Chương 36: Không cẩn thận làm rơi khăn tắm của anh

Muốn đi xuống đại sảnh thì phải đi ngang qua hành lang, hành lang lại là lối đi duy nhất có thể đi thông tới phòng của anh. Ngoài hành lang, anh cố ý thiết kế độc lập một

đình viện nhỏ kết hợp với hồ bơi và đài phun nước. Quang cảnh thật tươi đẹp, lại không kém phần tự nhiên khiến người khác cũng cảm thấy thoải mái khi bước chân vào nơi này.

Ở ngoài cửa, Huyền Vũ Thác Hàn không chú ý chỗ khúc quanh ngay đình viện mà anh trực tiếp mở cửa đi vào. Đôi mắt thể hiện vẻ mệt mỏi, vừa bước vào phòng, anh tiện tay bỏ áo khoác lên ghế, sau đó là áo sơ mi, dây nịt, quần dài, cuối cùng chỉ còn sót lại chiếc qυầи ɭóŧ trên người anh mà thôi.

Dáng người mạnh mẽ, cơ ngực vững chắc trông anh thật mạnh mẽ. Hơn nữa, cơ bụng sáu múi kết hợp với dáng người cân đối của anh khiến người khác không thể tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nào từ trên người anh.

Huyền Vũ Thác Hàn có thói quen thích mặc qυầи ɭóŧ màu đen. Sau khi cởϊ qυầи áo, anh cầm chiếc khăn bước vào phòng tắm mà không để ý trong phòng mình còn có một thứ khác.

Chùm đèn treo bằng thủy tinh xa hoa, lộng lẫy lặng lẽ chiếu thẳng xuống nền gạch men bằng sứ, chiếu qua mặt bàn gỗ hương đen nhánh làm bằng thuỷ tinh, chiếu vào ghế dựa cao cấp, thậm chí không quên quét qua tấm thảm cao cấp cùng ghế salon hào hoa tuyệt đẹp, khiến cả căn phòng bừng sáng. Một cảnh đẹp xa hoa như thế có lẽ chỉ có nơi đây mới có được.

Phòng tắm cũng sang trọng không kém, một người đàn ông đang từ từ cởi chiếc qυầи ɭóŧ, đứng dưới vòi sen và chuẩn bị mở nước. Thậm chí anh cũng không để ý đến những đoá hoa Tử Mân Côi ướŧ áŧ được cắm vào bình từ lúc nào.

‘Ách xì...... ’ Bỗng nhiên, trong phòng tắm vang lên một tiếng nhảy mũi.

"Ai?" Mới vừa đi tìm thức ăn xong, cô quay trở lại, khẽ mở cửa phòng, cô ngầm trộm nghe một tiếng ách xì nên quát lên.

Nơi này không một bóng người, huống chi bây giờ là đêm khuya. Chẳng lẽ nơi đây thực sự có trộm?

Mắt to quét nhanh bốn phía, tiện tay cầm một món đồ trang trí bên cạnh bồn hoa. Giờ đây bóng dáng nhỏ nhắn giống như tiểu tặc rón ra rón rén tìm kiếm khắp phòng.

Cả buổi chiều, cô đã để ý phòng này không biết bao nhiêu lần, cho nên cô rất quen thuộc đường đi nước bước. Cô thẳng hướng tiến về phía vừa phát ra tiếng ách xì kia.

Trong phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào vẫn còn vang dội, bên cạnh đó vẫn còn tiếng âm thầm chửi rủa kèm theo tiếng nhảy mũi của người nào đó vang lên.

"Khá lắm, dám đến đây trộm sao?" Cô còn chưa có ý định ra tay ở đây mà tên trộm này lại to gan dám phỗng tay trên của cô. Tên này thật không.

biết sống chết là gì đây mà.

Xá Cơ Hoa phục kích bên ngoài, một đôi mắt to cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm bằng thủy tinh. Đôi tay cô giơ cái chậu lên, chuẩn bị tư thế sẵn sàng. Nếu tên trộm vừa tới, thì cô liền đập cho anh ta ngất xỉu luôn.

"Ách xì...... Đáng chết, ách xì....... Ách xì...... Rốt cuộc ai lại để chậu hoa ngay chỗ này, ách xì......."

Huyền Vũ Thác Hàn rống lên, cho đến khi nhìn thấy chậu hoa trong phòng tắm, anh liền tức giận ném bình hoa vào thùng rác.

Còn chưa kịp xả hết bọt xà phòng trên đầu, anh lại ngửi thấy nồng nặc mùi phấn hoa khiến anh nhảy mũi không ngừng. Lúc này khuôn mặt đen lại, lạnh lẽo mà âm u khiến người khác không dám đến gần.

Từ nhỏ Huyền Vũ Thác Hàn rất nhạy cảm với phấn hoa, chỉ cần anh đi đến đâu thì trong vòng mười mét sẽ không có phấn hoa ở đó. Trừ phi trong trường hợp cấp bách, khi phấn hoa đã được xử lý xong thì anh mới miễn cưỡng chấp nhận.

Nhưng thời tiết hôm nay khá nóng, hoa bắt đầu nở rộ, khắp phòng nồng nặc mùi phấn hoa.

Khi trong phòng tắm vẫn còn nồng nặc mùi phấn hoa, Huyền Vũ Thác Hàn vừa nhảy mũi không ngừng, vừa choàng chiếc khăn tắm quanh người mình để che bớt bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể mình và đẩy cửa chạy ra ngoài.

"Tên kia từ đâu tới? Lại dám trộm đồ trước mặt bản tiểu thư, muốn chết sao?"

Xá Cơ Hoa đợi ở ngoài cửa, khi thấy cửa phòng tắm vừa mở ra, cô nhất thời kích động quát to, trực tiếp nhào tới ném chậu hoa vào người Huyền Vũ Thác Hàn.

Vừa ra cửa phòng tắm, Huyền Vũ Thác Hàn cảm giác được có nguy hiểm đang đến gần. Nhanh như chớp, ánh mắt anh nhìn thấy một bồn hoa đang lao về phía anh với tốc độ kinh hãi. Theo bản năng, bóng dáng cao lớn của Huyền Vũ Thác Hàn tránh sang một bên khiến bồn hoa cũng rơi xuống.

‘ phanh...... ’

"Ầm....." Bồn hoa rơi xuống đất tạo nên một tiếng động vang dội.

Nhưng vì dùng sức để ném nên Xá Cơ Hoa mất thăng bằng, mắt cô mở to nhìn

thân thể mình đang sắp sửa té xuống sàn nhà.

"A!" Chỉ chút nữa thôi là cô đυ.ng phải sàn nhà nhưng cô lại nhanh chóng quát to một tiếng và dùng tay kéo một người đang đứng gần đó để giữ thăng bằng.

Nhưng chỉ có tiếng bịch vang lên, ngoài ra còn có một giọng nói buồn bực của đàn ông kia.

Xá Cơ hoa có cảm giác ngực bị đè ép, cô đau đến nỗi nằm bệch xuống sàn nhà. Sau đó khuôn mặt cô nhăn nhó, vặn vẹo nói:"Ách! Đau, đau chết tôi rồi."

"Lại là cô....." Đang lúc cô kêu đau, một tiếng rống giận dữ vang lên khiến cô hoảng hồn.

Cô chỉ nhớ nước sơn đen còn không bằng khuôn mặt của Huyền Vũ Thác Hàn lúc này, tròng mắt đen sắc nhọn nhìn chằm chằm người phụ nữ đang nằm trên mặt đất kia. Lửa giận trong lòng bừng cháy, kich động như muốn gϊếŧ người.

Ai thế?

Xá Cơ hoa vẫn còn đang kêu đau, đột nhiên cô ngẩng đầu lên bỗng hét lên một tiếng chói tai.

"A......"

Sắc mặt người phụ nữ thoáng chốc đỏ hồng giống như đang thấy một thứ bẩn thỉu. Cô mạnh mẽ đứng dậy, trừng mắt chỉ vào người Huyền Vũ Thác Hàn đang đứng cao hơn cô một cái đầu, thô thục quát: "Anh biếи ŧɦái, đồ điên, bệnh thần kinh, anh..anh có tật xấu là thích để lộ ra cái vật đáng ghét này đấy hả? Anh muốn hại tôi bị đau mắt hột sao?......"

Cô vừa nhìn thấy......

Chỉ thấy trán người đàn ông nổi gân xanh càng ngày càng nhiều, gương mặt kia không cần nói cũng biết màu gì rồi. Đặc biệt là sau khi nghe cô nói, gương mặt tuấn tú lại bừng lên lửa giận, lạnh lẽo pha lẫn nóng giận, khuôn mặt chuyển màu từ mặt tím xanh sang tím bầm, khiến ai nấy đều run sợ.

Vật đáng ghét? Cô ta lại dám nói vật khiến anh luôn tự hào là vật đáng ghét. Đúng là một người phụ nữ trời đánh.

"Cô nói cái gì, đáng chết, mắt cô mù phải không?"

Lửa trong đáy mắt càng ngày càng dữ dội, cả người Huyền Vũ Thác Hàn tràn ngập hơi thở nguy hiểm. Anh bước đến nắm chặt vai cô, tròng mắt đen giận dữ phát ra tia nguy hiểm.

Tự ái của người đàn ông bị cô chà đạp đến đau thương. Sự kiêu ngạo của người đàn ông bị cô xem là vật đáng ghét thì thử hỏi có người đàn ông nào lại không giận dữ cơ chứ?

Mà đặc biệt từ này lại ở trong miệng người phụ nữ đáng ghét này, Huyền Vũ Thác Hàn thật sự bị chọc giận.

"Mắt mù? TM, nếu như tôi biết sẽ gặp anh thì .. tôi cũng hy vọng mắt tôi mù luôn cho rồi. Xem ra tôi tới không đúng lúc.”

Vốn trước đó, cô bị khí thế mạnh mẽ của anh hù dọa, đến khi nghe anh quát, cô nhất thời hồi hồn quyết tâm tranh cãi một cách công bằng với anh.