Ánh mắt lạnh lùng của Huyền Vũ Thác Hàn thoáng qua ý giễu cợt, xem thường, gác đôi chân thon dài lên bàn làm việc, khóe miệng khẽ nhếch, đôi mắt tà khí híp lại quét về phía anh ta: “Các người đừng đùa quá đáng là được, nói thế nào tôi cũng mới vừa tiếp nhận tập đoàn không bao lâu, quá kiêu ngạo cũng không phù hợp với phong cách của tôi, dù sao ông ta cũng là chú của tôi, đùa giỡn phải có chừng mực, đừng đùa chết ông ta là được rồi.”
La Vũ Hiên dựa vào bên cửa sổ trợn mắt nhìn anh ta, anh ta nói giống như không liên quan đến mình vậy! Nhưng anh cũng không trả lời lại.
Hơn nữa, những lão già kia chơi mánh khóe, cũng không đổi trò nào mới một chút, thu mua cổ phần ư? Bọn họ tưởng thu mua những cổ phần nhỏ lẻ tẻ kia là có thể lật đổ được anh sao? Huyền Vũ Thác Hàn có năng lực ngồi lên cái vị trí kia, chứng tỏ thủ đoạn và năng lực của anh ta tuyệt đối không thể xem thường, nếu như không phải anh ta cố ý làm bộ như không biết, thì bọn họ cho là bọn họ có thể tùy ý làm gì ở dưới con mắt của anh ta như vậy sao?
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, diệt trừ vĩnh viễn tránh tai họa về sau, luôn luôn là phong cách của Huyền Vũ Thác Hàn, hình như bọn họ thật sự không nhận thức ra được điều này thì phải.
“Ngày mai cậu đi Mĩ tập hợp cùng Vũ trước, tôi trở về nước một chuyến.”
“Vũ có thể giải quyết việc mở rộng ở nước Mĩ bên kia, còn xử lý những lão già kia không cần ông trùm như anh tự mình ra tay đâu.” Hạ Tuyền Vũ cũng là trợ lý đặc biệt của Huyền Vũ Thác Hàn, năng lực tuyệt đối không kém chút nào so với La Vũ Hiên.
“Ai nói là tôi trở về xử lý những lão già kia? Bọn họ đã thích chơi, vậy thì hãy để cho bọn họ chơi lâu hơn một chút đi.”
Huyền Vũ Thác Hàn đứng lên, một tay cắm vào túi quần, miệng nhếch lên một đường cong tà mị, vừa đi tới cửa vừa thảnh thơi nói: “Cậu đi nước Mĩ còn có những nhiệm vụ khác, khu chợ đen ở thành phố A bên kia, tôi sẽ tự mình đi xử lý.”
. . . . . .
Võ quán Sùng Vũ huyện Tam Lục Thành phố A.
Xá Cơ Hoa mới vừa bước chân trước vào cửa chính võ quán, thì sau lưng cô đã truyền tới giọng nói oang oang của Đại sư huynh kiêm vị hôn phu của cô: “Cúc Hoa, Cúc Hoa. . . . . .”
Cô mới vừa chạy vội từ bên ngoài về đã nghe thấy như vậy thì dưới chân liền bước xiu vẹo, thân thể mảnh khảnh thiếu chút nữa té xốc hông rồi, trên mặt lập tức hiện lên mấy vạch đen, cô đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng gọi cô là Cúc Hoa, vừa nghĩ tới tên của mình, cô liền cảm thấy chán nản, đặc biệt là cô còn mang họ Xá.
Cúc Hoa — Cơ Hoa, Xá Cơ Hoa — Đâm Cúc Hoa, một cái tên đen tối biết bao, chỉ cần tư tưởng hơi tà ác một chút, thì mỗi lần ai vừa nghe đến tên của cô đều nhìn chằm chằm cái mông của cô, cô thật sự rất muốn rống to một câu: ‘CMN, nhìn cái gì mà nhìn, mỗi người đều có một đóa, muốn đâm thì đâm vào cái của mình ấy’. (cúc hoa là hậu môn đó mn…^^!)
“Cúc Hoa, Cúc. . . . . .” Một bóng người màu trắng vội vã vọt ra từ phòng luyện võ bên cạnh đại sảnh.
“Dừng lại. . . . . .” Xá Cơ Hoa đưa một tay ra ngăn cản đại sư huynh đang xông về phía mình, sắc mặt chợt khó chịu, cắn răng nói: “Sư huynh, đã nói với anh bao nhiêu lần rồi hả, không được gọi em là Cúc Hoa, tên của em là Cơ Hoa.”
Khuôn mặt vuông vức, cân đối, không tính là đẹp trai nhưng chững chạc, giữa hai hàng lông mày của Phùng Thiên Bảo lại có khí khái mạnh mẽ, anh là con nuôi do mẹ cô Xá Thanh Hoa nhận nuôi từ nhỏ, đã sớm chọn anh cho vị trí ứng cử viên con rể, năm nay vừa mới hai mươi bốn tuổi, cũng là quán trưởng của võ quán Sùng Vũ, chẳng những võ nghệ rất cao, mà còn là người ngay thẳng trung thực, lấy việc giúp người làm niềm vui, ở huyện Tam Lục này có thể được con là người đàn ông độc thân cao giá, được đông đảo các cô gái xem là bạch mã hoàng tử ở trong lòng đấy.
Nhưng ở trong lòng Xá Cơ Hoa lại không đáng một đồng, đến tiền mà cũng dễ dàng đưa cho người khác người, thì sao cô có thể giao tương lai của mình cho một người ngu ngốc như vậy được chứ!
Nhưng hình như cô đã quên mất, người kia ngu ngốc như vậy chính là do cô mà ra, từ nhỏ cô đã tẩy não anh, nói là phải nộp tiền cho người khác, thế mà hiện tại cũng chính là cô ghét bỏ người ta khi người ta dễ bị lừa tiền như thế kia, quả thực là vô sỉ.
“Cúc. . . . . . Cơ Hoa, mới vừa có điện thoại tìm em.”
“Không rãnh, lần sau cho dù ai tìm em đều nói em không rãnh.” Xá Cơ Hoa mặc kệ anh đang cản đường, cô vòng qua anh đi về phía sân nhỏ ở bên cạnh.
Nghe nói đến việc có người tìm mình nên cũng không còn bao nhiêu hứng thú, cô nhẩm tính, trừ ba người phụ nữ chết tiệt đã mất tin tức kia, thì còn ai rãnh rỗi dám tới tìm cô chứ? Người khác tới tìm cô khẳng định không có chuyện tốt.
Chân mày của Phùng Thiên Bảo hơi nhíu lại, nhìn bóng lưng của Xá Cơ Hoa kiên quyết rời đi, có chút không hiểu thầm nói: “Không phải nói có chuyện tốt phải thông báo với cô trước tiên sao? Sao bây giờ người ta mời khách lại không để ý chứ? Hôm nay Cúc Hoa làm sao thế? Chẳng lẽ là đổi. . . . . .” Chữ “tính” còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị một bóng dáng đột nhiên xông tới không cho nói câu kế tiếp.
“Anh nói lại một lần nữa, ai muốn mời khách? Lúc nào? Ở đâu? Sao anh không nói sớm, đi trễ sẽ không tốt, nói mau lên.” Xá Cơ Hoa nhào tới túm chặt lấy áo của Phùng Thiên Bảo, hai mắt tỏa ánh sáng, chỉ còn thiếu nước không kéo bộ võ phục (quần áo tập võ) màu trắng trên người anh xuống mà thôi.
Vui quá, vốn tưởng rằng cả kì nghỉ hè phải trôi qua trong cái huyện nhỏ này chứ, không ngờ lại có chuyện tốt như thế này, sao cô có thể không kích động được đây? . . . Phùng Thiên Bảo âm thầm cảm thán ở trong lòng một câu, lỗ tai chẳng những mọc ở phía sau mà còn rất thính nữa.
“Cơ Hoa, đừng. . . . . . Đừng kích động.”
Thật sự bị túm chặt đến không thở nổi, Phùng Thiên Bảo không thể không dùng sức kéo hai tay của người đang kích động quá mức này xuống, còn chưa kịp thở dốc đã thấy cô lại đưa tay qua lần nữa, anh bị dọa sợ đến nỗi lui ra sau vài bước để bảo vệ an toàn cho bản thân mới dám mở miệng nói: “Bạn học thời trung học trước kia của em gọi điện thoại tới nói tối nay sẽ mở tiệc họp lớp vào lúc tám giờ ở quán bar Phượng Hoàng đường XX khu phía Nam tại thành phố A, nói em phải đến đúng giờ, bạn học kia còn nói, năm đó nhờ có em quan tâm chăm sóc, cho nên tất cả tiền xe cộ và ăn uống đều do bọn họ chi trả, hơn nữa còn đặc biệt chuẩn bị một phần quà thật lớn để cảm ơn em nữa.”
“Tiền xe cũng bao sao? Có thể ăn uống thoải mái, còn tặng quà lớn nữa ư?” Chỉ thấy đôi mắt của cô gái sáng lên, ngửa đầu cười vang dội: “Haha, sư huynh, giúp em nới với mẹ là tối nay em sẽ về trễ, không cần chờ cơm em.”
Xá Cơ Hoa còn chưa nói hết lời, chân đã phóng đi như gió, Phùng Thiên Bảo muốn gọi lại cũng không còn kịp nữa, chưa mang băng dán đã chạy ra khỏi võ quán.