Chương 34: Cao quý mà ưu nhã!

‘ Ôi chao...... ’

Trên gương mặt tuấn tú của người nào đó mới vừa còn nghiêm nghị như một pho tượng lập tức giăng đầy mây đen, trong bầu không khí ô uế, nhất thời như bị sét đánh, cả người căng thẳng, đồng thời một tiếng rống to đập vào màng nhĩ: "Đáng chết, cô, lại dám......"

Trên tay, trên người đều dính đầy tang vật, mùi vị âm ấm đó phảng phất như thứ vi khuẩn mãnh liệt nhất của ngày tận thế, khiến La Vũ Hiên sửng sốt, sắc mặt kịch biến, tức giận đến xù lông, lập tức rút tay về.

"Nôn......"

Mà lúc này, trên mặt tái nhợt khác thường của Hoàng Bộ Tuyết thật giống như có chết cũng muốn liều mạng với người trước mặt, khi anh vừa rút tay về thân thể mảnh khảnh mềm mại đột nhiên liền run lên, nghiêng về đằng trước, trực tiếp phun thẳng lên ngực La Vũ Hiên.

"A......"

Tiếng hét không có hình tượng vang lên trong khoảng không vắng lặng, kèm theo đó là tiếng nôn mửa không dứt.

......

Thiết kế của Kim Ngọc Đường vô cùng xa hoa, tráng lệ, vừa vào khách sạn, từ những thiết bị được lắp đặt ở đây liền có thể nhìn ra được cấp bậc của nó, cũng đại diện cho thân phận của những người đến đây.

Những chùm đèn bằng pha lê lấp lánh treo trên trần nhà ở đại sảnh càng tôn lên nét sang trọng hào nhoáng, đặc biệt nhất là hai con rồng vàng đang giương nanh múa vuốt quấn quanh hai chiếc cột thủy tinh lớn, trông cực kỳ uy phong.

Ở nơi này, không một ngóc ngách nào không thể hiện sự xa hoa, lộng lẫy, hào nhoáng lẫn xa xỉ.

Theo lẽ thường mà nói, nơi như thế này chính là nơi mà những người có tiền thường thường xuyên ra vào, cho dù không náo nhiệt như phố xá sầm uất, nhưng cũng ồn ào không kém. Thế mà hiện tại, tại khách sạn sáu sao cao cấp này, bốn phía lại yên tĩnh đến dọa người, mỗi một góc bên trong tòa nhà đều sáng rực đến chói cả mắt, nhưng ở đại sảnh chỉ có vài nhân viên phục vụ hết chạy vào lại chạy ra, những người còn lại, ai nấy đều cẩn thận giữ im lặng.

Vào đúng lúc này một nữ nhân viên phục vụ từ ngoài sảnh hộc tốc chạy đến, mặt hồng rực lên, vừa e ngại lại vừa ái mộ không thôi.

Chỉ thấy, trong hành lang, bốn phía xung quanh có không ít người mặc áo đen mặt nghiêm như tượng đứng ở đó!

Về phần những người kia là ai, từ trang phục kia của bọn họ lập tức liền nhận ra rõ ràng.

Có điều, đây không phải là trọng điểm, mà thu hút ánh nhìn nhất là hai người đàn ông đang ngồi đối mặt trên ghế sô pha sang trọng ở giữa đại sảnh.

Hai người đàn ông đẹp trai cứ anh nhìn tôi... tôi lại nhìn anh đến mấy phút, ai cũng không chủ động mở miệng trước.

Huyền Vũ Thác Hàn khôi ngô tuấn tú, mà Minh Hạo Thiên lại lạnh lùng tuấn dật, rõ ràng là hai thái cực, cho nên sức quyến rũ tỏa ra cũng không giống nhau.

Minh Hạo Thiên mang trong mình dòng máu lai Trung - Mỹ, thân hình cao lớn, bề ngoài lạnh lùng, ánh mắt sắc bén được che khuất bởi cặp kính đen, nhưng vẫn không che giấu được khí thế cường giả bẩm sinh, cùng vẻ nguy hiểm vốn có.

Chỉ thấy người này lạnh lùng thản nhiên, khoanh tay trước ngực tựa vào trên ghế, không hề có ý định mở miệng, lạnh lùng quan sát người trước mặt.

Lại ba phút nữa trôi qua!

Huyền Vũ Thác Hàn lạnh nhạt ngồi trên ghế quét mắt nhìn người đối diện, khóe miệng nhếch lên cười tà như có như không, hai chân thon dài vắt chéo lại, trên tay bưng ly hồng trà vẫn còn bốc hơi nghi ngút, chậm rãi thổi một hơi, khẽ nhấp một ngụm, sau đó thoáng nâng tay trái lên, thuộc hạ bên cạnh thấy thế liền bước lên trước cung kính nhận lấy.

Sau khi người áo đen kia lui xuống, một thủ hạ khác dường như đã sớm chuẩn bị tốt lập tức bưng lên một món điểm tâm theo đúng khẩu vị của anh, chờ Huyền Vũ Thác Hàn cầm xong, tiện tay giơ giơ lên, người kia lại nhận lấy rồi lập tức lùi phía sau hắn.

Dáng vẻ kia so với kia Hoàng đế cổ đại còn phải uy vũ gấp mấy lần, vừa thảnh thơi lại vừa cao quý mà ưu nhã.

Minh Hạo Thiên ngồi đối diện, thấy vậy, trên gương mặt anh tuấn lạnh lùng cũng không có vẻ gì khác thường, nhưng đáy mắt đã nhanh chóng tối lại.

"Bộp bộp......", tiếng vỗ tay đột ngột vang lên.

Tiếp đó là giọng nói đầy lạnh nhạt: "Không hổ là Tổng giám đốc Huyền Vũ, khó trách có thể trong thời gian ngắn ngủi liền vững vàng giành được vị trí Lão đại trong Vương quốc thương mại này, lúc trước đã đắc tội nhiều, hiện tại tôi có một mối làm ăn, không biết Tổng giám đốc Huyền Vũ có cảm thấy hứng thú không!".

Khóe miệng Minh Hạo Thiên lạnh lùng nhếch lên, dưới tầm mắt chăm chú của bao người

khẽ nâng tay lên, một ngón thon dài chỉ thẳng lên trời, ngay lập tức một thủ hạ đứng ở sau lưng anh ta liền lặng lẽ đi tới, nhanh chóng thao tác trên máy vi tính.

Mà Huyền Vũ Thác Hàn cũng không nói gì, chỉ ưu nhã ăn điểm tâm, uống Hồng trà, tròng mắt đen tà mị tĩnh mịch không gợn sóng khiến người đối diện không nhìn ra được bất cứ tâm tình gì, chuyện chợ đen bị động chạm dường như cũng không gấp giải quyết.

Minh Hạo Thiên từ khi đảm nhận Minh Sa, cũng không ít lần nghe nói về sự thần bí cùng thủ đoạn của người mới nắm quyền tập đoàn Huyền Vũ, sau khi nhìn thấy Huyền Vũ Thác Hàn, anh ta cảm thấy người này còn thâm thúy sâu xa hơn nhiều, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy người trước mặt vô cùng thích hợp sinh tồn ở hắc đạo, bởi vì từ con người anh ta toát ra sự hắc ám kinh khủng......

"Nhìn thử xem, xem có hứng thú không?", Minh Hạo Thiên chỉ chỉ vào tư liệu vừa được đưa tới trước mặt Huyền Vũ Thác Hàn.

Huyền Vũ Thác Hàn nhận lấy tài liệu, mở ra, rồi liếc mắt nhìn, thì ra là tư liệu về chú của anh từ lúc nhận tập đoàn đã âm thầm hợp tác cùng với bang Thiên Sát, mà bên phía chợ đen, cũng đã bày ra bẫy rập, khó trách lần trước lại có thể dời sự chú ý của ông ta dễ dàng đến vậy, thì ra là có nguyên do, thật sự không có nghĩ đến, người này có thể ‘ Đại Nghĩa Diệt Thân ’...... như thế.

Huyền Vũ Thác Hàn gấp xấp tài liệu lại, trên mặt cũng không biến hóa nhiều, tròng mắt đen khẽ nâng lên, khóe miệng hàm chứa ý cười nhìn Minh Hạo Thiên, lạnh nhạt nói: "Muốn bàn chuyện làm ăn với tôi, thì phải đưa ra chút thành ý, tôi là người kinh doanh, không cần thiết vì chút chuyện nhỏ này mà trở mặt với bang Thiên Sát!".

Nghe vậy, trên gương mặt anh tuấn của Minh Hạo Thiên tăng thêm một chút ý cười: "Dĩ nhiên, đã sớm nghe nói Tổng giám đốc Huyền Vũ luôn luôn lấy chữ lợi làm đầu, quả thật không sai, có điều, tôi lại thích hợp tác với người như vậy hơn!".

Đứng dậy, tự mình tiến lên đưa thêm một phần tài liệu: "Hợp đồng hợp tác chợ đen tại các thành phố V, thành phố H và thành phố A, kèm thêm kế hoạch hợp tác ở thành phố A sau này, Tổng giám đốc Huyền Vũ cảm thấy như thế nào về vụ làm ăn này?"

"Nghe cũng không tồi, tuy nhiên, bốn phương tám hướng đều chĩa vào mũi nhọn vào chỗ tôi, Minh lão đại cảm thấy vụ làm ăn này có thể tiến hành sao?"

"Điều này có thể không thể làm, đương nhiên còn phải xem Tổng giám đốc Huyền Vũ quyết định thế nào đã".

Huyền Vũ Thác Hàn cười cười từ trên ghế đứng dậy, nhìn thẳng vào người đối diện: "Vì quyền quyết định ở trong tay tôi, vậy chờ đến lúc thấy được thành ý của anh khi đó chúng ta lại bàn tiếp!".

Lạnh nhạt dứt lời, không hề dừng lại, Huyền Vũ Thác Hàn nhếch miệng cười tà, rồi lập tức xoay người, đi thẳng ra cửa, nhóm hộ vệ áo đen được huấn luyện nghiêm chỉnh theo sát phía sau, lưu lại một nhóm người áo đen khác cùng người đàn ông lạnh lùng đứng im ở đó.