Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 25: BỨC CHÂN DUNG

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi nghe Trương Đại bạn báo lại, tâm trạng vui vẻ cả ngày của Phương Cẩn không tốt ngay lập tức.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt nặng nề như có thể vắt ra nước, giọng nói tàn nhẫn:

“Đang êm đẹp mà sao lại thế này? Nhất định là do đám người kia không hầu hạ cẩn thận! Rõ ràng lúc cô ấy ở cùng với trẫm đều rất vui vẻ.”

Cậu ta đang hết sức phiền muộn, trong cung người nào người đấy cúi thấp đầu, không dám thở mạnh.

“Hoàng thượng, thật ra lão nô cảm thấy có khi Lạc Anh cô nương đang nhớ nhà.”

“Nhớ nhà?”

Phương Cẩn khịt mũi khó chịu: “Không thể nào!”

“Trẫm nghe cô ấy nói về cái nhà đó rồi, cha mẹ đều không còn, chỉ có một bà lão đáng ghét, nghèo đến mức chẳng có gì ăn, phải đi nhà khác mượn. Sao có thể so sánh với trong cung được?”

Trương Đại bạn cẩn thận dè dặt nhắc nhở: “Có nghèo có khổ đến đâu thì đó cũng là nơi trưởng thành từ bé đến lớn. Con người mà, luôn nhớ tình cũ.”

“Trẫm mặc kệ, ngươi đi nghĩ cách, phải làm cho cô ấy cảm thấy trong cung tốt hơn ở nhà mới được. Không được nhớ nhà nữa, cũng không được buồn chán không vui.”

Dường như lại nhớ đến gì đó:

“Ninh Mặc là chuyện gì?”

“Dạ.” Trương Đại bạn đã nghĩ kỹ cách nói từ lâu: “Lão nô nghe ngóng qua rồi, Ninh công tử lớn thế này vẫn chưa ra khỏi hoàng thành bao giờ. Nói vậy là nha hoàn lắm mồm nhắc đến, Lạc Anh cô nương thuận miệng hỏi vài câu thôi.”

“Nhắc đến hắn?”

Phương Cẩn không hiểu: “Nữ tử trong cung nhắc đến một ngoại thần làm gì?’

Trương Đại bạn nhìn tiểu Hoàng thượng chỉ có sáu, bảy tuổi đương nhiên không thể nào nói đó là vì Hoàng thượng ngài còn nhỏ tuổi, đám cung nữ cũng chỉ có thể đặt trái tim mình lên Ninh công tử anh tuấn tiêu sái, tài học xuất chúng mà thôi.

“Chắc hẳn là do tay nghề vẽ tranh của Ninh công tử rất tốt, không ít người đều muốn cầu được một bức mặc bảo (bức vẽ đẹp)”

Phương Cẩn nghi ngờ: “Ninh Mặc vẽ đẹp à? Sao chẳng nghe thấy Ninh Thượng thư nhắc đến bao giờ.”

“Vâng, tranh vẽ người của Ninh công tử là tuyệt nhất trong kinh thành. Hoàng thượng đọc sách thánh hiền, tập đạo làm vua, tất nhiên không để ý mấy điều này.”

Ngay tức khắc, Phương Cẩn nổi lên hứng thú.

Chân ngắn dùng lực nhảy ra khỏi ghế rồng, đi quanh bức tường treo tranh chữ, bắt đầu đánh giá, thưởng thức từng bức một. Cuối cùng chỉ vào “Mỹ nhân đồ”:

“Ninh Mặc so với Đường Dần, ai xuất sắc hơn?”

Điều này thì khó cho lão rồi.

Một người là công tử phủ Thái sư, nói hắn không tốt, sau này chẳng phải là đắc tội quyền quý sao?

Một người là đại gia sử sách lưu truyền, nói ông ta không tốt, chẳng phải là dối lòng nói bừa sao?

Trương Đại bạn không nhanh không chậm, khiêm tốn vô cùng: “Tranh của Đường Dần có khí khái ào ạt. Tranh của Ninh công tử thanh tú đẹp đẽ. Mỗi người một vẻ, mang nét đặc sắc khác nhau.”

Được rồi, thế này thì không đắc tội ai cả.

Hiển nhiên là Phương Cẩn rất bất mãn với câu trả lời như thế, nghĩ ngợi: “Thế ngươi nói xem, ta gọi Ninh Mặc đến vẽ cho Lạc Anh một bức, thế nào? Rồi treo ở…..”

Ngón tay múp míp chỉ quanh một vòng, cuối cùng vẫn là rơi vào vị trí bên cạnh “Mỹ nhân đồ”: “Treo ở đây đi.”

Trương Đại bạn nhìn qua, cúi đầu rơi lệ trong lòng vì tác phẩm sắp bị thay thế của Mễ Phất.

“Hoàng thượng nói phải, vậy lão nô tự mình đi mời Ninh công tử.”

Phương Cẩn đáp ứng: “Nếu ngươi xuất cung thì đi phố xá náo nhiệt nhìn thử xem, thấy có đồ ăn, đồ chơi nào mà trong cung chưa thấy có, mua nhiều một chút đưa điện Kiêu Dương. Miễn cho cô ấy lại nhớ nhà, lại không vui vẻ.”

Trương Đại bạn thưa vâng, một mặt lệnh cho tiểu hoàng môn đi báo cho Lạc Anh biết tin, mặt khác vội vội vàng vàng thay y phục xuất cung.

Tạm nói sang chuyện khác. (1)

Trong cung Hi Hòa, không khí an lành tốt đẹp.

Lý Uyển nhìn thiếu niên đang quỳ dưới đất không đứng dậy, lòng đau như cắt, ánh mắt liếc trộm bên trái ba lần rồi. Lý Minh Hoa không biết làm sao nên nhắm chặt mắt, nếu không phải tay còn đang lần tràng hạt, bà ta suýt thì tưởng Thái hoàng thái hậu đang ngủ.

Cảnh sắc tháng năm tươi đẹp, trời cũng dần ấm áp hơn. Trước cung điện Hi Hòa đốt đàn hương trong một lư hương cực lớn, độ nóng làm cho người ta không nhịn được chảy mồ hôi.

Rốt cuộc, Lý Uyển không nhịn nổi nữa:

“Cô, Diên Tú cửu tử nhất sinh, không dễ dàng mới quay về đây, tốt xấu gì thì Ngài cũng để cho nó đứng lên trước, tránh quỳ hỏng người luôn.”

Lo lắng sâu sắc làm sao đối diện được bộ dáng lạnh lùng như núi băng kia của Phương Cẩn.

Lý Minh Hoa không nhúc nhích: “Vì một thứ nữ thà rằng không cần vinh quang của Lý gia, loại người này không xứng làm con cháu của Lý gia ta.”



“Cô, là thứ nữ Ninh gia kia quyến rũ Diên Tú, nó có sai gì đâu?”

Thiếu niên đang quỳ thẳng lưng bỗng nói: “Cô, Nghiên nhi là người đơn giản, đều là cháu tự nguyện. Lần này đi lên phía Bắc, cháu cũng chỉ mong gặp nàng ấy một lần, không hề có ý phá hoại hiệp ước đồng minh với Bắc Ngụy.”

“Ngươi còn không câm miệng cho ta!”

Lý Uyển vừa tức vừa giận: “Nếu mà phụ thân ngươi còn sống, ta đã tặng cho mấy phòng thϊếp thị từ lâu, khuyên ông ấy sinh thêm nhiều con nối dòng hơn nữa. Cũng đỡ cho ta với bà trẻ của ngươi suốt ngày phải tức giận, trằn trọc khó ngủ vì ngươi! Sao một con thứ nữ như Ninh Nghiên có thể làm đương gia chủ mẫu của Lý gia chúng ta được? Ngươi bị mỡ lợn che tim rồi à, việc này hoàn toàn không thoát khỏi sự xúi giục của ả.”

Lý Diên Tú thẳng lưng ưỡn ngực, không đổi sắc mặt: “Cô chớ oan uổng nàng ấy nữa, việc này đều là lỗi của cháu. Nay cháu đã về rồi, tự nguyện chịu phạt.”

“Giỏi!”

Lý Minh Hoa mở mắt ra, lạnh lùng nói: “Giỏi cho một câu tự nguyện chịu phạt!”

Sự hiền từ lúc trước không còn, trong mắt bà ta dày đặc sự bén nhọn, ánh mắt như chim ưng đang nhìn chằm chằm vị cháu trai này.

“Lý Diên Tú. Từ sau khi ngươi ra đời đến nay đều sống cuộc sống bên trên người khác. Vì sao? Ngươi có nghĩ thử chưa?”

Lý Diên Tú lộ vẻ mặt xấu hổ: “Bởi vì cháu là cháu trai trưởng của dòng họ Lý.”

“Sai! Ngươi không chỉ vẻn vẹn là trưởng tôn Lý gia, ngươi còn là con trai của Lý Thành Tùng!”

Lý Diên Tú không lên tiếng.

“Phụ thân ngươi là con trai chi trưởng dòng họ Lý, lại không ỷ lại thân phận của mình mà kiêu ngạo. Trái lại, hắn còn chinh chiến khắp nơi, lập được quân công, giúp địa vị Lý gia đến nơi không thể lật đổ. Mới ba mươi tuổi đã hy sinh vì nước, chết trận sa trường. Mà ngươi!”

Ánh mắt Lý Minh Hoa tràn đầy tức giận làm Lý Diên Tú thiếu tự tin, cúi đầu xuống:

“Mà ngươi, vì mồ côi từ trong bụng mẹ, từ lúc còn chưa được sinh ra đã được nhận muôn vàn sủng ái. Thân vương, hoàng tử, làm gì có ai tự tại như ngươi? Lại làm gì có ai được thoải mái như ngươi?

Ngươi hưởng thụ vinh quang của Lý gia, nhưng lại chưa bao giờ có người đay nghiến bắt ngươi phải gánh vác trách nhiệm là người Lý gia. Nhưng ngươi ngàn lần không nên, vạn lần không nên chỉ vì một đứa con gái mà thà bỏ qua hết vinh quang của Lý gia, không thèm để ý tới người thân cũng phải khư khư cố chấp.

Lý Diên Tú, nếu ngươi không qua nổi một cửa của con ả này, thân phận trưởng tôn Lý gia…, ngươi không cần cũng được!”

“Cô!”

Lý Uyển hoảng hốt, vội tiến lên quỳ xuống, gấp gáp cầu xin: “Diên Tú là được chiều hư, nhất định cháu sẽ quản lý, dạy dỗ nó thật tốt.”

“Ngươi gấp gáp cái gì. Chính ngươi có con trai cần ngươi quản giáo. Nó là con trai của người khác, có lẽ từ khắc này trở đi cũng chẳng muốn làm người Lý gia nữa rồi. Sau này ngươi càng chẳng có tư cách quản giáo nó.”

“Không phải, không phải.”

Lý Uyển quỳ, túm chặt cánh tay của cháu trai: “Nhanh nhận lỗi với bà trẻ của ngươi đi, nói ngươi sai rồi.”

Lý Diên Tú cắn chặt môi, ngũ quan thanh tú nhíu chặt vào một chỗ.

Thật hiển nhiên, hắn hơi không được bình thường.

Nhưng Lý Uyển đang hoảng loạn chẳng hề nhận ra, vẫn túm hắn, bị ánh mắt sắc nhọn của Lý Minh Hoa trách mắng đến đơ ra.

“Diên Tú, người làm sao thế? Có phải là có chỗ nào không thoải mái à?”

Thiếu niên ngẩng đầu, nước da trắng nõn ngày trước ngăm đen vì phơi nắng hứng gió liên tục, phía ngoài lỗ tai còn có vết sẹo trắng nhạt, có thể nhìn ra đã bị trước đây khá lâu.

Lúc này, bởi vì rất đau đớn, khuôn mặt anh tuấn của hắn hơi rúm ró.

Lý Diên Tú miễn cưỡng lộ ra nụ cười, há miệng muốn an ủi hai vị thân nhân trước mặt. Nhưng ngay sau đó, tầm mắt tối sầm, thân mình nhũn ra, hôn mê hoàn toàn.

“Diên Tú, Diên Tú!”

Lý Uyển ôm hắn rơi lệ, tức giận hét: “Người đâu, mau đến đây!”

Cuối cùng Lý Minh Hoa cũng mất bình tĩnh, đứng lên vội đi phân phó gọi Thái y. Đồng thời, sắc mặt vô cùng lo lắng nhìn Lý Diên Tú, lòng như lửa đốt.

Ngự y vội vã chạy đến, chỉ dẫn mọi người nhấc thân thể nặng nề của hắn lên dịch chuyển về phía giường.

Ai cũng không để ý, một miếng da dê núi tầm thường rơi từ hông hắn xuống, bị mọi người đang rối ren dẫm qua dẫm lại.

——— ————————

“Như thế này á?”

“Đúng, cô nương lấy tay đỡ cây quạt, hơi nghiêng mặt qua một bên.”

“Thế này?”

…..

Một bộ áo khoác ngắn váy dài màu hồng nhạt, búi tóc hai bên, ngoan ngoãn nghe lời vị thiếu niên nho nhã, tuấn lãng trước mặt, trong lòng vui đến sắp nở hoa.



Khó trách đám cung tỳ kia cứ nhắc đến hắn là khen không dứt miệng, hôm nay vừa gặp, quả là phi phàm.

Tóc đen trâm vàng, một thân áo trắng. Đặc biệt là đôi mắt long lanh sáng rực kia như khe suối róc rách, lại như gió xuân không nhanh không chậm, làm cho người ta say mê.

Rất hiển nhiên, lúc này nàng đã quên mất lời đánh giá hắn như cái gối thêu hoa hai hôm trước ra sau đầu. Chỉ thấy mỹ nhân bậc này, chỉ nhìn không thôi cũng làm cho tâm trạng người ta cực kỳ sung sướиɠ.

Thấy hắn chăm chú hạ bút, rốt cuộc Lạc Anh không nhịn nổi:

“Ninh công tử, tôi thấy công tử cũng không đen, vì sao lại gọi là Ninh Mặc thế?”

Có lẽ là rất ít người hỏi hắn như vậy, Ninh Mặc ngơ ra một chút, sau đó chợt cười nói:

“Gia mẫu hướng ngoại, hy vọng ta điềm tĩnh hơn. Vốn là dùng chữ “Mặc” (trong từ “lặng yên”, gồm bộ “hắc” và bộ “khuyển”), sau vì ta tuổi thỏ, phạm vào chữ “Khuyển”, nên mới đổi sang chữ “Mặc” (mực đen) như bây giờ.”

Cả câu nói mà một chữ Lạc anh cũng chẳng hiểu.

Nhưng mà, đúng là bộ dáng Ninh Mặc rất dễ nhìn.

So với Ninh Mặc đen như than kia, hắn đẹp hơn nhiều, tối thiểu thì chàng kia chỉ có danh đúng với thực mà thôi.

“Lạc Anh cô nương.”

“Hả”

Lạc Anh như vừa tỉnh mộng, lấy lại tinh thần thì thấy hắn đang cười với mình như cũ, không khỏi đỏ ửng gò má: “Là tôi ngồi không đúng vị trí à?”

“Không phải.”

Ninh Mặc cười khẽ, thấy vị cô nương cử chỉ khoa trương trước mặt này thật thú vị, cũng không nỡ trêu nàng:

“Cô nương tìm nơi nghỉ ngơi thôi, lúc nãy ta đã nhớ toàn bộ thần thái rồi, sau khi về sẽ vẽ tỉ mỉ, đưa đến cho cô nương xem.”

“Công tử thật giỏi giang!”

Lạc Anh tán thưởng từ đáy lòng: “Nhìn một chút thôi đã có thể vẽ ra được, quá giỏi rồi! Thư sinh chuyên vẽ chân dung cho nha môn trên trấn chúng tôi chẳng giỏi được như công tử.”

Liên tục ba chữ giỏi, có thể thấy được đúng là nàng rất sùng bái Ninh Mặc.

Phương Cẩn ngồi trên tháp mỹ nhân nhìn, hận đến sắp cắn nát răng sữa.

Cái cô nàng này chưa thấy đàn ông con trai bao giờ à? Nhìn bộ dáng kia không phải chỉ cao hơn cậu ta tí tẹo, tuổi tác lớn hơn cậu ta tí tẹo. Nói trắng ra chính là một con mọt sách, cả ngày xã giao khách khí, thật chẳng thú vị.

Làm gì có chỗ nào có thể so với cậu ta, có thể cùng ăn, cùng chơi đùa với nàng. Nói ngay món vịt om hoa quế mang từ ngoài cung vào hôm nay đi, cậu ta còn chưa ăn miếng nào, dặn Ngự thiện phòng giữ ấm, chỉ đợi vẽ xong sẽ chia sẻ với nàng.

Nhưng mà nàng thì hay rồi, vừa quay mặt đi đã tốt với người khác.

Phương Cẩn hết sức tức giận, cầm một cuộn bánh nhân thịt bò rán giòn từ cái đĩa trong tay Trương Đại bạn lên, đưa đến miệng cắn một miếng thật hung hăng.

Sau đó khen ngợi một cách cường điệu:

“Oa, đây là món gì thế, ngon quá đi mất!”

Quả nhiên, chiêu này đã thành công kéo lại sự chú ý của Lạc Anh.

“Cái gì ngon cơ?”

Nàng bất chấp y phục của thục nữ trên người, xách váy chạy đến, cắn luôn một miếng bánh to trên tay Phương Cẩn. Sau khi nhai mấy lần rồi nuốt, đôi mắt phát sáng.

“Cậu có đồ ăn mà sao không nói sớm? Một mình trốn ở đây ăn, chẳng có nghĩa khí gì cả.”

Trương Đại bạn vội nói: “Hôm nay lão nô xuất cung vừa vặn thấy được món ăn mới ra lò, còn có vịt om hoa quế, bánh mứt táo, bánh xếp pha lê, còn có…..”

“Vẫn còn á?” Trước mắt Lạc Anh sáng ngời, nhe răng múa vuốt: “Nhiều món thế này sao ăn hết được, tiểu Phòng…, à Hoàng thượng, cậu ăn cùng với tôi đi, đừng để đồ bị hỏng..”

Phương Cẩn ra vẻ khó xử: “Thôi được rồi, vậy ta cùng ăn với cô.”

Trương Đại bạn vội đi thu xếp, cậu ta tranh thủ thời gian Lạc Anh cúi đầu cắn miếng bánh nhân thịt bò rán giòn, hung hăng liếc về phía Ninh công tử giỏi vẽ kia.

Ngươi biết vẽ thì thế nào? Còn không phải là chị vẫn chọn ta.

Hừ!

~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói: Các bạn nhỏ đáng yêu, thân phận của Ninh Mặc ở chương 5 đã sửa lại một chút. Nếu đọc đến chương này không thấy có liên quan thì thật có lỗi, cũng không cần quay lại để đọc, chính là sửa gia thế, không xảy ra chuyện gì vì chính biến triều đình.

~~~~~~~~~~

Ngát

(1) Bản gốc “Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi”: Hoa nở hai đóa, mỗi cành một đóa. Là cách trần thuật của các truyện chương hồi cổ đại. Nó có nghĩa là: câu chuyện đã phát triển thành hai/nhiều hướng, và chúng tôi sẽ nói từng hướng một. (Baike)
« Chương TrướcChương Tiếp »