có một khe nứt: “Ninh công tử…..”

“Thật có lỗi, hôm nay ta đã hẹn với nàng ấy, vốn không nên quấy rầy. Lần sau sẽ tự mình đến bồi tội với Tô Ngâm cô nương.”

Quý công tử đã hạ thấp tư thái như vậy, nếu nàng ta vẫn không thèm cân nhắc thì đúng là trong lòng chẳng biết tính toán rồi.

Tô Ngâm lại cười nụ cười tiêu chuẩn một lần nữa, ôm tỳ bà đứng dậy, uyển chuyển cúi chào hai người.

Hai người đi qua một tiểu viện yên tĩnh, tai thính của Lạc Anh nghe được tiếng ồn ở phía trước truyền đến, cẩn thận nghe kỹ, hóa ra là tiếng cười đùa vui vẻ.

Ngay tức khắc, nàng hơi ngứa ngáy trong lòng, ánh mắt bất giác đã bay về phía đó.

Đột nhiên, trước mắt đen lại, một bàn tay ấm áp che tầm nhìn của nàng.

Giọng nói của Ninh Mặc vang lên phía sau tai:

“Phi lễ chớ nhìn, chưa từng nghe à?”

Giọng nói mang theo ấm áp thổi vào tai, tê tê dại dại.

Lạc Anh cảm thấy xấu hổ vì bộ dáng này của mình, muốn phản bác một câu. Nhưng lục lọi tìm kiếm trong đầu, trong bụng hồi lâu, phát hiện bây giờ đầu trống trơn, bụng cũng trống trơn, đến cả đầu lưỡi cũng đều bị thắt lại, không dùng được.