Huyền Vũ Thác Hàn nhấc tay, ngước đôi mắt thâm trầm sâu không thấy đáy, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: "Vẫn chưa được, con cá này đã cắm rễ sâu hơn nửa đời người, thế lực tuyệt đối không chỉ ít như vậy, Húc, cậu nghĩ cách đưa lưới sâu xuống một chút, lần này tôi muốn đào hết gốc gác ra ngoài ánh sáng!".
"Hiện nay, trước mắt lực chú ý của công ty phần lớn là ở thành phố A, cho nên chúng ta sẽ ném mồi ra từ đây, dành nguyên cả chợ đen phiền phức cho hắn ta, có điều, mọi chuyện ở đó rất có thể sẽ bị phơi bày hết ra ngoài!". Long Hàng Húc ngồi trên ghế sofa đối diện cũng cùng chung một ý tưởng này.
"Điểm này có thể để cho Hiên âm thầm đi xử lý."
La Vũ Hiên ở bên cạnh bị điểm tên liền gỡ chiếc kính gọng vàng xuống, lộ ra ánh mắt âm u tàn bạo, lịch sự cười nhạt quét mắt nhìn Huyền Vũ Thác Hàn, đáp lời: "Lão đại, cậu muốn điều tra chuyện của ông ấy, đến lúc đó không biết sẽ phải ăn nói với Lão phật gia như thế nào?".
Nhắc đến Lão phật gia là lại thấy đau đầu, nói thế nào thì chú của anh cũng đã có mặt từ lúc sáng lập tập đoàn Huyền Vũ cho đến nay đã qua ba đời, đồng nghĩa với việc một nửa cơ ngơi này cũng có công sức của ông ta và đám bọn lâu la đi theo Lão Phật gia giành giật được. Lần này, anh lại mạnh tay đào bới nội tình của người ta lên, không biết sau khi Lão phật gia nhận được tin này có dậm chân giận dữ hay không?
Không đợi Huyền Vũ Thác Hàn trả lời, Long Hàng Húc đã lên tiếng thay: "Điểm này cậu tuyệt đối có thể yên tâm, bản thân tôi rất hiểu Lão phật gia, nếu bà mà biết Huyền Vũ Kiến Nhân vụиɠ ŧяộʍ làm những việc kia, nhất định sẽ là người đầu tiên ra tay trừng trị, đừng quên, những người khác không thể nào so với bà được!".
Nghĩ đến khí thế hùng dũng oai vệ kia của bà, ba vạch đen trên trán liền chạy thẳng xuống dưới.
Từ đó cũng thấy được Lão phật gia hoàn toàn khác với người thường, cho nên bọn họ mới vừa bội phục vừa sợ hãi như vậy.
"Lão đại, không phải cậu sẽ thật sự nghe lời Lão phật gia, chấp nhận tai mắt nằm vùng ở Tiêu Vân Các kia đấy chứ? Vậy chuyển ra khỏi nhà còn có ý nghĩa gì?". Nói đến lão phật gia, lúc này Long Hàng Húc mới nhớ tới chuyện ngày đó bà nói muốn đưa một nữ giúp việc toàn năng tới Tiêu Vân Các, đích thực là muốn giám thị rõ rành rành!
"Tai mắt? Tai mắt nào? Trong lúc tôi không có ở đây đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?". La
Vũ Hiên mới từ Mỹ về nghe thấy vậy liền tò mò hếch mày lên hỏi.
"Cái này......"
"Được rồi, nếu các cậu đã thích buôn chuyện như thế thì tôi sẽ cho người chuẩn bị phòng hai người cùng nhau qua đó ở!".
"Đừng!"
"Không cần."
Huyền Vũ Thác Hàn vừa mới dứt lời, thì hai giọng nói quả quyết đã đồng thời vang lên, vô vùng nhanh chóng.
"Ổ vàng ổ bạc còn không bằng ổ chó của mình, Lão đại, thịnh tình của cậu tôi xin nhận, nhưng trước mắt chúng ta cứ bàn về bản thiết kế đã!". La Vũ Hiên vừa nói vừa nhặt bản kế hoạch lúc trước vừa bị ném sang một bên lên.
"Đúng vậy, đúng vậy, trước mắt chuyện quan trọng nhất vẫn là thả lưới bắt bằng được con cá lớn đã, chúng ta cần thảo luận chi tiết hơn nữa!". Long Hàng Húc rút bản kế hoạch vừa bị mình ngồi lên ra, mặt nghiêm túc giả bộ thâm trầm.
Đi đến đó còn có gì là tự do nữa, cuộc sống riêng này môt khi bị Lão phật gia phát hiện,
không biết có bị bà kéo tai mắng cho ung não hay không? Vì này cuộc sống sau này tốt đẹp hơn, Tiêu Vân Các kia vẫn ít đến là tốt nhất.
......
Mà lúc này, tại khu biệt thự tư nhân yên tĩnh đắt giá ở vùng ngoại ô của thành phố, trong ngôi nhà bí ẩn rộng lớn tựa như trong hoàng cung với khuôn viên rộng mấy ngàn mét vuông trừ khi chủ nhân cho phép, nếu không dù là cảnh sát cũng có không quyền tự tiện xông vào.
Trên con đường lớn duy nhất dẫn vào khu biệt thự, một chiếc xe hơi sang trọng đang chạy như bay tới, sau khi đến trước cánh cổng lớn, mới dừng lại, một bóng dáng nhỏ nhắn kéo valy hành lý từ trên xe nhảy xuống.
Xá Cơ Hoan
mặc trên người chiếc quần sooc vàng nhạt, vừa xuống xe, còn chưa kịp chú ý an ninh bốn phía xung quanh, mắt đã bị cánh cửa lấp lánh ánh vàng hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, hai mắt lóe sáng ngước nhìn thứ uy nghiêm cao ngất trước mặt.
Vàng?
Nhìn biển hiệu ‘ Tiêu Vân Các ’ lấp lóe bên dưới cánh cổng mỗ nữ nào đó trong lòng kích động đến run rẩy, mắt cứ chớp chớp liên tục.
Xá Cơ Hoa cười híp mắt hô: "Hào nhoáng quá!". Mẹ ơi, đây rốt cuộc có phải là vàng thật hay không? Nếu như là thật, không phải mình sẽ phát tài rồi sao?
Tâm tình không thoải mái vì bị dụ dỗ làm người giúp việc lúc trước trong nháy mắt liền biến mất không thấy tăm hơi, nhìn ánh sáng rực rỡ lấp lóe trên tấm biển kia, nhất thời không tìm ra từ nào để hình dung nổi ‘ nhiệt huyết sôi trào ’ lẫn kích động trong lòng.
Ha ha, tấm biển lớn như vậy, cạo xuống một chút xíu sẽ không bị người ta phát hiện ra đâu nhỉ?
"Xá tiểu thư, Xá tiểu thư!". Người nào đó đột nhiên cười khúc khích khiến cho tài xế vừa xuống xe không tài nào giải thích được liền lên tiếng gọi.
Tầm mắt của Xá Cơ Hoa vẫn dính chặt vào tấm biển, bất ngờ bị lôi kéo mới miễn cưỡng dời mắt hỏi: "Sao thế? Không phải đã đến rồi sao? Anh cứ trở về đi, không cần phải để ý đến tôi!".
Nói xong lại đưa mắt đảo một vòng quanh cánh cửa cao vυ"t nghiêm trang, không biết cô có thể leo lên để kiểm tra xem đây rốt cuộc có phải được làm từ vàng hay không?
Tài xế triệt để im lặng, nhưng vẫn phải nói lại với cô những lời trước khi đi lão phu nhân đã giao phó: "Xá tiểu thư, lão phu nhân nói mỗi tuần cô có thể nghỉ ngơi một ngày, đến lúc đó tôi sẽ đến đây đón cô".
Xá Cơ Hoa không yên lòng khẽ gật đầu, rồi phất tay nói: "Biết rồi, anh có thể đi về được rồi, đi thôi, đi thôi."
Cánh cổng lớn này chí ít cũng cao đến hơn ba mét, phải tìm thang ở đâu đây?
Tài xế cũng không hề rời đi, trong lúc cô đang mải phất tay lại tiếp tục nói: "Xá tiểu thư, lão phu nhân còn dặn, sau khi cô vào nhớ tìm Phúc tổng quản, có chỗ nào không biết thì đến tìm chị Lưu, bên phía thiếu gia cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi!".
"Biết rồi!". Người này không thể nói một mạch cho xong sao? Âm thầm liếc mắt, nhưng khóe mắt vẫn không rời được thứ vàng óng kia.
"Còn có......"
Còn có? Người sao mà còn dài dòng hơn cả mẹ cô?
Nhíu nhíu mi thu hồi tầm mắt, Xá Cơ Hoa kéo valy hành lý, vội nở nụ cười nói: "Tài xế đại ca à, anh cứ bảo lão phu nhân yên tâm đi, tôi sẽ trông nom cẩn thận, những việc bà phân phó tôi đều ghi lòng tạc dạ hết rồi, ha ha, tôi đi vào trước đây, anh cứ đi thong thả!". Nói xong, liền quét mắt bốn phía, cũng biết này mớ vàng trước mắt không có hy vọng gì rồi, đành xoay người đi tới trạm an ninh.
Nhưng, ngay cả chỗ này cũng đủ làm cho người ta không nói được lời nào.
Người có tiền quả nhiên thật phiền toái, một câu nói rất thích chia làm mấy lần mà nói thì cũng thôi đi, cô đây không phải chỉ làm người giúp việc thôi sao, lại cứ như đang vào làm trong hoàng cung đại viện, thật tức chết mà. Cô đứng đây gần được một tiếng rồi đến lúc sắp bị thiêu cháy thì cái cổng bảo an này mới mở ra cho vào.
Sớm biết liền trực tiếp kéo anh tài xế kia vào cùng thì tốt rồi, Xá Cơ Hoa bị phơi nắng, thầm cắn răng kéo hành lý từ cửa chính sang cửa nhỏ bên cạnh đi vào.
"Nơi quái quỷ gì không biết, lại còn phải trình cả thẻ căn cước, thật sự cho rằng chỗ mình là hoàng cung đại điện hay sao.....". Cánh cửa phía sau vừa đóng lại, tiếng kêu bi phẫn vừa vang lên, nhưng trong chớp mắt lời muốn nói liền nuốt ngay xuống cổ họng.