Chương 45: Sản xuất

Sau tết nguyên tiêu, ông Đinh xuất phát đi công tác. Đinh Huyên cũng nhập học vào ngày hai mươi tháng hai. Mà theo quy định nhà trường phải trình diện vào ngày mười tám và mười chín.

Trưa chủ nhật ngày mười chín, Đoàn Luật Minh đưa Đinh Huyên đến trường, sau đó trở về bệnh viện. Đinh Huyên phải làm tổng vệ sinh phòng ký túc xá. Vương Thu còn chưa về, dựa theo thói quen hồi trước của cô bạn, khẳng định là trước một ngày vào học mới tới. Mà học kỳ này bọn họ chỉ có lớp vào thứ năm và thứ sáu.

“Đinh Huyên về rồi à.” Cô nàng sát vách mặc đồ ngủ đắp mặt nạ đem qua một hộp cổ vịt, “Nếm thử một chút, từ nhà tớ mang về. Còn cái này nữa, là bánh táo tàu gì đó Mạt Mạt mang sang, cũng là đặc sản.”

“Cổ vịt trông cay quá.” Đinh Huyên đeo bao tay nhựa.

“Tớ nói với cậu này siêu cay luôn đó! Tớ cảm thấy miệng như đang phun lửa ấy!” Một cô nàng khác ở sát vách ló đầu ra.

“Cậu im miệng! Đừng cản trở mỹ thực quê nhà của tớ —— cậu có biết Mạt Mạt ăn thịt kho tàu mì thịt bò sao không? Vừa ăn vừa khóc. Thế nên cậu đừng tin tưởng miêu tả về độ cay của cậu ấy.”

Từ trong hộp Đinh Huyên lấy ra một miếng cổ vịt, còn chưa kịp ăn thì chợt nghe thấy di động trên bàn rung lên. Thấy cô nhận điện thoại, cô bạn đắp mặt nạ dùng khẩu âm ý bảo mình về phòng ký túc trước, nếu Đinh Huyên muốn ăn thì tìm cô ấy. Đinh Huyên gật đầu, vẫy tay với cô bạn.

“Xin chào, xin hỏi là cô Đinh Huyên phải không?” Một dãy số xa lạ, một giọng nam xa lạ.

“Đúng vậy, xin hỏi anh là?” Đinh Huyên ngồi trên ghế.

“Tôi là Lệ Duy An.” Đối phương nói ngắn gọn.

Nhưng Đinh Huyên chưa từng nghe nói đến cái tên này: “Lệ…Duy An?”

“Nhược Kỳ chưa từng nhắc đến với cô ư?” Đối phương hình như cảm thấy hơi buồn cười, cũng không tức giận, “Tôi là một nhà sản xuất.”

“Ngại quá, tôi không nhớ trước đó cô ấy ——” trong đầu Đinh Huyên chợt lóe sáng, “Khoan đã, ngài không phải muốn tới tìm tôi bàn chuyện kịch bản chứ?” Cô thử hỏi dò.

“Đúng vậy.” Bên kia truyền đến tiếng kẹt xe, “Đúng lúc hôm nay tôi ở Ninh Nam, buổi chiều cô có thời gian gặp mặt không?”

“Có.”

“Cô thấy gặp ở nơi nào thì tiện?”

“Hiện tại ngài đang ở đâu?” Đinh Huyên hỏi.

Lệ Duy An nói tên một khách sạn năm sao tại trung tâm thành phố, Đinh Huyên trực tiếp nói cô đến quán cà phê bên cạnh khách sạn tìm anh ta, định thời gian là ba giờ chiều.

Đinh Huyên nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy bất an, liền gọi điện cho Đinh Nhược Kỳ.

Người nhận máy là trợ lý của cô Hiểu Toa: “Hiện tại cô ấy đang quay quảng cáo công ích rồi.”

“Ồ…có thể bảo cô ấy khi nào rảnh thì gọi lại cho tôi không?”

“Được, chuyện kia,” Hiểu Toa hạ giọng, “Cô có biết Nhược Kỳ muốn hủy bỏ hợp đồng với công ty không?”

“Tôi không biết, cô ấy muốn hủy bỏ hợp đồng ư?”

“Phải. Bởi vì chuyện trước đó mà không thoải mái với công ty. Chị Ngọc cũng không muốn dẫn dắt cô ấy nữa. Nhược Kỳ đang tiếp xúc với công ty khác.”

“Chuyện hủy bỏ hợp đồng đã xác định rồi à?”

“Gần như vậy rồi —— bây giờ tôi hơi bận, không nói nữa. Lát nữa tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy, bảo cô ấy gọi lại cho cô.”

“Được, cám ơn.”

Đinh Huyên ngồi trên ghế, nhìn tờ lịch dưới đèn bàn thẫn thờ. Ngoài cửa truyền đến tiếng hô to của dì quản lý nói không cho dùng thiết bị điện, Đinh Huyên thở ra một hơi, nạp pin cho điện thoại, đến tủ quần áo tìm đồ định ra ngoài.

……

Hai giờ rưỡi chiều.

Đinh Huyên ngồi xuống chiếc bàn nằm sát cửa sổ. Người phục vụ lập tức đưa thực đơn tới.

“Tôi đang chờ người, đợi thêm chút nữa.”

“Được, muốn gọi món xin bấm chuông.”

Thế nhưng đến sớm nửa tiếng… Đinh Huyên chống cằm nhìn người đi đường qua lại ngoài cửa sổ. Một con chó Samoyed thè lưỡi mặc bộ đồ Noel, ngửi ngửi kính thủy tinh, cười rất vui vẻ, bị người chủ kéo quay người đi.

Di động rốt cuộc vang lên, là điện thoại của Đinh Nhược Kỳ.

“A Huyên.” Nghe âm thanh, Đinh Nhược Kỳ đang ăn cơm.

“Bây giờ chị mới ăn cơm? Bữa trưa?”

“Bữa sáng. Không nói đến chuyện này, em bảo chị gọi lại là có chuyện gì?”

“Hiện tại em đang ở quán cà phê, sắp gặp một nhà sản xuất họ Lệ, buổi sáng anh ta gọi điện cho em có nhắc tới chị.”

“Ờ, chính là anh ta! Một vị tiền bối rất có tiếng tăm, em gặp đi! Nói không chừng trò chuyện hợp ý, rồi bàn chuyện hợp tác ——”

“Nhưng hiện tại em không muốn viết kịch bản.” Đinh Huyên không biết nên làm sao nói rõ ràng với Đinh Nhược Kỳ.

“Tại sao? Chị đặc biệt khen em trước mặt tiền bối đó. Anh ta đã theo con đường này hai mươi năm rồi, hồi trước từng hợp tác với rất nhiều đạo diễn.”

“Ví dụ như?”

“Khưu Bình.”

“Khưu Bình?!” Trong nháy mắt, giọng Đinh Huyên cao mấy độ, “Đạo diễn Khưu Bình sắc ma kia?”

“Điều này không đại diện nhà sản xuất Lệ là một sắc ma. Anh ta đã từng hợp tác với rất nhiều đạo diễn nổi tiếng khác, chẳng hạn như ——”

“Nhược Kỳ,” trong giây lát Đinh Huyên cảm thấy nhức đầu, cô không muốn gặp nhà sản xuất gọi là họ Lệ kia, “Khưu Bình không phải trông rất đứng đắn sao? Không đúng, nhà sản xuất Lệ này có từng hỏi qua ý kiến của chị chưa? Ngộ nhỡ anh ta cũng là sắc lang ——”

Cái ghế ở phía đối diện bàn đột nhiên kéo ra, một người đàn ông ngồi xuống.

Đinh Huyên cầm di động, mím chặt môi.

“A lô? A Huyên? Sao em không nói?”

“Em…lát nữa gọi lại cho chị.” Đinh Huyên cúp máy.

Người đàn ông đối diện ung dung nhìn cô. Mái tóc ngắn gọn gàng chỉnh tề, mắt to mũi cao, mặc áo khoác thể thao, trông toàn thân khoan khoái nhẹ nhàng.

“Xin chào…” Đinh Huyên cảm thấy mình như đang ngồi trên tấm thảm điện, khuôn mặt đỏ bừng, cô cố gắng vươn tay ra một cách tự nhiên, “Tôi tên là Đinh Huyên, đang học biên kịch.”

“Chào cô, tôi là Lệ Duy An.” Đối phương bắt tay cô, cười, “Tôi không phải sắc lang.”

“…” Nụ cười trên mặt Đinh Huyên hơi cứng đờ, “Xin lỗi.”

“Không sao.” Lệ Duy An tựa lưng vào ghế, bắt chéo chân, hai tay đan xen trên đầu gối, trông dường như rất tốt tính.

“Anh trông rất trẻ tuổi, hoàn toàn không giống người mới bốn mươi.” Đinh Huyên hơi kinh ngạc, anh ta trông không giống như “theo con đường này hai mươi năm rồi”.

“À, năm nay tôi hai mươi bảy.”

“…” Đinh Huyên cảm thấy mình đã không còn ngồi trên thảm điện, mà là lò lửa.

“Người cô nói đến chắc là anh tôi, Lệ Duy Châu.” Lệ Duy An cười, lộ ra hàm răng trắng tinh đều đặn, “Tôi thường xuyên thay mặt anh ấy ra ngoài gặp người khác.”

“Thế à…” Đinh Huyên thật sự cảm thấy rất xấu hổ, cô khách sáo nói, “Anh muốn uống gì?”

“Một ly cà phê là được,” Lệ Duy An bấm chuông gọi nhân viên phục vụ, “Tôi giới thiệu với cô gọi phần trà chiều Jane Austen ở đây, rất hợp với khẩu vị con gái.”

Kết quả là, nhân viên phục vụ ghi xuống phần trà chiều này. Đợi anh ta bưng lên, Đinh Huyên mới phát hiện là một phần ăn, khăn trải bàn trắng mịn, đồ sứ tinh xảo, bánh ngọt và bánh pudding đẹp đẽ, trông rất tinh tế.

“Nhược Kỳ nói cô ở Hoa Đại, tôi tưởng cô là giáo sư của trường, hơn bốn mươi, độc thân, loại người tao nhã dựa vào cửa sổ hút thuốc.” Lệ Duy An híp mắt, “Không nghĩ tới cô còn trẻ vậy —— cô cũng họ Đinh, còn trông rất giống Nhược Kỳ. Hai người là họ hàng à?”

Đinh Huyên nhìn anh ta, sau một lúc lâu, dứt khoát gật đầu nói: “Phải.”

Lệ Duy An cười một cái, không nhìn ra ý tứ gì: “Nói đề tài chính đi, tôi cảm thấy khá hứng thú đối với kịch bản cô viết trước đó.”

“Trước đó?” Đinh Huyên loáng thoáng cảm thấy bất thường, “Kịch bản trước đó?”

“Phải,” Lệ Duy An bưng cà phê lên uống một ngụm, “Nam chính là yêu quái, làm việc tại trường đại học.”

Đinh Huyên chợt thay đổi sắc mặt: “Làm sao anh biết được?”

“Nhược Kỳ nói cho tôi biết. Tôi chỉ là chuyển lời của cô ấy thôi, có chỗ nào không đúng sao?” Lệ Duy An à một tiếng, “Cô không cần lo lắng, tôi chỉ là cảm thấy rất hứng thú đối với ý tưởng của cô, sẽ không xâm phạm quyền lợi của cô mà lấy ý tưởng này dặn dò biên kịch khác sáng tác lại. Nghe nói cô đã hoàn thành đề cương, còn có năm tập kịch bản?”

“Ngoại trừ nam chính là yêu quái, làm việc tại trường đại học, anh còn biết bao nhiêu nữa?” Đinh Huyên nhìn chằm chằm anh ta, không hề trả lời vấn đề của anh ta.

“Chỉ nhớ sơ sơ là câu chuyện về nam chính diệt trừ các loại yêu quái, cụ thể thì tôi quên rồi.” Lệ Duy An cũng nhìn cô, đột nhiên cảm thấy giờ phút này ánh mắt của cô sắc bén đến nỗi muốn nhìn thấu chính mình.

“Ý tưởng này tôi không định viết tiếp nữa.” Đinh Huyên nói thẳng.

“Không viết?” Lệ Duy An hơi khom lưng, khuỷu tay đặt trên đầu gối, tầm mắt vẫn ở trên khuôn mặt cô, “Tôi có thể cung cấp thù lao hậu hĩnh cho cô.”

“Không liên quan đến vấn đề thù lao.” Đinh Huyên lắc đầu, “Cám ơn anh bận rộn như vậy đã rút thời gian ra gặp tôi. Nhưng tôi thật sự không thể nào viết tiếp nữa. Vả lại…cũng hy vọng anh đừng nói những ý tưởng này cho người khác.” Cô nhấn mạnh, “Nhất thiết đừng nói.”

Lệ Duy An thoáng suy tư một chút, cũng rất thẳng thắn: “Được, tuy rằng tôi không biết nguyên nhân cô không viết tiếp, nhưng tôi sẵn lòng giữ lời hứa này cho cô.”

“Cám ơn anh.”

Nói đến đây, cũng không còn gì khác để trò chuyện. Đinh Huyên nhìn ra được tuy rằng thái độ của Lệ Duy An không tệ, nhưng rõ ràng bọn họ chính là người của hai thế giới. Nói cách khác, nếu sau này Lệ Duy An lại gặp cô, khẳng định sẽ gật đầu chào cô, nhưng tuyệt đối sẽ không trò chuyện hỏi han với cô.

Xuất phát từ sự lễ phép, Lệ Duy An đưa cô đến ngoài cửa. Đinh Huyên cũng lịch sự tạm biệt, đi về phía trạm xe điện ở con đường phía trước.

Nhìn bóng lưng Đinh Huyên mấy giây, Lệ Duy An xoay người đi về phía cửa xoay tròn của khách sạn, thuận tiện lấy di động ra gọi điện cho anh trai.

“Là em, vừa mới gặp người Đinh Nhược Kỳ giới thiệu…phải,” anh ta gật đầu với quản lý chào đón tại đại sảnh, cười một cái, “Muốn lợi dụng quan hệ có thể giới thiệu nhân tài nào chứ? Chính là người chị trên tin tức của cô ta cách đây không lâu vừa mới phá thai đấy. Cho cô ta cơ hội, cô ta không cần. Thật là lãng phí thời gian của em…”

Từng đợt gió nhẹ thổi qua ngã tư đường, vừa lúc từ đèn đỏ nhảy qua đèn xanh.

Đinh Huyên theo đám đông đi về phía đối diện.

Một chàng trai trẻ tuổi búi tóc giống như người cổ xưa, nhét tai nghe trong lỗ tai, mặc áo lông màu đen, đi lướt qua cô.

Đinh Huyên bỗng nhiên xoay người nhìn lại, chàng trai kia đã hoàn toàn chìm trong biển người.

Bên cạnh có hai nữ sinh đang thầm thì.

“Anh chàng kia mang giày vải cậu có thấy không? Kiểu quần cũng rất kỳ lạ.”

“Là đạo sĩ nhỉ? Hồi tớ đến Ngũ Đài Sơn chơi, nhìn thấy đạo sĩ ăn mặc như vậy…”

Đạo sĩ?

Đinh Huyên xoay người chạy thẳng về phía ngược lại. Nhưng mà cô đi qua lại mấy lần ở đầu đường, hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng người kia.

Gió thổi bay tóc cô, dần dần che lấp tầm mắt cô. Người đến người đi trên đường, chỉ có một mình Đinh Huyên dừng chân ở lại.

Ở trong đề cương của cô gần đến chỗ kết cục, có nhắc tới một tiểu đạo sĩ còn trẻ tuổi.

Kết cục… Đạo sĩ…

Đinh Huyên xoay người nhìn về phía quán cà phê ban nãy.

Một nhà sản xuất hoàn toàn xa lạ, vừa rồi anh ta nói đã biết ý tưởng trong đề cương của cô. Chuyện này không hề an toàn.

Suy nghĩ rối ren tựa như dây mây quấn quanh, mau chóng lan tràn hết mọi không gian trong đầu cô. Cô tập trung suy nghĩ muốn tìm kiếm manh mối, muốn tháo ra mọi nút thắt.

Hiện thực…tình tiết câu chuyện…

Đinh Huyên đột ngột ngẩng đầu, siết chặt nắm tay.

Đúng, cô không thể lấy cớ hiện thực không nắm trong lòng bàn tay, cô không thể ngồi chờ chết, cô không thể để hiện thực không xác định và tình tiết câu chuyện kéo cô và Đoàn Luật Minh đi theo.

Cô phải bóp chết trong nôi tất cả nguy hiểm. Cô phải ngăn chặn cổ họng của số phận.

Cô phải giải quyết mọi vấn đề trước, để nguy cơ của hiện thực…không thể nảy sinh.