Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Suỵt, Ngòi Bút Đưa Anh Tới

Chương 61: Tối tăm

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Đinh Huyên…cô đừng khóc được không…” Tiên Đam khó xử vò đầu, cậu ta không mang khăn giấy, chỉ có thể nhìn Đinh Huyên chảy nước mắt không ngừng, “Không thì tôi đến toilet lấy giấy cho cô nhé?”

Đinh Huyên ngẩng đầu nước mắt rưng rưng nhìn cậu ta, nước mắt càng chảy ra giống như hạt châu đứt đoạn.

“Là vầy, tôi là một đạo sĩ. Cô là một cô gái. Chúng ta ở trong phòng thảo luận này không có người khác —— rất dễ khiến người ta hiểu lầm.” Tiên Đam vừa quay đầu, đã nhìn thấy có bạn học đi ngang qua bên ngoài cửa kính trong suốt, đang tò mò nhìn về phía này.

Đinh Huyên nghẹn ngào, co gối lần nữa vùi đầu trong đầu gối.

“Hai người đang làm gì hả?” Cửu Vĩ mở cửa ra, hoài nghi nhìn chằm chằm hai người họ.

Tiên Đam nhìn thấy Cửu Vĩ lần đầu tiên cảm động đến rơi nước mắt, cậu ta vội vàng đứng dậy: “Đinh Huyên đang khóc, không phải tôi ức hϊếp!”

“…Cậu thế này có thể ức hϊếp cô ấy sao?” Cửu Vĩ rất khinh thường, cất bước tiến vào, “Đinh Huyên, khóc gì đó?”

“Nói là cái gì Nhược Kỳ xảy ra chuyện, bảo thầy Đoàn đi tìm cô ấy.” Tiên Đam hỏi, rất hiếu kỳ, “Không phải là nữ minh tinh kia chứ?”

“Có Đoàn Luật Minh qua đó, cô còn lo lắng gì nữa?” Cửu Vĩ rút ra khăn giấy đưa cho Đinh Huyên, “Năng lực của Đoàn Luật Minh, cô còn chưa tin sao?”

Đinh Huyên hít hít mũi, cảm xúc dần dần ổn định.

“Tôi nói này,” Cửu Vĩ kéo cô lên, làm như vô tình đề cập tới, “Ở trong cốt truyện của cô, vận mệnh của tôi là gì hả?” Đây là nguyên nhân anh ta đến tìm Đinh Huyên.

“Vận mệnh của anh?” Đinh Huyên ngồi lại trước bàn lần nữa, lấy khăn giấy lau nước mắt, “Có thể nói việc lớn không có, việc nhỏ liên tục.”

“Thế quá khứ của tôi thì sao? Chín cái mạng, hiện giờ tôi chỉ còn một cái.”

Đinh Huyên lắc đầu: “Tôi chưa từng viết tới.”

Tiên Đam ở bên cạnh sắc mặt ngỡ ngàng.

“Tại sao anh đột nhiên hỏi điều này?” Đinh Huyên hỏi, “Tôi tưởng anh sẽ không quan tâm.”

“Cô có muốn gọi điện thoại cho Đoàn Luật Minh không? Có thể hỏi tình huống.” Cửu Vĩ lập tức chuyển đề tài.

Đinh Huyên cầm di động, phát hiện pin chỉ còn năm phần trăm: “Tiên Đam cho tôi mượn dùng di động của cậu một chút.”

“Đưa đi.”

Nhưng mà gọi qua hai lần, di động của Đoàn Luật Minh vẫn không có người bắt máy.

“Gọi điện cho người đại diện của Đinh Nhược Kỳ, nói không chừng cô ta đã trở về.” Cửu Vĩ đưa ra ý kiến.

Tiên Đam kinh sợ: “Thật là Đinh Nhược Kỳ! Cô ấy cũng là yêu quái?”

Từ trong di động của mình Đinh Huyên tìm ra dãy số của La Minh. Cô dùng di động của Tiên Đam bấm số, vừa bấm xong mấy chữ số cuối cùng, khi cô đang muốn bấm nút gọi thì chú ý tới hai chữ đột nhiên xuất hiện dưới dãy số —— sư phụ.

Tựa như sấm sét giữa trời quang, Đinh Huyên không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn sang Tiên Đam.

“Sao vậy?” Tiên Đam tiến đến gần, khuôn mặt tỏ vẻ nghi hoặc, “Cô gọi điện cho sư phụ tôi làm gì?”

“Cửu Vĩ!” Đinh Huyên bật dậy lùi đến bên cạnh Cửu Vĩ, “Bắt cậu ta lại!”

Tiên Đam còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, trong giây lát đã bị Cửu Vĩ tập kích buộc hai tay đặt sau lưng, trực tiếp quỳ trên mặt đất: “Đau đau đau!”

“Nói, rốt cuộc cậu là cái gì?” Đinh Huyên hoàn toàn không giống một khắc trước khóc lóc bất lực, giờ đây như lâm đại địch.

“Tôi là Tiên Đam mà!” Tiên Đam cắn răng chịu đựng.

“Sư phụ cậu là người đại diện trong giới giải trí?” Đinh Huyên nắm chặt di động.

“Ông ấy là đạo sĩ, đạo sĩ giống như tôi! Tôi không biết các người đang nói cái gì!”

“Không thể nào…”

Rốt cuộc xảy ra vấn đề chỗ nào? Dãy số của sư phụ Tiên Đam là của La Minh… Mà La Minh trông như người vô hại…làm sao có thể?

Trong tích tắc, Đinh Huyên đập di động trên bàn, gằn từng tiếng hỏi Tiên Đam: “Tôi hỏi một câu cuối cùng, cậu hãy thành thật trả lời —— tên của sư phụ cậu có phải Trịnh Thanh Tùng hay không?”

Tiên Đam ngơ ngác vài giây: “Đây là tên ông ấy từng dùng, hiện tại ông ấy gọi là Trịnh Hải An.”

Trong lòng có thứ gì đó sụp đổ, đôi chân Đinh Huyên mềm nhũn thình lình ngồi xuống ghế, chân ghế cạ trên mặt đất phát ra tiếng vang chói tai. Cửu Vĩ đã thuận tay rút lấy dây sạc pin trên cái ghế bên cạnh, trực tiếp trói giữ cổ tay Tiên Đam, sau đó thả tay ra.

“Các người…” Tiên Đam muốn phản kháng nhưng không có can đảm, cậu ta đứng lên, “Có cần phải thế không?”

“Tôi xin lỗi, tạm thời oan ức cậu rồi.” Đinh Huyên nhìn chằm chằm cậu ra, đôi mắt đỏ lên, âm thanh khàn khàn, “Hiện tại tôi không tin cậu.” Đại boss trong kịch bản cuối cùng vẫn xuất hiện, hơn nữa đã ẩn náu bên cạnh bọn họ đến bây giờ.

“Bây giờ làm sao đây?” Cửu Vĩ nói.

“Hiện tại anh có thể đi tìm Trịnh —— La Minh không? Hắn là người, không phải yêu quái. Nhưng phải để ý La Dư Vũ một chút.” Đinh Huyên chống bàn đứng lên, cầm cái bình màu xanh trên cổ, “Tôi đi tìm Luật Minh và Nhược Kỳ.”

“Không thành vấn đề, trực tiếp nhốt cậu ta ở đây đi.” Cửu Vĩ vươn tay, ngón tay kẹp thẻ cơm của Tiên Đam, không hề do dự bẻ gãy thành hai nửa ném xuống đất.

“Này!” Tiên Đam rất tức giận, quả thật không thể giao tiếp với hai người họ, “Các người muốn đi tìm sư phụ tôi?”

“Chúng tôi sẽ mau chóng trở về.” Đinh Huyên mở cửa ra, ngoảnh đầu lại nhìn cậu ta, “Hy vọng cậu không cùng bè phái với sư phụ cậu.”

Tiên Đam ngỡ ngàng, thật ra cậu ta còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì. Nhưng vẫn hô một tiếng: “Đừng tổn thương đến sư phụ của tôi!”

……

Bóng đêm càng ngày càng đậm, vươn tay ra dần dần không thấy được năm ngón.

Đinh Huyên trực tiếp ngồi taxi tới công trường kiến trúc tại đường Phú Xuân, xuống xe thì bị gió lớn từ đối diện thổi tới không mở mắt ra được. Chiếc xe của Đinh Nhược Kỳ đỗ ở ven đường phía trước.

Trong bóng đêm Đinh Huyên chạy tới, dùng ngọn đèn di động chiếu sáng, đã thấy trong xe không có người. Xung quanh là một mảnh yên tĩnh.

Nhược Kỳ đâu?

Luật Minh đâu?

Đinh Huyên chạy về phía trước, cô không dám hô to. Địa chỉ này là lão La nói với Nhược Kỳ, không cam đoan có mờ ám gì đó. Mà gió vẫn thổi ào ào, trong màn đêm bầu trời chẳng có một vì sao.

Đột nhiên ánh sáng di động hạ xuống dưới gò cát phía trước loáng thoáng chiếu rọi một cái đuôi màu đen to lớn.

Là giao long!

Trong lòng Đinh Huyên vui vẻ, cô liền chạy nhanh tới, vòng qua gò cát quả nhiên thấy được một con giao long rất lớn: “Luật Minh!” Cô không thể kiềm chế nỗi kích động mà hô to. Gọi xong mới phát giác —— thân hình của nó sao lại lớn hơn hồi trước nhìn thấy rất nhiều?

Con giao long nằm trên mặt đất nghe được tiếng cô, nó quay qua cái đầu thật to như bằng nửa quả khinh khí cầu, mở ra con mắt màu đỏ.

Máu toàn thân Đinh Huyên chợt lạnh. Đây hoàn toàn không phải Đoàn Luật Minh, mà là một con giao long khác, một lão giao long với thể tích càng khổng lồ hơn.

Cô xoay người bỏ chạy, nhưng trong chớp mắt bị chặn ngang bắt lấy, lòng bàn chân chợt bay lên không. Dây chuyền Đoàn Luật Minh cho cô sao lại không dùng được?

Lão giao long dùng móng vuốt bắt lấy cô, gầm gừ một tiếng bay thẳng lên.

Không trung hiện ra một đường sấm sét, trong bóng tối phía Đông, một con giao long hiện thân, mang con ngươi màu xanh, miệng cắn một sinh vật giống như sói, khoảnh khắc nhìn thấy lão giao long nó giận dữ gào một tiếng, ném đi thứ trong miệng.

Thứ kia vẫn còn sống, có đôi mắt xanh biếc, bị ném xuống đất liền giãy dụa, sau đó bất động. Còn lão giao long sau khi phát hiện kình địch thì đột nhiên xoay người bay về phía dòng sông.

Phần bụng của Đinh Huyên bị móng vuốt sắc bén kẹp giữ cô cảm thấy đau đớn. Nhưng nỗi đau này bất ngờ khiến cô đè nén lòng hoảng hốt. Cô vẫn sợ hãi nhưng không mất đi lý trí. Dưới thân là một mảnh tối tăm cũng đúng lúc khiến cô không nhìn thấy rốt cuộc mình cách mặt đất bao nhiêu. Cô muốn gỡ ra móng vuốt của lão giao long, chẳng hề có tác dụng. Móng vuốt của nó giống như sắt thép vô cùng cứng rắn.

Lão giao long thình lình gào thét lắc lư ưỡn lên, Đinh Huyên bị nó giữ chặt bay vòng trên không trung. Một đường tia chớp đánh xuống, ánh sáng đột ngột lóe lên trong trời đêm, cô nhìn thấy cái đuôi màu bạc của giao long chợt hiện ở phía xa. Nơi này lại có một cái hồ, mặt hồ gợn sóng dập dềnh, tràn ngập sương mù mỏng manh.

Tia chớp tại chân trời như từng đợt sấm rền, hai con giao long quấn nhau chiến đấu, mà Đinh Huyên thân ở chính giữa sắp choáng váng muốn nôn ra, trong dạ dày rất khó chịu, cho dù hồi trước đến công viên trò chơi ngồi tàu lượn siêu tốc cũng không quay vòng vòng thảm hại như vậy. Trong lúc choáng váng, cô nhìn thấy người cá nổi trên mặt nước, trong làn sương mỏng như lụa người cá cất cao giọng xướng ca. Dần dần, cô cũng nghe được tiếng hát như có như không kia, tựa như u linh.

Muốn đối phó lão giao long, con giao long trẻ hơn không có kinh nghiệm, dưới sự kí©h thí©ɧ của tiếng hát ánh mắt nó càng xanh thẫm, gần như tấn công điên cuồng khiến lão giao long bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Nó chợt nhảy lên cao, cái đuôi vung lên, kéo theo hàng ngàn đợt sóng, người cá bị cuốn lên, tỏ vẻ kinh ngạc hoảng sợ, bị ném về phía giao long có đôi mắt màu xanh.

Giao long đột nhiên ngẩng đầu, sau khi người cá bị ném theo đường parabol trên không trung thì rớt thẳng xuống bờ hồ, sau khi đuôi cá chạm đất thì không còn động tĩnh, lăn vào trong nước, từ từ chìm xuống đáy.

Lão giao long thấy đối thủ vẫn đuổi theo không từ bỏ, nó gào một tiếng, ném thẳng Đinh Huyên xuống.

Phần eo buông lỏng, toàn thân Đinh Huyên hướng xuống dưới. Lúc này, cảm giác sợ hãi rốt cuộc thổi quét toàn thân, cô bật tiếng thét to thê lương: “Luật Minh!”

Vừa dứt lời, cô liền rơi xuống đất. Theo bản năng trong lòng có một sợi dây buông lỏng, mà một giây sau cô đã mê man rơi xuống. Từ trên cao rơi xuống, sức nước to lớn ập tới khiến ý thức cô mơ hồ, sức lực cũng dần dần mất đi.

Giao long gầm gừ lặn xuống nước, làm nổi lên bùn lắng dưới đáy nước, nó dùng cái đuôi quấn lấy Đinh Huyên đặt cô lên bờ đê.

Toàn thân cô ướt sũng nằm ngửa trên bờ đê, từ từ mở mắt ra, trông thấy giao long đuổi theo bóng dáng của lão giao long. Mà tối tăm thổi quét trong đầu lần nữa, chiếm giữ mọi ý thức của cô.

……

Nước, khắp nơi đều là nước, chìm ngập trong lỗ tai đôi mắt cô. Cô giãy dụa, nhưng lòng bàn chân vẫn không chạm tới đáy…

Đinh Huyên bật dậy trong lúc ngủ mơ, trán đổ mồ hôi lạnh.

Ánh nắng long lanh ngoài cửa sổ chiếu vào, hoa thủy tiên duyên dáng yêu kiều nằm cạnh bức màn màu trắng.

Đây là nhà cô, phòng ngủ của cô.

Đinh Huyên sờ ót, vẫn loáng thoáng nhức đầu. Vậy nên chuyện gì đây? Cô vén chăn lên đứng dậy, ngay cả dép cũng không mang mà mở cửa ra.

“Ồ, cô tỉnh rồi?” Đúng lúc Cửu Vĩ vừa mở cửa chính tiến vào.

“Bây giờ mấy giờ?”

“Ba giờ chiều. Chị cô ở phòng ngủ chính, cô ta đã tỉnh lại một lần, kinh sợ không nhẹ, bị tôi cho uống thuốc ngủ, khẳng định ngủ thẳng tới ngày mai —— cô tốt nhất suy nghĩ nên làm sao giải thích chuyện hôm qua với cô ta.”

Đinh Huyên lập tức mở cửa phòng ngủ chính, Đinh Nhược Kỳ quả nhiên đang ngủ.

“Ngày hôm qua…” Cô chần chừ.

“Tôi không tìm được La Minh. Sau đó qua công trường tìm được chị cô, mà cô thì ở trên bờ đê.” Cửu Vĩ tự lục lọi tìm gì đó, “Còn có La Dư Vũ, tôi nhốt cô ta ở biệt thự bờ biển của Đoàn Luật Minh.”

“Luật Minh đâu?”

“Không thấy anh ta. Nhà cô không phải có chu sa sao?”

“Ở trong ngăn tủ, anh tìm cái này làm gì?”

Cửu Vĩ rốt cuộc từ ngăn tủ lấy ra một bao chu sa: “Lấy cho La Dư Vũ dùng thử, xem có hiệu quả với cô ta không. Có điều Đoàn Luật Minh cũng bị thương. Trên con đê có vết máu của anh ta. Tôi có thể đoán được sau khi bị thương anh ta sẽ đi đâu.”

“Chỗ nào?” Đinh Huyên lập tức hỏi.

“Tôi khuyên cô đừng đi. Tôi đã sớm thấy, tình trạng hiện giờ của anh ta không ổn.” Anh ta nghĩ nghĩ, dùng một từ để hình dung, “Thú tính quá độ.”

“…Anh có ý gì?”

“Ý như lời nói,” anh ta chìa ra cánh tay trái, trên đó có vết máu rõ rệt, đưa cho Đinh Huyên xem, “Là bản tính của giao long chiếm ưu thế, đè nén nhân tính.”

“Khi nào thì sẽ ổn?”

“Không biết.” Cửu Vĩ nghĩ nghĩ, “Đây là lần đầu tiên. Trước kia tôi cũng từng gặp tình huống ánh mắt anh ta biến thành màu xanh, cơ mà rất mau chóng ổn định.”

Đinh Huyên xoay người trở về phòng ngủ thay áo sơ mi trắng và quần bò, chải tóc buộc đuôi ngựa, rồi đẩy cửa đi ra: “Cho tôi biết địa chỉ.” Ngữ khí của cô không hề do dự.

“Cô thật sự muốn đi?” Bàn tay Cửu Vĩ cầm hạt dẻ khựng lại, “ Tôi không thể cam đoan có hậu quả gì nha.”

Đinh Huyên cất di động và đồ sạc pin vào trong túi xách, tới cửa thay giày, cô nhấn mạnh lần nữa: “Địa chỉ.”

“Vịnh Nguyệt Lượng biệt thự Bán Sơn số 12.”

……

Vịnh Nguyệt Lượng nói là vịnh, nhưng lại là tên sườn núi, dựa vào hình dáng mà đặt tên. Một con đường lên núi, rừng cây nhân tạo hai bên tươi tốt, cỏ cây um tùm, cảnh sắc hợp lòng người. Theo con đường đi lên trên, cách mỗi đoạn đường xây lên một căn biệt thự, từng kiến trúc phong cách khác nhau, thấp thoáng trong bóng cây, tựa như bức tranh tuyệt đẹp. Những căn biệt thự này hồi đó dùng để sắp xếp chỗ ở cho các nhà khoa học Liên Xô đến Trung Quốc giúp đỡ. Sau khi quan hệ Trung Quốc Liên Xô giảm xuống thì bỏ lại gần như hoang phế. Sau đó các nhà phát triển có chính phủ hậu thuẫn mua lại, sau khi sửa chữa nhiều lần lợi dụng tin tức chính phủ tuyên bố xuất phát từ việc bảo vệ môi trường xanh mà cân nhắc không tiến hành khai phá bất động sản với vịnh Nguyệt Lượng, bán ra với giá cao. Nhưng bởi vì giá quá cao, thế nên không bán ra hết một lần. Mấy năm nay mới từ từ có chủ cho tất cả biệt thự.

Biệt thự số 12 nằm giữa sườn núi, so với kiểu Nga của biệt thự số 11, căn biệt thự này mang theo phong cách rất hiện đại, tổng cộng hai tầng, tường ngoài trắng tuyền, trong sân mở một cái ô rất to, dưới ô đặt bàn gỗ ghế mây, đá sỏi lát đường, hơn nữa hoa lá cây cảnh bên ngoài biệt thự tươi tốt, đưa mắt nhìn ra là một mảnh xanh ngát.

Cửa chính biệt thự không khóa.

Đinh Huyên đẩy cửa ra, trong phòng hình như không có người. Sofa bàn trà bày biện giống như căn phòng mẫu không dính một hạt bụi.

Đinh Huyên đặt túi xách lên sofa, bước trên cầu thang xoay tròn đi lên lầu hai.

Phòng ngủ nằm khuất bóng phía Tây, cửa phòng hơi khép lại.

Cô đứng ở cửa một lúc lâu, bàn tay nắm lại rồi thả ra, nắm lại rồi thả ra, cuối cùng hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tiếng kẹt vang lên. Bên trong ánh sáng mờ tối, bức màn rất dày rũ trên mặt đất, che khuất ánh sáng ngoài cửa sổ dưới bóng cây vốn không nhiều lắm. Tại góc tường giữa bức màn và đầu giường, Đoàn Luật Minh ngồi dựa ở đó. Trong ánh sáng mờ nhạt, có tiếng chim cất cánh khẽ khàng, thân hình anh mơ hồ, co gối, gục đầu xuống. Quần áo dính vết máu đỏ nhạt lan rộng. Nghe tiếng động ở cửa, anh ngẩng đầu, đôi mắt xanh thẫm không có tạp chất.

Đinh Huyên chợt dừng bước, tóc gáy toàn thân đều dựng đứng. Bộ dáng của anh cực kỳ giống như khi cô từng ở bờ biển sắp chết đuối, lạnh lùng vô tình, không hề có hơi hướng nhân gian.

Theo bản năng, cô lùi về sau một bước, cầm chặt nắm cửa. Nhưng chính động tác này khiến anh nhào tới trong tích tắc, trong lúc trời đất quay cuồng cô té ngã về phía sau, cái ót nện trên sàn nhà, đau đến hoa mắt.

Tầm mắt dần dần rõ ràng, anh ở ngay phía trên, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cái cổ trắng nõn của cô bởi vì hô hấp mà nhấp nhô, anh như đang thăm dò con mồi của mình, suy nghĩ nên cắn từ chỗ nào.

“Là em…” Cô run rẩy cất tiếng, âm thanh khàn khàn, “Luật Minh, là em…” Cô ép mình nhìn thẳng đôi mắt xanh kia, thăm dò, thử vươn tay vuốt ve cánh tay anh. Bàn tay cảm giác được bắp thịt trên cánh tay anh trong phút chốc trở nên căng thẳng, nóng đến dọa người. Mà cặp mắt kia cũng trở nên sắc bén. Khoảnh khắc ấy Đinh Huyên thấp thỏm lo sợ có lẽ mình sẽ mất mạng, nhưng may mà anh không có hành động tiếp theo.

“Luật Minh, em là người yêu của anh…” Cô khẽ khàng cất tiếng, có thể cảm giác được anh đang lắng nghe, anh đang cân nhắc lời nói của cô. Nhưng ánh mắt anh không hề có dấu hiệu muốn biến thành màu đen.

Có lẽ…có lẽ như vậy sẽ hữu dụng? Đinh Huyên khựng lại, cắn chặt môi. Đúng vậy, cô…có thể làm được. Cô có thể cứu vớt anh, cô không sợ, cô…bằng lòng.

Tay cô vẫn còn hơi run rẩy, dưới ánh nhìn chăm chú của anh, tay cô chuyển qua cổ áo sơ mi, từ từ tháo ra từng khuy áo.

Bởi vì hô hấp, l*иg ngực cô phập phồng, nhưng vẫn kiên trì cho đến khi tháo ra khuy áo cuối cùng.

Anh vẫn không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm.

Đinh Huyên vươn ra hai bàn tay lạnh lẽo, chạm vào hai má anh, ngón tay xuyên vào làn tóc đen của anh, anh không hề chống lại.

“Luật Minh…” Cô khẽ gọi tên anh, lặng lẽ ngẩng đầu, dùng môi chạm vào cằm anh, dừng một chút, rồi nhẹ nhàng kéo đầu anh xuống, hôn lên bờ môi anh mang theo mùi máu. Áo sơ mi thả lỏng đã không còn trói buộc, theo đầu vai cô nâng lên mà tuột xuống.

Anh mặc cô hành động, không có ý muốn phối hợp, cũng không cự tuyệt. Đôi mắt kia lại dường như hiện lên cảm xúc cô đọc không hiểu.

Trong lòng cô chứa đầy một loại rụt rè khác và tuyệt vọng, xen lẫn sợ hãi, hòa với lúng túng và bối rối, khiến nước mắt không hề đoán trước mà chảy ra, lướt qua huyệt thái dương, làm ướt mái tóc.

Cô vẫn run rẩy, làn da trần trụi hơi lành lạnh trong bầu không khí của nắng chiều, cô nhắm chặt đôi mắt, mong muốn nghiền nát tâm trạng chán nản. Cô không thể khuất phục, không thể.

Đột nhiên, nơi xương quai xanh lõm xuống tiếp xúc với hơi thở nhè nhẹ.

Cô mở mắt ra, nhìn thấy anh cúi đầu, chóp mũi anh chạm vào bả vai cô. Đinh Huyên thử ôm lấy eo anh, nhiệt độ trên người anh vẫn còn cao như trước.

Theo góc độ này, cô không nhìn thấy đôi mắt anh, nhưng giao trọn vẹn quyền chủ động cho anh, cô nghe theo, cô phục tùng, cô mến mộ, cô sẽ đi về phía anh đứng tại phần cuối u tối, đi theo phương hướng anh dẫn dắt, cho dù phía trước là một mảnh tối tăm, không có ánh sáng, vực sâu vạn trượng.

Cô ôm chặt eo anh, nghẹn ngào thốt ra tiếng.

Anh khựng lại, bờ môi dừng ở đầu vai mịn màng của cô, hàm răng cắn đứt dây áo ngực của cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »