Chương 2: GIÚP ĐỠ

Lạc Anh vẫn đang ngủ say.

Ở trong mơ, cha không bị chết trận, còn có được một chức quan Bách hộ (1). Mẹ và em trai cũng đã trở lại. Trong nhà đầy ắp vại gạo tẻ, bột mỳ, phía sau còn nuôi một con lợn hoa béo, nàng vui vẻ cưỡi lợn hoa, tung hoành ngang dọc trong viện. Lợn hoa quá béo làm nàng không ôm được, nghiêng người một cái liền ngã oạch xuống đất.

Bịch!

Lạc Anh bị ngã đến ngơ ngẩn cả người, chậm chạp một lúc lâu mới có ý thức, phát hiện bản thân ngồi bệt dưới đất, chăn mỏng cũ kỹ còn đang quấn trên người.

Nhìn quanh một vòng, trên vách tường loang lổ đã lộ ra không ít cọng rơm lúa mỳ, cái giường cũ nát, cái chăn chỉ có một lớp bông mỏng manh. Cửa sổ bị thủng mấy chỗ, hoàn toàn chẳng có tí tác dụng nào, căn phòng trống rỗng chỉ có một cái bàn gỗ ba chân dựa vào tường. Gió thổi qua làm tờ giấy trên bàn lật lên. Nếu không phải có hòn đá đang đè xuống, chỉ sợ nó đã sớm bị thổi bay đi mất rồi.

Đợi đã, giấy?

Loại đồ chơi như giấy này, đều là người đi học và con em nhà giàu mới có thể dùng được. Nàng nghèo đến mức xoong nồi bát đĩa không có gì, đập vào nhau kêu loảng xoảng (2), trong nhà ngoài cọng rơm ra thì chính là sợi bông vụn, làm gì có thứ đồ chơi này.

Lạc Anh cũng bất chấp đau đớn trên người, trở mình đứng lên, vừa xoa hông, vừa khập khiễng đi đến, cầm tờ giấy lên, không hề để ý nhìn qua.

Chữ đen cong cong quẹo quẹo, nàng không biết đến hơn một nửa. Ở dưới cùng là dấu tay hình quả trứng, còn có thể phân biệt được đường vân, có thể thấy đã dùng bao nhiêu sức vào lúc ấn xuống ấy.

Dù có mấy chữ nàng không nhận ra, nhưng tên mình thì vẫn biết rõ.

Đây không phải là chứng từ mà lão Lương cầm hôm qua à?

Tim Lạc Anh đập bình bịch, xem xét bốn phía y hệt đã làm việc trái với lương tâm vậy, nhưng ở trong phòng, ngoại trừ tờ giấy ra thì chẳng còn cái gì khác biệt với bình thường cả.

Thật giống như, giống như thứ này rơi từ trên trời xuống.

Nàng căng thẳng vo tờ giấy lại, nắm trong lòng bàn tay, tim đập bùm bụp liên hồi. Sau khi hít một hơi thật sâu, nàng đẩy cửa cẩn thận từng li từng tí, thò đầu ra nhìn thấy Châu thị vẫn chưa dậy, trong viện là một mảnh im ắng. Chui vào bếp nhanh như chớp, đóng cửa, khơi lòng bếp (chỗ đốt củi) lên.

Ánh lửa bập bùng, phía trên ống khói phun ra một luồng khói bếp.

Ngay sau đó, một chuỗi khúc nhạc chẳng ra điệu gì tuôn ra từ nhà bếp. Nghe được là tâm trạng người hát lúc này rất tốt. Nàng chẳng mảy may biết là có một người ở trên đầu nàng, đã nhìn rõ rõ ràng ràng toàn bộ ngọn nguồn, ngóc ngách của việc này.

Thiếu niên áo đen đang dựa nghiêng trên cây dâu phía sau viện, roi da sáng bóng đang cuộn mấy vòng, yên ổn trên cánh tay rắn chắc của chàng.

Mặt trời mọc ở đằng đông, ánh nắng vàng rực rỡ xuyên thấu qua tán lá xanh, chiếu từng tia một vào mặt chàng, để người ta thấy rõ dung mạo chân thật.

Màu da loang lổ, khuôn hàm gầy gò, chỉ có đôi mắt phượng là hiện ra vẻ sắc bén, làm người ta không dám tùy tiện coi thường.

Nhìn hành động của nàng, chàng bất giác hơi thả lỏng hai đầu lông mày, lưng gánh trách nhiệm nặng nề trong thời gian dài đều cảm thấy nhẹ nhàng không ít. Thấy cô bé kia thật sự thú vị, không giống những người lúc nào cũng như đang đeo mặt nạ mà chàng tiếp xúc trước đây.

Ánh mắt nhìn về nơi xa, lại phát hiện trên sườn dốc có một đám người đang đi về phía này. Tất cả là năm người, bốn người có thân hình lực lưỡng, tay áo được xắn lên, có người đi đường ngẫu nhiên nhìn họ, đôi mắt sắc của thiếu niên thu hết cảnh ở xa lại, thấy rõ người cầm đầu hùng hùng hổ hổ chính là lão Lương hôm qua.

Theo bản năng, chàng muốn ẩn mình rời đi, nhưng sau khi nhìn rõ đồ vật trong tay đám người kia, chàng bỗng dừng lại.

Cô bé này.

Thiếu niên nhíu chặt mày kiếm, nghe chuỗi khúc nhạc chẳng ra giai điệu gì càng lúc càng to, vừa tức lại vừa buồn cười.

Tức nàng sao lại thiếu kiên nhẫn như thế, khi gặp chuyện, không đợi người ta tra xét mà bản thân mình đã lộ ra chân tướng trước rồi.

Cười nàng sống thật là đơn giản. Có việc gì đều viết hết lên trên mặt, đúng là để cho người ta rất hâm mộ.

Có lẽ chính chàng cũng chưa từng phát hiện, trong hơn một năm trốn tránh đến nay, đây là lần đầu tiên chàng ra tay giúp đỡ người khác.

Được thôi.



Chàng nói với bản thân: Ở lại chỉ là vì lo lắng cho cô bé ngốc này bị người ta bắt nạt, xỉ nhục, dù sao cũng nhận của nàng ba bữa cơm, không thể thấy chết mà không cứu.

Nhưng cũng chỉ nhìn xem thôi, tuyệt đối sẽ không để lộ hành tung.

Suy cho cùng thì trên người chàng còn có trọng trách, không thể vì một cô gái mà làm lỡ đại sự được.

————

Cô bé ngốc đang vui sướиɠ, chẳng phát hiện cái gì cả.

Theo mùi khoai lang bay ra tràn ngập, ánh lửa trong lòng bếp cũng từ từ nhỏ dần. Lạc Anh dùng cái gắp than khều thanh củi đen xì và tàn tro, lấy khoai đã nướng chín ra ngoài.

Nhìn một đống tro tàn ở đó, đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng tràn đầy hả hê.

"Lão già thối tha, còn muốn ta làm vợ bé hả? Lão cứ mơ giấc mộng Hoàng Lương đi. Bây giờ chứng từ đã không còn, gọi là "chết" không có đối chứng. Ha ha ha ha ha."

Chỉ có điều, sự hả hê này chưa được bao lâu ---

"Chính là ở đây, đi, đi trói cái con lừa đảo rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt kia lại cho ta! Đêm nay, lão gia ta phải động phòng, phải cho nó biết lão tử lợi hại như thế nào!"

Tiếng nói hổn hển, nhớn nhác vừa dứt, liền nghe thấy tiếng cửa hàng rào tre lay động, bị đập một cách kịch liệt.

Lạc Anh không ngồi yên được nữa, đành đứng dậy, định đi ra. Nàng nghĩ ngợi, vẫn quay lại vớ lấy con dao phay, cầm thật chắc trong tay, rồi mới xoay người ra ngoài.

Vừa ra thì nhìn thấy ba, bốn tên gia đinh đã giẫm nát cửa hàng rào tre rồi, đang xông thẳng vào bên trong. Lão Lương cầm đầu mặc một bộ màu tương đỏ, phối hợp với khuôn mặt khô nứt của lão, lão sống mà như mặc áo liệm của người chết vậy.

Mặc dù chứng từ kia giờ đã hóa tro tàn trong lòng bếp, nhưng Lạc Anh vẫn hơi chột dạ một cách khó hiểu. Nàng giơ dao phay lên, giả vờ quơ về phía mấy người ở cửa. Hung dữ nói:

"Các người xộc vào nhà người khác là muốn làm gì đây?"

"Làm gì?"

Lúc này lão Lương cũng không giả vờ nữa, tờ chứng từ kia đã hoàn toàn thổi bay một chút kiên nhẫn cuối cùng, đã rất thành công khi đổ thêm một gáo dầu vào lửa giận (3) của lão:

"Đừng có tưởng rằng tìm kẻ trộm chứng từ thì lão tử không làm gì được ngươi. Thức thời đi, ngoan ngoãn theo ta, hầu hạ lão tử thoải mái, khoan khoái, thì còn có thể cho ngươi làm cái chức vợ bé. Nếu không thức thời, hừ! Lão tử sẽ bắt ngươi ban ngày làm nha hoàn, buổi tối làm kỹ nữ, còn là cái loại không mất tiền mà có thể tùy tiện xử lý!"

"Phi!"

Lạc Anh bị chọc giận hoàn toàn, vung dao phay, hung ác nói:

"Đến đây, xem bà cô của ông làm nha hoàn trước, hay là ông làm con lừa thiến trước!"

Có lẽ là lửa giận này quá lớn rồi, mấy tên gia đinh bị dọa sợ, đứng im không dám động đậy.

"Lão Lương, nói cho ông biết! Trước đây bà cô đã từng thiến heo, thiến lừa, nhưng chưa từng cắt đồ của súc sinh. Chỉ hận vị anh hùng tối qua chẳng tinh mắt gì cả, không cắt luôn cái đồ chơi của ông rồi ném vào sông Tây Liễu luôn đi!"

Nàng mắng đến sảng khoái, lúc đầu thiếu niên còn nghe không hiểu là ý gì. Đợi khi nhìn thấy mấy tên phía dưới không hẹn mà cùng kẹp chặt đùi, che đũng quần thì mới rõ ràng, lập tức vừa thẹn, vừa giận liếc nhìn nàng. Lại không nhịn được mà muốn xem tiếp, rốt cuộc thì nàng còn có thể nói ra bao nhiêu lời đanh đá, lớn gan, bao nhiêu câu làm người khác ngạc nhiên nữa.

Lão Lương nghe thấy nàng nhắc đến tối qua, tức giận bừng bừng hô loạn:

"Được đấy, quả đúng là ngươi tìm kẻ xông vào nhà ta lúc buổi đêm, ngươi tưởng không có chứng từ thì ngươi ghê gớm, thì ta không biết làm sao hả? Hôm nay ngươi đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi. Bốn người các ngươi có phải là người chết không hả? Còn không xử lý được cái con này! Lên hết cho lão tử! Ai bắt được con kia trước, lão tử sẽ thưởng to!"

Trọng thưởng tất có dũng phu. Bốn người lén nhìn, âm thầm cho nhau ánh mắt, sau đó tay cầm dây thừng, gậy gỗ, chậm rãi tiến đến gần, dần dần vây thành một vòng quanh Lạc Anh.

Lạc Anh không có kinh nghiệm, sao hiểu được mấy thứ này. Nhưng giờ đây cũng phát giác được bầu không khí vi diệu, nắm cán dao trong tay thật chặt, mới phát hiện ra lòng bàn tay đã ướt sũng.

Hỏng bét!



Thiếu niên thầm nghĩ không hay rồi, đáng tiếc nơi này cách quá xa chỗ nàng, ngoài tầm tay chàng.

Trong lúc chàng đang tìm cách mọi nơi, bỗng một người trong đó tấn công Lạc Anh. Thiếu niên không kịp nghĩ nữa, nhấc chân đá một cái, một cục đá nhanh chóng bay thẳng về vị trí quan trọng của tên kia.

Đồng thời, Lạc Anh thấy kẻ đó lao về chỗ mình, tim nảy lên, mắt nhắm lại, miệng kêu oa oa để lấy thêm can đảm, vung dao chém loạn về phía trước.

"Ay ui!"

Lạc Anh tưởng mình đã làm kẻ đó bị thương, sợ tới mức vội vàng mở mắt ra. Thấy hắn nằm lăn ra đất, hai tay ôm chỗ ấy, đau khổ kêu rên.

Ba tên xung quanh cũng ngạc nhiên, không hẹn mà cùng lui một bước về phía sau.

Lạc Anh cúi đầu nhìn đôi tay của mình, không thể tin được, lẩm bẩm:

"Ta lại có thể lợi hại như thế!"

Lúc này, nàng tràn đầy tự tin ngay lập tức. Múa dao phay chỉ vào ba tên còn lại:

"Ai muốn bị thiến giống hắn thì cứ việc tiến lên!"

Ngày mới đang hừng hực sức sống, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

Vào khắc này, Lạc Anh ngẩng đầu, ưỡn ngực, tư thế không thể ngăn cản, hơi có chút tác phong của võ tướng.

Chỉ tiếc là sự đắc ý này cũng chẳng tồn tại được quá lâu.

"Lão tử còn không tin bốn tên đàn ông mà chẳng bắt nổi một con nhóc. Ngươi, ngươi, ngươi, lên hết cho ta!"

Lão Lương vừa ra lệnh xong, ba kẻ kia lại tấn công một lần nữa. Tiếc là tên bị thương đầu tiên làm bọn chúng lo lắng rất nhiều rằng bảo bối của bản thân cũng bị lọt vào bàn tay quỷ dị của Lạc Anh. Chúng chỉ có thể khom lưng uốn gối, một tay bảo vệ, một tay cầm hung khí, chẳng có tí tẹo khí thế gì mà chỉ làm cho người ta thấy hài hước.

Thiếu niên không khỏi mỉm cười.

Một, hai, ba.

Ba hòn đá giống như đã mọc mắt vậy, bay chuẩn xác về phía mục tiêu. Vài tiếng kêu vang lên, ba kẻ kia đã ngã rầm rập xuống đất, kêu gào thảm thiết, chỉ có hơn chứ không hề kém so với vị ban đầu kia.

Lạc Anh ngạc nhiên sững sờ!

Nàng chậm rãi giơ dao phay trong tay lên, hướng về phía mặt trời. Ánh nắng gay gắt phủ một tầng viền vàng lên con dao phay nặng trĩu, cũ kỹ này, làm cho nó như có vẻ uy nghiêm thần thánh, không giống đồ vật bình thường.

Lạc Anh thành kính dán môi lên, nói như thật:

"Dao thần hiển linh trừ bỏ ác bá vì tín nữ. Con nhất định tắm rửa cho Ngài thật sạch sẽ, cung phụng thờ kính, từ nay về sau sẽ để Ngài xa rời đồ vật dầu mỡ."

Thiếu nên vốn còn đang treo nụ cười, sau khi nghe được câu này, khóe miệng lập tức cứng đơ.

~~~~~~~~~~

Ngát

(1) “Bách hộ”: là chức quan quân sự, thường là cha truyền con nối, quản lý 100 hộ, binh lính. Tùy thời có tên gọi, chức năng, nhiệm vụ cụ thể hơi khác nhau.

(2) Bản gốc “Quỳnh đích đinh đang hưởng”: tiếng kêu đinh đang của sự nghèo khó. Theo Zhidao Baidu, xuất phát từ từ địa phương, “đinh đang hưởng” là tiếng gõ nắp vung nồi/chảo. Đối với người dân thì ăn no là việc quan trọng nhất, nhà nghèo, xoong nồi bát đĩa chẳng có gì, đập vào nhau lạch cạch, loảng xoảng.

(3) Chỗ này mình chém, bản gốc là “焦灼 □□”