Lạc Anh mới không thèm sợ hắn.
Tên nhóc này, tuổi không lớn mà nói năng lại bốp chát như thế. Cha đã nói qua, loại người này thường chỉ phô trương thanh thế, là con hổ giấy, chẳng việc gì phải sợ họ cả. Chỉ cần to mồm hơn họ, lợi hại hơn họ là có thể đè ép họ ngay lập tức rồi.
Thật sự đáng sợ chính là loại người trên mặt thì cười tủm tỉm, làm việc lại vô cùng hung ác. Loại người này không hề có giới hạn, đâm sau lưng người khác là chuyện bình thường.
Lúc ấy nàng vẫn còn nhỏ, nghe không hiểu được lý lẽ lớn lao trong đó. Cha sẽ vuốt đầu nàng, dịu dàng cho nàng biết, chỉ cần nàng nhớ kỹ chó không sủa là chó cắn người là được.
Chẳng bao lâu, một người béo với cái đầu mập bước nhanh từ trong phòng đi ra, xắn tay áo nhìn quanh. Cuối cùng, tầm nhìn của ông ta dừng trên người Lạc Anh.
Ông ta nghểnh cổ, đôi mắt tam giác đánh giá Lạc Anh hồi lâu, hừ một tiếng từ trong lỗ mũi:
Cô chính là ăn mày đến bới móc gây chuyện?”
Lạc Anh vội ngoan ngoãn, giải thích: “Tôi không phải là ăn mày, tôi có việc muốn xin thầy thuốc chỉ bảo cho. Ông là thầy thuốc sao?”
“Hỏi thầy thuốc?” Người béo trắng vừa nói thì thịt dưới cằm phềnh lên thành cái cằm thứ hai: “Cô có tiền không đấy?”
Lạc Anh lên tiếng giòn giã: “Có, nhưng thầy thuốc trả lời tôi đã rồi hãy nói.”
Người béo trắng đã kết luận, ông ta nhận định Lạc Anh đến để gây sự, vung tay lên lệnh cho hỏa kế nhanh chóng đuổi nàng đi. Miễn cho nàng va chạm phải quý nhân, quý nhân lại lôi ông ta ra để khai đao trước.
Đợi người béo trắng đi rồi, hỏa kế mặt mày nhăn nhó tiến đến: “Cô nghe thấy rồi đấy, nếu cô không đi thì ông ta lại làm khó tôi.”
Lạc Anh mở to đôi mắt: “Ông ta là thầy thuốc thật á?”
“Ông ta là thầy thuốc nổi tiếng gần xa của tiệm chúng tôi đấy, chuyên xem bệnh cho quan lại quyền quý. Cô nương, nếu cô không thoải mái, nhìn thấy chưa?”
Hỏa kế chỉ vào cái ngõ đối diện: “Đi đến đầu kia của ngõ, rẽ trái vào nhà thứ ba, cô gõ cửa, tìm lão Hứa. Lão cũng biết khám bệnh, còn thu phí rẻ nữa, nếu không uống thuốc thì một, hai đồng tiền đồng là đủ rồi.”
Vốn là Lạc Anh muốn nghe ngóng tin tức của em trai ở đây, nhưng thấy người béo trắng kia toàn mỡ, chẳng có chút dáng vẻ nào của thầy thuốc. Cộng thêm nói năng lỗ mãng, nàng hoàn toàn thất vọng.
Nhưng mà nàng vẫn cảm ơn hỏa kế một cách lịch sự: “Thế thì cảm ơn cậu nhiều.”
Hỏa kế phẩy tay áo, coi như đáp lễ. Cho đến khi Lạc Anh đã đi theo chỉ dẫn của mình, lập tức hắn thở phào nhẹ nhõm.
Theo hướng hỏa kế chỉ, Lạc Anh đã tìm được một cái cửa nhỏ thật.
Chẳng qua, cái cửa này đổ nát không chịu nổi, lắc la lắc lư gắn trên bản lề. Thậm chí, Lạc Anh còn không dám giơ tay động vào, chỉ sợ vừa mới động thì cửa sẽ rơi ra mất.
Lạc Anh thật cẩn thận thò đầu qua khe cửa mở hé: “Có người ở đây không?”
Trong viện im lắng, tiếng gì cũng không có.
Nàng lại gọi một tiếng, lần này, cuối cùng cũng có người trả lời:
“Nếu khám bệnh bốc thuốc thì đi thẳng vào trong, nếu là vô lại đòi tiền thì một đồng cũng không có đâu.”
Là một giọng nói khàn khàn, nóng nảy.
Lạc Anh vội trả lời: “Tôi đến khám bệnh.”
Sau đó, nàng nghiêng người, lách vào trong.
Vừa vào bên trong thì nàng mới nhìn rõ.
Trên sân viện không lớn phơi đầy các loại thuốc, trong góc còn có một ông lão gầy yếu đang ngồi, chân giẫm trên cối xay, không ngừng thả thêm thảo dược vào trong, một mùi thuốc nồng đậm xông vào mũi.
Ông lão không ngẩng đầu: “Có dấu hiệu bệnh tật gì?”
Lạc Anh vội vàng nói: “Trong lòng tôi hốt hoảng không yên, tối không ngủ được, suốt ngày chỉ nghĩ đến một việc thôi.”
“Đó là nhàn rỗi.”
Ông lão lại cho thêm thuốc vào cối xay: “Kiếm chút việc mà làm, ra ít mồ hôi là sẽ tốt cả.”
Thấy người ta lười để ý đến nàng, Lạc Anh gấp gáp hơn: “Thật ra, tôi có một vấn đề, chỉ muốn biết câu trả lời, biết rồi sẽ tốt ngay thôi.”
Ông lão mặc kệ nàng, dừng chân, nhấc khỏi cối xay, lại lấy một cái nồi nhỏ cho hết bột thuốc mới xay được vào trong. Sau đó còn lấy tay ước lượng, đảo lên.
“Tôi muốn biết trên thế giới này có người đàn ông nào cả đời không thể có con không.”
“Trong người nhiễm bệnh, hoặc bẩm sinh, còn có tiến cung làm thái giám, đều không có con. Cả đời chẳng sinh con được. Tiểu cô nương, có phải là cô gặp vấn đề khó khăn gì không, đừng nhất thời vì tiền bạc mà để mất chính mình đấy.”
Lạc Anh xua tay liên tục: “Không phải là tôi muốn bán thân cho người ta làm con dâu, ông thầy thuốc, vậy, trong số những người này, ai sẽ muốn mua trẻ con nhà người ta để làm con của mình nhỉ?”
Ông lão cầm một cái cân nhỏ lên, tính toán chia thuốc thành mỗi phần, đặt vào trong mấy tờ giấy ở trước mặt:
“Ồ, cái này thì khó nói rõ được. Có quan hệ thân cận thì sẽ ôm một đứa trẻ ở chi khác của dòng họ nhà mình về. Trừ khi trong nhà không còn nam đinh nữa mới ra ngoài mua con trai của người ta.”
Lạc Anh nghe một lúc lâu, cảm thấy cũng chẳng tìm được manh mối gì cả.
Thái giám, người bị bệnh, rốt cuộc thì em trai bị bán cho ai cơ chứ.
Nhớ lại giọng điều đầy khẳng định của Châu thị, Lạc Anh thấy khả năng là thái giám nhiều hơn một chút.
Do vậy, nàng lại hỏi: “Thế ông có biết ở đâu có thái giám không?”
Lúc này ông lão nhìn thẳng vào nàng.
Dù tuổi ông lão đã cao, ánh mặt lại trong suốt vô cùng, sau khi nhìn một lúc lâu, hỏi: “Cô nương, cô hỏi thăm việc này làm gì?”
Lạc Anh cũng không muốn giấu giếm: “Năm kia, em trai bị người ta bí mật bán đi mất, người bán nó nói là bán cho một vị công công, tôi muốn đi tìm nó về.
“Ài.”
Ông lão thở dài: “Đứa trẻ đáng thương, bỏ cuộc đi, cô không tìm thấy được đâu.”
“Vì sao?”
Ông lão nói: “Chỉ có trong hoàng cung, vương phủ mới có thái giám, người nhà bình thường sẽ không nuôi loại súc sinh này. Cô nói năm kia, chắc là lúc đánh giặc trở về, lúc ấy Diễn Vương có vài vị gia quyến đi cùng. Nói vậy thì thái giám mua đứa bé kia hẳn là ở trong Diễn Vương phủ.”
Diễn Vương, lại là Diễn Vương!
Bởi vì chiến sự giằng co, đầu tiên là cha, sau là Đại Ngưu. Bây giờ, đến cả em trai cũng liên quan đến hắn, nàng bối rối, lẽ nào kiếp trước nàng chọc phải tổ của Diễn Vương rồi?
Nếu không thì sao ở kiếp này, nhà nàng lại xoay quanh Diễn Vương như thế chứ.
Nhưng mà em trai thì vẫn phải đi tìm, không thể lãng phí tin tức khó khăn mới có này được.
“Vậy, ông thầy thuốc, ông có biết bây giờ Diễn Vương ở đâu không?”
Ông lão lắc đầu: “Lão chỉ miễn cưỡng chữa bệnh cứu người, sao biết được mấy việc này. Nhưng mà, tiểu cô nương, bây giờ cô đi tìm thì sợ cũng muộn rồi.”
Lạc Anh gấp gáp: “Thế là ý gì?”
“Nếu em trai cô do một lão thái giám mua, tám phần là để chăm sóc lúc lão dưỡng già trước khi chết, tốt xấu cũng xem như được chết yên lành. Nhưng nếu là do một thái giám trẻ tuổi mua về, chỉ sợ lúc này đứa bé kia cũng giống như hắn ta, đã mất nguồn căn gốc rễ, đang hầu hạ ở đâu đó rồi.”
“Cái gì?”
Ngay lập tức, Lạc Anh như bị dội nước đá, đến lúc nàng muốn hỏi tiếp thì phía sau có một bà lão run run rẩy rẩy chống gậy đi đến, kêu đau ay ui, ay ui.
“Tiểu cô nương, nghe lão nói, nhanh về nhà đi thôi. Đang thời loạn lạc, không phải một cô bé như cô có thể thay đổi đâu.”
Nói xong, ông tiến lên đỡ lấy bà lão, hỏi thăm cẩn thận.
Lạc Anh không biết bản thân đi ra khỏi đó như thế nào.
Vừa nghĩ đến có khả năng em trai cũng biến thành cái thứ không ra người không ra quỷ kia, lại không nhịn được chua xót trong đôi mắt, trong lòng cũng như đang bị nghẹn cả cái bánh bao chay vậy, khó chịu vô cùng.
Nàng đi trên phố không hề có đích đến, cứ đi cho đến tận ngõ cụt, không còn đường có thể đi ở trước mặt. Nàng đặt mông ngồi xuống, không thể nhịn nổi chua xót trong mắt nữa.
Rơi nước mắt một lúc, bỗng một cái bánh bao bị cắn một miếng xuất hiện trước mặt nàng.
Lau nước mắt nhìn thử, hóa ra là một đứa ăn mày mặc quần áo rách nát, khoảng mười một, mười hai tuổi, toàn thân vô cùng bẩn thỉu, một tay cầm nửa cái bánh bao lên gặm, một cái tay khác đang nâng bánh bao trước mặt nàng, tươi cười thiện ý:
“Cho chị ăn. Ăn no rồi sẽ không buồn nữa.”
Lạc Anh giơ tay lau khô nước mắt: “Cảm ơn, nhưng mà tôi không xin ăn, tôi cũng không đói.”
Ăn mày không hiểu, đặt mông xuống ngồi cạnh nàng: “Không đói thì chị khóc cái gì? Tôi chỉ khi nào đói thì mới khóc thôi.”
Lạc Anh vừa nghĩ đến em trai có thể là thái giám thì rất khổ sở, lúc này cũng không muốn nói gì. Hai tay ôm đầu gối, đặt cằm lên trên. Chỉ sau chốc lát, nước lại đong đầy khóe mắt.
Trong lúc Lạc Anh khóc, ăn mày đã ăn hết hai cái bánh bao không nhân, cũng khóc theo nàng.
Thấy nó khóc, Lạc Anh rất kỳ lạ, thút thít nói: “Cậu khóc cái gì, hai cái bánh bao vào bụng rồi, chẳng nhẽ vẫn đói à?”
Ăn mày rơi nước mắt rào rào, không nói lời nào, qua một lúc lâu mới nghểnh cổ thở một hơi thật dài: “Nghẹn chết tôi rồi, vừa nãy suýt nữa thì không thở được.”
Mặt cậu nhóc ăn mày đen như than, vừa rơi nước mắt thì trên mặt có hai dòng nước nhỏ, chọc cho nàng nín khóc mỉm cười: “Thế cậu không biết ăn ít một chút, chậm một chút à.”
“Vừa nhìn là biết chị chưa xin ăn bao giờ.” Ăn mày bĩu môi: “Lấy được đồ ăn thì phải nhanh chóng nhét vào bụng, để lâu sẽ bị người khác cướp mất thì chẳng còn gì ăn nữa rồi.”
Lạc Anh không tin: “Còn ai cướp của cậu hai cái bánh bao chứ.”
Vừa dứt lời, vẻ mặt của ăn mày biến đổi, lập tức bật dậy, thật thật thà thà cúi đầu: “Đại ca.”
Lạc Anh quay đầu, thấy một tên mặt sẹo, trong lòng còn ôm một con khỉ.
Chính là con khỉ mà lúc nãy nàng xem nó biểu diễn, còn lãng phí một đồng tiền đồng.
Nàng ngạc nhiên nói: “Hóa ra cậu quen con khỉ này à.”
Con vật nhỏ thông minh như thế, đương nhiên là nàng thích. Con khỉ cũng ra sức chạy đến đây. Lạc Anh tưởng nó muốn chơi cùng nàng, mở rộng cánh tay. Không ngờ được con khỉ lại trèo luôn lên người nhóc ăn mày, bắt đầu liều mạng cắn xé trên đầu cậu ta.
Cậu ăn mày đau đến nỗi ôm đầu, lăn lộn trên đất. Con khỉ vẫn không buông tha, vừa cắn xé, vừa kêu tiếng dọa nạt bén nhọn, làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
Lạc Anh chẳng nghĩ được sự việc sẽ xảy ra như thế này, sao con vật đáng yêu lúc nãy lại có thể dọa người như vậy. Nhưng thế nào thì động vật cũng không quan trọng như người, nàng thử mấy động tác để xua đuổi con khỉ, chẳng ngờ là nó lại hung dữ dị thường, nhe răng nhe lợi dọa nàng, cũng muốn lao vào thử xem sao.
Nàng biết được con khỉ lợi hại, bèn hô lên với tên mặt sẹo: “Mau gọi nó lại đi, nó sẽ cắn em trai ngươi bị thương mất thì làm thế nào.”
Tên mặt sẹo cười he he quái dị, từ từ đến gần:
“Đây là trừng phạt vì nó không nghe lời. Ngọc Xuân, tao đã nói với mày cái gì?”
Con khỉ cắn Ngọc Xuân đau đến phát khóc, vừa ôm đầu vừa khóc nói: “Cướp được đồ ăn phải đưa ngay cho đại ca, nhưng mà, đại ca, hôm nay em thật sự là đói quá đi mất.”
“Đây không phải là còn chưa đói chết à?” Tên mặt sẹo giơ tay, con khỉ liền trèo lên.
“Chỉ cần chưa chết thì phải tuân thủ quy định của chúng tao. Nếu không thì mày cút đi khi còn chưa muộn.”
Hung thần ác sát, Ngọc Xuân chỉ có thể khóc thút thít gật đầu.
Tên mặt sẹo lạnh như băng: “Phần còn lại lát nữa về lại trừng trị mày tiếp, cũng để cho đám nhãi con kia nhìn xem kết cục của việc không nghe lời.”
Lạc Anh ở bên cạnh, không nhìn nổi nữa, chắn trước mặt nhóc ăn mày: “Đúng là cậu ta đói quá rồi, nếu không thì thế này đi, ta đi mua hai cái bánh bao cho ngươi, coi như là của cậu ta, ngươi không được đánh cậu ta nữa.”
Tên mặt sẹo nhìn Lạc Anh, phì cười một tiếng: “Con nhóc này, xem ra mày vẫn chưa rõ tình cảnh của bản thân rồi.”
Nói xong hắn hất cằm: “Ngọc Xuân, đi, trói nó lại.”