Chương 33: Căn tin

Văn phòng viện trưởng.

Tầm mắt Đinh Huyên lướt qua bờ vai Đoàn Luật Minh, trong phản chiếu của giá sách bằng kính cô nhìn thấy sống lưng thẳng tắp của anh, giống như anh đang ôm cô. Mà Đoàn Luật Minh quả thật giơ tay lên vòng qua sau vai cô —— đeo một sợi dây chuyền mảnh khảnh trên cổ cô. Đinh Huyên vươn tay sờ thử, đầu ngón tay lướt qua vạt áo blouse trắng của anh.

“Xong rồi.” Đoàn Luật Minh lùi lại.

“Đây là…cái gì?” Đinh Huyên hoàn hồn, cúi đầu, tò mò sờ mặt dây chuyền trước ngực mình. Dưới ánh đèn sáng tỏ bên trong phòng, nó được mài thành hình dạng sò biển, nhẵn nhụi mang ánh sáng màu xanh thẫm, thể chất tựa như ngọc thạch lạnh lẽo, nhưng rõ ràng còn cứng hơn ngọc thạch.

“Bùa hộ mệnh.” Đoàn Luật Minh không giải thích gì nhiều, chỉ nhắc nhở, “Em không được tháo ra. Có nó, em sẽ không nhìn thấy những thứ lung tung, cũng sẽ không bị chúng nó quấy rầy.”

Đinh Huyên cụp mắt, tầm mắt vẫn dừng lại trên mặt dây chuyền. Dưới ánh sáng anh chỉ nhìn thấy mái tóc nhuộm tông nhẹ xõa trên đầu vai cô, cô hơi cúi đầu, tóc mái che đi biểu cảm.

Anh chờ cô cất tiếng nói chuyện, nhưng vẫn không đợi được câu trả lời.

“Bây giờ tôi còn có việc,” Đoàn Luật Minh giơ tay xem thời gian, nhấc chân đi tới trước cửa, “Em có thể ở đây ——” bàn tay rũ xuống bên người đột nhiên bị giữ chặt, anh ngừng nói im bặt.

Đinh Huyên chẳng biết mình lấy dũng khí từ đâu ra. Khi cô ý thức được, độ ấm của lòng bàn tay anh đã khắc trên đầu ngón tay cô. Nhưng mà, cô không hối hận. Tuy rằng nhịp tim đập thình thịch, nhưng cô lại bình tĩnh lạ thường, định từ sắc mặt anh đoán ra tâm tình của anh, cho dù chỉ lộ ra một chút thôi.

Anh chỉ cụp mắt xuống, nhìn ngón tay cô vẫn nằm trong lòng bàn tay mình. Anh đang suy nghĩ cái gì. Nhưng Đinh Huyên chẳng nhìn ra điều gì cả.

“Bây giờ tôi có thể tan tầm.” Anh lên tiếng lần nữa, thay đổi cách nói khác, “Đưa em về nhà hay về trường?”

Đinh Huyên mím môi, nhìn anh chăm chú.

“Hửm?”

“…Trường.”

Anh không từ chối, cũng không thuận theo.

……

Trở về trường vừa mới năm giờ chiều. Chiếc xe chạy từ tốn, trông thấy mưa bụi bắn trên cửa sổ xe, trời mưa rồi. Nói đúng hơn là, mưa lẫn tuyết.

“Buổi tối anh còn phải gặp sinh viên?” Khi chờ đèn đỏ, cô hỏi.

“Ừm, đến phòng thí nghiệm.” Anh chỉnh nhiệt độ cao hơn, “Buổi tối em muốn ăn gì?”

“Căn tin đi.” Thế thì tiện cho anh hơn.

Tới trường, Đoàn Luật Minh dừng xe gần căn tin trường, mở ô rồi mở cửa vị trí phó lái ra, đón cô xuống xe. Trong lơ đãng, hơn phân nửa chiếc ô đều che trên người Đinh Huyên.

“Giáo sư hướng dẫn của em cũng ở đây.” Đoàn Luật Minh cùng cô đi về phía căn tin.

Đinh Huyên bỗng nhiên ngẩng đầu, quả thật giây tiếp theo nhìn thấy Uông Ninh từ căn tin đi ra.

“Cô Uông!” Cô hô một tiếng.

“Đinh Huyên à,” Uông Ninh nhìn thấy cô, đầu lông mày giãn ra, lại nhìn sang Đoàn Luật Minh ở bên cạnh cô, nhất thời bước nhanh hơn, “Đúng lúc thầy Đoàn cũng ở đây.”

“Cô có chuyện gì ạ?” Đinh Huyên hỏi.

“Ngày mốt cô có một buổi thi, sinh viên năm ba, em có thể thay cô đi giám thị không?” Uông Ninh hỏi.

“Được ạ.” Đinh Huyên gật đầu.

“Còn nữa, bác sĩ Đoàn,” Uông Ninh chuyển sang Đoàn Luật Minh, lại nhíu mày, “Đàn anh của tôi tuy nói hiện tại đã ra khỏi phòng phẫu thuật, nhưng phải dùng mấy hô hấp. Tình hình không tốt lắm. Tôi nghe con gái anh ấy nói…hồi trước hình như anh ấy đã từng ký kết thỏa thuận hiến tạng gì đó, cậu có thể giúp tôi hỏi thăm một chút không? Quy trình giải quyết loại thỏa thuận này là như thế nào?”

“Là hiến tặng giác mạc sao ạ?”

“Hình như không chỉ thế.” Uông Ninh lắc đầu.

“Được, cô yên tâm. Sau khi biết tình hình cụ thể tôi sẽ nói với cô.” Ngữ khí của Đoàn Luật Minh vẫn điềm tĩnh như trước, khiến người ta bớt ưu phiền.

Uông Ninh nói lời cảm ơn, sau đó rời khỏi.

Đinh Huyên quay đầu nhìn bóng lưng của giáo sư hướng dẫn, bàng hoàng hồi lâu. Gần đây Uông Ninh bận đủ chuyện, phần lớn thời gian đều ở bệnh viện, cũng không có tâm tư trang điểm ăn mặc, trông tiều tụy không ít.

“Đi thôi.” Đoàn Luật Minh lên tiếng nhắc nhở.

Tới hành lang căn tin, anh đóng ô lại. Đinh Huyên đứng bên cạnh, lúc này cô mới phát hiện vừa nãy đứng nói chuyện trong mưa, một bên vai trên áo khoác màu xanh biển trên người anh đã bị ướt thành màu xanh đen, mà trên người cô thì không dính một giọt mưa nào.

Một tay anh cầm chiếc ô vẫn nhỏ nước, tay còn lại theo thói quen đút vào túi áo khoác. Bởi vì vóc dáng cao, thế nên chiếc áo khoác kiểu dài trung mặc trên người càng tôn lên dáng vẻ mảnh khảnh. Tóc mai gọn gàng sau lỗ tai dính đến cổ, khe hở tại chiếc áo len cao cổ màu đen lộ ra làn da màu ngà sau gáy.

Anh đi về phía trước hai bước, ngoảnh đầu nhìn cô, có lẽ phát hiện cô vẫn đứng tại chỗ.

“…Chúng ta hình như còn chưa cùng ăn một bữa cơm bình thường.” Cô chầm chậm đi lên, nới lỏng khăn quàng cổ, lộ ra chiếc cằm.

“Ngày đó em phỏng vấn tôi, chúng ta đã từng ăn một bữa.” Đoàn Luật Minh vươn tay xốc lên tấm màn cửa rất dày. Hệ thống sưởi bên trong phả vào mặt.

Bởi vì gần đây là tuần thi cử, thế nên giáo viên ăn cơm ở căn tin vào buổi tối không tính là ít, hơn nữa sinh viên đến ăn uống lấy sức, gần như tất cả cửa sổ đều xếp hàng, ngoại trừ nơi bán bánh bao đồ ngọt cháo.

“Hôm đó không tính,” Đinh Huyên chọn một hàng ngắn nhất, lấy ra thẻ cơm giáo viên mà Đoàn Luật Minh đưa cho cô hồi trước, “Lúc ấy tôi cứ cảm thấy choáng váng.” Cô quay đầu lại hỏi, “Là bởi vì anh, phải không?”

Đoàn Luật Minh đứng đằng sau, cong khóe miệng. Không cần nói cũng biết.

Đinh Huyên chọn xong đồ ăn, mới quẹt thẻ xong thì chẳng thấy khay thức ăn trước mặt của mình đâu, cô ngoảnh đầu nhìn, Đoàn Luật Minh đã bưng cái khay của cô về phía bàn ăn bên kia.

“Tôi nhớ lúc ban đầu thiết lập ra anh, miêu tả của tôi về anh là,” Đinh Huyên đi mấy bước bắt kịp, cân nhắc một chút, chọn lựa một từ ngữ rất phổ thông, “Chống đói.”

“Em còn nhớ ngày đầu tiên chính thức gặp mặt, bữa trưa tôi chưa ăn gì không?” Đoàn Luật Minh đặt khay lên bàn, ngồi xuống, đưa đũa cho cô.

“Ừm, khi đó tôi tưởng rằng anh bận rộn nhiều việc, không có thời gian ăn uống.”

“Một mặt quả thật bận rộn, về mặt khác…” Đoàn Luật Minh nhìn cô một cái, “Tôi thật sự chưa từng có nhiều nhu cầu đối với thức ăn.”

“Thế nên lúc ấy đã có một thời gian dài anh không ăn gì sao?” Đinh Huyên hiếu kỳ, hai tay cầm đũa còn chưa động đậy.

“Không lâu, mới một tuần.”

“À…” Đinh Huyên chớp mắt mấy cái, quyết định đổi đề tài, “Tôi chưa từng thấy bộ dạng…chân chính của anh.”

Anh giương mắt nhìn cô, hình như đang đánh giá gì đó: “Ý em là giao long?”

Đinh Huyên không ngờ anh nói trắng ra như vậy, nhưng cô vẫn gật đầu, mang theo chút mong đợi: “Tôi có thể xem thử không?” Trong đề cương cô không miêu tả quá nhiều về ngoại hình của giao long, bộ dáng hiện lên trong đầu gần giống như con rồng trong thần thoại.

“Em không sợ?” Anh khựng lại, suy tư một chút, muốn hiểu được rốt cuộc là cô nhất thời nổi tính hiếu kỳ, hoặc là bình tĩnh đã chuẩn bị tốt.

Đinh Huyên lắc đầu.

“Em cũng biết, cho tới giờ trong cái nhìn của em tôi chính là một ‘con người’, nếu em thấy tôi ở bộ dạng khác, thế thì em ——”

“Tôi không phải loại người chỉ yêu thích vẻ ngoài.” Đinh Huyên cất tiếng ngắt ngang, cô hiểu được ý tứ của Đoàn Luật Minh, vì thế hít sâu một hơi, “Tôi muốn hiểu rõ về anh…hiểu về mỗi một phương diện của anh, những gì tôi không biết, những gì tôi không thể dự đoán.”

Đoàn Luật Minh lẳng lặng tựa vào ghế, nhìn thấy sự nghiêm túc trong con ngươi trong veo của cô. Đinh Huyên, là sự tồn tại khiến anh cảm thấy bên ngoài và bên trong có tương phản rất lớn. Làn da cô rất trắng, mái tóc không phải đen tuyền, mà là màu nâu tự nhiên. Đôi mắt đen bóng nằm dưới tóc mái, nhưng tròng mắt lại có chút màu xanh, phụ trợ lẫn nhau khiến sắc mặt trông tái nhợt, hơn nữa cô luôn đeo chiếc ba lô thật nặng, ôm máy tính cốc nước trong lòng đi qua lại giữa thư viện và tòa lầu học viện, trông cô càng có vẻ lờ mờ không màng việc đời, cần người che chở. Thế nhưng tiếp xúc nhiều với cô lại có thể phát hiện lá gan cô không nhỏ, còn rất độc lập, hơn nữa…hình như hoàn toàn không để ý đến cái gọi là nguy hiểm. Có lẽ, đối với cô, nguy hiểm có sức hấp dẫn kỳ lạ. Mà anh biết rõ, manh mối thế này không tốt. Cho nên ——

“Không thể dự đoán?” Đoàn Luật Minh gập ngón tay trái gõ nhẹ trên bàn ăn, âm thanh không cao, “Em nên nhớ rõ, có lẽ thứ em muốn sáng tạo là thế này,” anh dừng một chút, “Trong xương cốt, tôi không phải người tốt.” Nói đến chính mình, anh thu lại vẻ ôn hòa thường ngày không ít, mà một mặt gai góc sắc bén dần dần thể hiện ra, từ trong ánh mắt anh.

“Tôi biết.” Đinh Huyên không né tránh ánh mắt thăm dò của anh.

“Như vậy, em cũng đã biết, lúc ban đầu khi gặp em…” Anh hơi nghiêng người, hai khuỷu tay đặt trên bàn, giống như cùng cô thảo luận vấn đề học thuật nào đó, “Tôi muốn gϊếŧ em.”

“Nhưng anh không có.”

“Đinh Huyên,” anh hiếm khi gọi tên cô, đột ngột thốt ra vậy khiến cô hơi ngây người, “Còn nhớ ngày đó tôi tới nhà em, chất vấn em tại sao lại viết ra năm tập kịch bản kia?”

Đinh Huyên sửng sốt một lát, rồi gật đầu.

“Ngày đó, không chỉ tôi ở đấy, còn có Cửu Vĩ.” Anh chậm rãi nói, “Cậu ta ở ngay trên đầu em, giơ lên một con dao. Chỉ cần một ánh mắt của tôi, con dao kia sẽ rời tay.”

Hồi lâu sau, Đinh Huyên không nói gì.

Đoàn Luật Minh vẫn rất điềm tĩnh như trước, thậm chí cầm thìa quậy canh sườn hầm ngô còn nóng.

“Anh cố ý phải không?” Cô đột nhiên lên tiếng.

Động tác của Đoàn Luật Minh khựng lại.

“Bởi vì tôi nắm tay anh, thế nên anh bỏ công việc đưa tôi trở về, còn liên tục nói chuyện trước kia —— đều là cố ý phải không? Để nhắc nhở tôi đừng khăng khăng một mực?” Đinh Huyên cố nén sự dao động trong nỗi lòng.

Nhưng Đoàn Luật Minh không nói gì, không có phủ nhận.

Đinh Huyên siết chặt nắm tay, móng tay bóp chặt trong lòng bàn tay. Đủ loại suy nghĩ tựa như thủy triều lan tràn trong đầu không ngừng trào dâng, trong tâm trạng rối rắm, cô thậm chí chểnh mảng, từ đầu đến cuối anh đều không nhắc tới, ở trong kịch bản kết cục của anh không hề tốt đẹp.

Mà Đoàn Luật Minh vẫn nhớ rõ, ngày đó khi suy đoán sơ về tương lai của bản thân, ba chữ “Tôi nguyện ý” của Đinh Huyên không hề có sự do dự.

Nếu đã định trước là bi thương và đau khổ, vậy tốt nhất đừng nên bắt đầu.

Sau đó Đinh Huyên không nói gì nữa, cũng giống như không nghe được những lời ám chỉ của anh, cô ở dưới lầu ký túc xá nói tạm biệt, sau đó xoay người đi vào.

Tại đầu cầu thang, đúng lúc trông thấy Vương Thu đi xuống lầu lấy nước nóng.

“Ơ, A Huyên, cậu về —— wow, mua ngọc hồi nào thế? Hay là thạch anh?” Vương Thu mặc đồ ngủ dày, tóc xõa ra sau, cuộn tóc mái trên trán, trên mặt đắp mặt nạ dưỡng da trắng toát, hoàn toàn không có biểu cảm, “Bắt mắt lắm.”

“Chắc là ngọc.” Đinh Huyên mỉm cười gượng gạo, nhét mặt dây chuyền vào cổ áo len.

“Sao cậu không về nhà ở? Sắp nghỉ đông rồi.”

“Từ trường đi qua nhà hát, tàu điện chạy thẳng. Nếu ở nhà thì còn phải chuyển sang xe buýt, kẹt đường lắm.”

“Đúng rồi, hôm nay kiểm tra thể lực, có một nam sinh khi chạy 1600 trên sân thể dục thì đột ngột phát bệnh tim.” Vương Thu kể lại chuyện đã thấy hôm nay, “Lúc ấy tớ tình cờ đi ngang qua. May mà bác sĩ trường có mặt ở hai bên, mạo hiểm quá. Cậu sinh viên kia được cứu rồi.”

“Bệnh tim?” Đinh Huyên nhíu mày, trong đầu đột nhiên hiện lên gì đó.

Trong phút chốc, cô dừng bước chân.

“A Huyên? Sao vậy?” Vương Thu huơ tay trước mắt cô.

“Không có gì…” Đinh Huyên tâm tư rối bời, lấy di động ra bấm sai hai lần mới gọi điện thoại được.

“Thế nào?” Đoàn Luật Minh nhận điện thoại, nghe được tiếng hô hấp dồn dập của cô, hơi loạn xạ.

“Khi anh đi điều tra hồ sơ hiến tạng của chủ nhiệm Cầu, nhất định phải nhớ nhìn xem có bao gồm trái tim không.” Đinh Huyên cảm giác sự rùng mình lạnh lẽo uốn lượn theo mạch máu, dần dần thấm ướt toàn thân. Nếu có thì bệnh nhân phù hợp là ai.”

Bên kia, Đoàn Luật Minh kéo căng chiếc cằm.