Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi

Chương 159-4: Kết thúc vui mừng (4)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Táo đỏ phố núi

Xá Cơ Hoa cười cười giơ tay ra quơ quơ trước mặt của hai người phụ nữ kia, rồi lại giơ lên trước mặt của mọi người, mà vừa hay bên cạnh bọn họ lại có một đôi vợ chồng trung niên, nhìn không giống như người thường.

“Là thật ư!”TruyenHD*dyan(lee^qu.donnn).

Người phụ nữ trung niên này nhìn một chút, cũng không biết là vô tình hay cố ý bật thốt lên.

“Cartier! Vua của các cửa hàng kinh doanh trang sức! Ôi trời ơi!!..... Trọng lượng bao nhiêu?” Hoàng Bộ Tuyết nắm lấy tay của Xá Cơ Hoa nhìn thật kỹ.

“Mười carat.”

“Oa! Hào phóng quá! Giỏi thật!” Hạ Tình Vũ nói mập mờ.

Xá Cơ Hoa mỉm cười, chỉ nhìn những người ‘bạn học’ ở bên cạnh, không mặn không nhạt mở miệng.

“Anh ấy nói cái này chỉ dùng để phối hợp với quần áo của mình, trong nhà còn không biết bao nhiêu cái nữa.” Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.

Thấy cô nói như vậy, sắc mặt của hai hoa khôi kia lập tức thay đổi rất nhiều, cuối cùng muốn bác bỏ cái gì đó, thì lại nhìn thấy mấy người đàn ông vẫn hay nói lời ngon tiếng ngọt càng lúc càng lẩn đi xa xa, nhất thời càng tức giận, mặt mũi không biết để đi đâu, cuối cùng rất dưới sự bàn luận sôi nổi của nhiều người, mấy người đó đành tức giận đi tới phòng bao ở bên kia.

Nhưng mà, mới vừa rồi Xá Cơ Hoa nói cũng không sai, trong tay cô nếu không có mấy chục cái nhẫn kim cương thì cũng có mười mấy cái rồi, dĩ nhiên, điều này là do người đàn ông nào đó vì muốn người phụ nữ của mình vui vẻ mà không tiếc bỏ tiền ra thu gom từ khắp các nước trên thế giới, đúng là đồ xa xỉ.

Về phần cơm trưa hôm nay, hình như có hơi náo nhiệt, nên cũng ngon miệng hơn!

......

“Ngô cho cậu, vây cá của mình, A Hoa, lấy tôm đi.”

“Vũ, cơm của cậu ăn không hết, cho mình một nửa đi.”

“Ai ăn bông cải?”

“Thịt bò, thịt bò của mình đâu?”

Chỉ một lát sau, rốt cục cũng chia của xong, ba người bắt đầu hưởng thụ ‘chiến lợi phẩm’ của mình.

“Tuyết, không phải cậu nói muốn nộp bài à? Sao lại có thời gian rảnh tới đây dùng cơm vậy?” Hạ Tình Vũ vừa ăn vừa hỏi.

Hoàng Bộ Tuyết nuốt miếng thịt bò trong miệng xuống mới mở miệng nói: “Chồng của A Hoa gửi cho mình mấy tấm hình, đã cầm đi nộp rồi, anh ấy nói chờ anh ấy hết bận sẽ để cho mình viết bài phỏng vấn, cho nên tiền thưởng lần này cũng không ít, bữa nay mình sẽ mời khách.”

“Thật sao! Vậy được bao nhiêu tiền thưởng thế?” Xá Cơ Hoa lập tức hưng phấn chuyển sang hỏi Hoàng Bộ Tuyết.

Hoàng Bộ Tuyết cười cười giơ một tay lên. “Năm tấm hình, năm trăm đồng, nhưng mà, nếu như bài phỏng vấn của chồng cậu đăng lên, khẳng định là tiền thưởng của mình không ít, đến lúc đó chúng ta lại đi ra ngoài ăn một bữa.”

“Năm tấm hình năm trăm đồng?” Xá Cơ Hoa kêu lên: “Hình gì vậy? Nạm vàng hay sao?” Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.

“A Hoa, không phải cậu không biết chồng mình có giá trị bao nhiêu chứ?” Hạ Tình Vũ nói. “Ông trùm tổng giám đốc nổi tiếng trong giới thương trường, nghe nói riêng khuôn mặt của anh đã đáng giá một ngàn đồng rồi.”

“Một ngàn đồng?” Xá Cơ Hoa ngây ra, không phải chỉ là một tấm hình thôi sao? Có giá trị như vậy à?”

Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại vang lên, lạ thật, điện thoại ở đâu ra? Hạ Tình Vũ nhìn về phía Hoàng Bộ Tuyết.

“Tuyết, chuông điện thoại của cậu à?”

“A!” Đột nhiên Xá Cơ Hoa nhớ tới cái gì đó, cầm túi xách lên, lục lọi ở bên trong một lúc, sau đó móc ra một chiếc điện thoại tinh xảo ra.

Không sai, chính là cái điện thoại này của cô đã đổ chuông.

“A lô, Hàn Hàn à?” Xá Cơ Hoa vui vẻ hỏi, trong đầu không khỏi ‘lóe sáng’ lên vì mấy tấm hình một ngàn đồng kia, cho nên mới nói ra cách xưng hô ‘ghê tởm’ này.

“Là anh, vợ à, ăn cơm xong chưa?” Người đàn ông ở bên kia hình như rất hưởng thụ với cách xưng hô này của cô.

“Đăng ăn nè.”

“Đang ăn? Ăn một bữa cơm mà lâu như vậy?”

“Đúng vậy, em đang ăn tôm, không hiểu sao lại nhớ tới tôm hùm.” Xá Cơ Hoa dùng đôi đũa gảy gảy con tôm.

“Chờ sau khi em sinh cục cưng xong, anh sẽ dẫn em đi Hawai chỉ em cách lặn xuống biển, để cho em ăn tôm hùm cho đã ghiền, được không?”

“Được, được, anh nói rồi nhớ giữ lời tới lúc đó đừng có quên mất.” Gương mặt của Xá Cơ Hoa lập tức hưng phấn, nhìn hai người bạn cười khúc khích, nhưng mà bây giờ trong lòng cô còn có một chuyện vui vẻ hơn. Táo đỏ le^e quyy do^nn.

“Chuyện gì đã đồng ý với em, anh tuyệt đối sẽ không quên.”

Hoàng Bộ Tuyết nắm lấy cánh tay của Xá Cơ Hoa, chỉ chỉ vào điện thoại rồi lại chỉ chỉ vào mình, Xá Cơ Hoa hiểu ý gật gật đầu. “Hàn Hàn à, Tuyết muốn nói chuyện với anh.”

“Hoàng Bộ Tuyết? Được.”

Xá Cơ Hoa đưa điện thoại cho Hoàng Bộ Tuyết, ngơ ngác hỏi: “Cậu muốn nói gì với anh ấy?”

Hoàng Bộ Tuyết làm một động tác tay ‘yên tâm’. “A lô, Tổng giám đốc lớn à, khi nào thì anh có thời gian rảnh? Bài phỏng vấn của tôi sao đây?”

“Chiều nay tôi rảnh, tới lúc đó cô hãy đến công ty của tôi đi.”

“Ồ, được rồi!”

Hoàng Bộ Tuyết im lặng một lúc rồi mới mở miệng, cô liếc về phía Xá Cơ Hoa. “Anh Thác Hàn à, anh có biết hôm nay A Hoa bị vũ nhục rất lớn không.”

Giọng nói của anh lập tức trầm xuống. “Ai dám bắt nạt cô ấy?”

“Anh không cần phải quan tâm là ai đâu, tóm lại, nếu như anh muốn xả giận giúp cô ấy, tốt nhất anh nên ra mặt, hơn nữa, tốt nhất là anh nên ăn mặc sao cho nhìn đẹp trai và sang trọng một chút, bởi vì có người cười nhạo là không ai muốn cô ấy.”

“Tôi hiểu rồi, nói cô ấy nghe điện thoại một chút được không?” Huyền Vũ Thác Hàn không vui nói.

Hoàng Bộ Tuyết đưa điện thoại cho Xá Cơ Hoa.

“Vợ à.” Táo đỏ le^e quyy do^nn.

“Huyền Vũ Thác Hàn, anh ngàn vạn lần không được, em không muốn nổi tiếng đâu.” Mới vừa rồi mặc dù Xá Cơ Hoa rất tức giận, nhưng mà cô lại không thích bị người khác vây lại nhìn giống như một con khỉ.

“Anh sẽ đi đón em, nhân tiện mời mấy người bạn kia của em đi ăn tối.” Giọng điệu không hề khoan nhượng.

Xá Cơ Hoa âm thầm kêu khổ. “Huyền Vũ Thác Hàn, anh đừng nghe bọn họ nói bậy, thật sự không có việc gì đâu, anh không cần phải để ý tới, không phải chiều nay anh còn phải đi họp sao?”

“Em đang ở nhà hàng XX đúng không?”

“Chuyện của em em tự có cách giải quyết, không cần tới anh.”

“Bây giờ anh sẽ qua đó đón em.”

“Hàn...”

Cúp máy rồi! Xá Cơ Hoa quay đầu lại nhìn hai người đang cười hả hê, “Mình bị các cậu hại chết rồi!” Dienx

dandf Kê quyu dong. Cô ủ rũ cúi đầu cất điện thoại.

Hoàng Bộ Tuyết lo lắng nhìn cô. “Sao vậy? Chẳng lẽ chồng cậu ra mặt giải quyết không tốt? Dáng người lại không khó coi, sợ cái gì, chờ một chút nữa khiến cho bọn họ tức chết.”

“Khó coi? Mình lại hy vọng gương mặt của anh ấy xấu xí một chút, như vậy thì sẽ ít phiền toái hơn.” Xá Cơ Hoa thầm nói.

Hoàng Bộ Tuyết vỗ ngực trấn an, “Chỉ hù dọa bọn họ một chút thôi, có gì mà phiền toái chứ? Mình xử lý như thế nào chứ.”

“Tùy cậu đấy! Không thèm nói với cậu nữa, ăn cơm nhanh lên.” Xá Cơ Hoa thở ra.

“Vậy mới đúng chứ, mau ăn đi.

Một lát sau!

“Ồ? Tại sao lại yên tĩnh như vậy?” Ba người đang ăn thì cảm giác có chút kỳ lạ.

“Hình như mấy người ở đây đều nhìn ra bên ngoài, ngoài đó có chuyện gì à?”

Hạ Tình Vũ cũng tò mò nhìn ra ngoài tìm kiếm mục tiêu khả nghi, nhưng mà bên tai không ngừng truyền tới những lời xì xào. “Oa! Trai đẹp! Quả thật là một người đàn ông vô cùng đẹp trai!”

Xá Cơ Hoa và Hoàng Bộ Tuyết nhìn theo ánh mắt của Hạ Tình Vũ, “Ôi mẹ nó!”

Mọi người vẫn nhìn chằm chằm vào trận thế mà bốn chiếc xe limousine bày ra ở bên ngoài, và một người đàn ông từ trên xe bước xuống, khó trách lại yên tĩnh như vậy, mọi người đều bị mấy người đàn ông ngoài kia hấp dẫn.

Nhìn những người đàn ông đẹp trai ngời ngời kia, vừa nhìn đã biết là con lai, vẻ bề ngoài anh tuấn, ánh mắt lạnh lùng cao ngạo, đôi môi đầy đặn hấp dẫn, cử chỉ ưu nhã, phong thái tự tin ngạo mạn, thái độ không coi ai ra gì.

Bốn trai đẹp, phong thái vô cùng đặc sắc, khó trách có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nói thật, đúng là rất bổ mắt, đặc biệt là người đàn ông đi đằng trước kia. Dienx

dandf Kê quyu dong.

Vóc người của anh cao lớn, mặc một chiếc quần jean màu đen bao lấy đôi chân thon dài rắn chắc, dưới chân đi một đôi ủng ngắn màu đen giống như một cao bồi vùng Texas của Mỹ, cổ áo của chiếc áo sơ mi đen ơ bên trong chiếc áo vest phi hành gia hơi mở ra, để lộ cơ ngực rắn chắc, quần áo nhìn tùy ý khiến cho cảm giác lười biếng tà mị toát ra một cách tự nhiên nhưng lại làm tăng lên cảm giác phóng túng không kiềm chế được.

Hai ngón tay cái của anh móc vào túi quần, miễn cưỡng bước nhanh về phía cổng của nhà hàng, đôi mắt thâm thúy nhìn ba người phụ nữ ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ.
« Chương TrướcChương Tiếp »