Editor: trang bubble ^^
Nhìn người đàn ông ngắm hoa hồng ngẩn người cười khúc khích trước mắt, khóe miệng Long Húc Hàng không khỏi co giật, khẩu vị tốt thế nào nữa cũng bị anh phá hư hầu như không còn.
Đây còn là lão đại sâu không lường được trước kia của bọn anh sao? Làm sao biểu hiện ngu ngốc này lại có thể xuất hiện ở trên mặt lão đại của bọn họ? Trời ạ, đó không phải là bị quỷ nhập vào người chứ?
Long Húc Hàng càng nhìn, lại càng không nhịn được cảm giác muốn buồn nôn.
Theo anh đang biết, bởi vì mẹ vợ trâu bò kia, bắt đầu từ kết hôn anh và Xá Cơ Hoa đã ở riêng đến bây giờ.
Theo lý thuyết, lúc này sắc mặt lão đại không phải nên đen sì, chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ! Thế nào lại có thể là bộ mặt ngu gió xuân động dục này? Thật sự không nghĩ ra, không nghĩ ra mà...... Chẳng lẽ......
Hai người bọn họ nhìn như chia phòng mà ngủ, thật ra thì từ sau đêm đó, người đàn ông nào đó đâu chịu cứ ở bỏ mặc cho miệng thịt béo quay đầu lại ăn chay, cho nên trong khoảng thời gian này, thừa dịp sau lưng mẹ vợ nào đó, có video này, ngươi đàn ông nào đó còn không thực sự là đường làm quan rộng mở?
Dĩ nhiên, trong này rốt cuộc đựơc bao nhiêu quyền đảm bảo, lúc này cũng chỉ có vai nam chính cười đến một bộ dạng ngu ngốc mới biết.
Có điều bảo anh muốn mỗi ngày quấn quít Xá Cơ Hoa hẹn hò nói chuyện tình yêu lại không thỏa đáng, cho nên, anh chỉ đến ‘Văn phòng vạn năng’ đưa đón, nhờ vào cơ hội bữa ăn tối trong phòng ăn này, gặp gỡ người khiến anh bệnh tương tư, để an ủi nỗi khổ cô đơn lạnh lẽo.
Tình huống như thế rốt cuộc còn phải kéo dài bao lâu, cũng chỉ có mẹ vợ đại nhân nào đó biết, nói cách khác toàn bộ quyền sinh sát Huyền Vũ Thác Hàn nắm giữ ở trên tay của bà, mà anh lại đồng ý chờ tiếp, ai bảo anh vừa ý với con gái của bà chứ, coi như bị đánh rơi hàm răng, cũng trực tiếp nuốt vào bụng rồi.
Người đàn ông nào đó sống đến không có chí khí như vậy, tất cả đều là anh tự tìm, ai bảo vừa bắt đầu anh đắc tội mẹ vợ đại nhân kia trước!
Tuy là Long Húc Hàng có chút đồng tình lão đại, nhưng mà, cũng chỉ có thể ném đến ánh mắt một câu đồng tình, không thể ra sức!
Bác gái lợi hại kia, tin tưởng mấy người bọn họ, nghe ngóng là trốn mất.....
“Lão đại!” Long Húc Hàng thật sự không chịu nổi, xoa nổi da gà khó khăn mở miệng.
“Có thể đừng lộ ra vẻ mặt buồn nôn như vậy hay không?” Tiếp tục như vậy nữa, anh sợ chờ một chút lúc ăn cơm sẽ ăn không trôi.
Vẻ mặt này của lão đại thật muốn gọi Hiên và Vũ tới xem một chút, trước kia làm sao lại không phát hiện lão đại cũng có vẻ mặt buồn nôn nín nhịn như vậy chứ?
Nhìn Huyền Vũ Thác Hàn còn cười ngu như vậy, rùng mình một cái, thật đúng là không quen dáng vẻ lão đại như vậy, bộ dáng cười khúc khích nọ đủ làm người ta sợ hãi.
Chỉ là, lão đại nào đó vẫn đang cười khúc khích ở bên trong, ngay cả liếc cũng còn không liếc anh, tuy là nhìn hoa hồng đang cầm trong tay, nhưng suy nghĩ đã sớm không biết bay tới nơi nào rồi.
Thật ra thì, coi như anh cười khúc khích đến buồn nôn thì thế nào? Bản thân lão đại của anh vui lòng, nghĩ tới đoạn thời gian hái ‘trộm’ trái cấm này, trong lòng sớm không biết thoải mái tới đâu rồi.
Đây là một chuyện làm cho người ta phấn khởi đến cỡ nào chứ!
Mà anh phát hiện, tuy rằng ngoài mặt cô gái nhỏ kia rất phản kháng, thật ra thì trong lòng cô đã sớm đồng ý tâm phục khẩu phục anh rồi chứ? Nếu không làm sao có thể để cho anh trộm hái thành công lặp đi lặp lại nhiều lần chứ? Hì hì...... Chỉ là suy nghĩ một chút lại không nhịn được muốn tranh thủ vui mừng, đâu còn có lòng dạ để ý tới những người khác chứ.
“Lão đại! Lão đại.”
Không có phản ứng, xấu hổ......
Long Húc Hàng mới đây giật giật, đột nhiên tiến tới bên tai người đàn ông vẫn còn đang cười khúc khích: “Lão đại......” Kéo cao âm thanh kêu lên.
“Long Húc Hàng, cậu làm gì thế?” Lão đại nào đó bị đánh thức từ trong tưởng tượng, xù lông bất ngờ gào thét.
Móc móc lỗ tai bị chấn động đến mức vang lên, Long Húc Hàng mắt trợn trắng lên: “Lão đại, cho dù anh muốn lộ vẻ háo sắc, cũng phải xem đúng địa phương có được hay không.”
Thật sự là không thể nhịn được nữa, ở chỗ trước mặt mọi người này, hơn nữa trước mắt vẫn còn đứng ở cửa thang máy trong công ty của mình, bao nhiêu tầm mắt như có như không của nhân viên công ty lui tới xung quanh đây đủ khiến Hàng nào đó muốn làm bộ không biết ‘cấp trên’ trước mắt này.
“Cậu......” Trải qua lời nhắc nhở, lão đại nào đó dường như lúc này mới phản ứng được, Huyền Vũ Thác Hàn luôn luôn hành động với vẻ mặt không lời, nhất thời cảm thấy trên mặt có bắn tỉa nóng, đặc biệt là sau lưng còn mấy quản lý cao cấp đi theo.
Có điều, đó cũng trong nháy mắt, vào giây phút vụn vặt xoay người, chỉ thấy trên gương mặt tuấn tú của người đàn ông nào đó hoàn toàn lạnh nhạt, sau đó, khí thế dẫm đạp lên kinh ngạc dẫn đầu đi tới phòng họp.
“Đi họp!”
Khí thế kia, làm cho người ta không thể chê!
Hôm nay có một hội nghị quan trọng, cho nên Huyền Vũ Thác Hàn trở về công ty rất sớm, chẳng qua, sau buổi trưa thì rảnh rỗi rồi, cho nên vào sau hội nghị bèn bảo người chuẩn bị một bó hoa hồng to, chuẩn bị làm lòng người khác vui vẻ, có điều không ngờ lúc này mới vừa đang cầm hoa hồng từ thang máy cá nhân của mình định đi.
Nhưng Long Húc Hàng này lại không biết xuất hiện từ nơi nào, sau lưng còn đi theo một đám cấp cao, mà lúc này anh mới nhớ tới, trong hội nghị vào sáng nay, bởi vì một đề án kế hoạch mong đợi rất không hài lòng, mà dưới cơn tức giận dữ dội truyền đạt thêm hội nghị buổi trưa.
......
Mà cùng lúc bên kia, Viên Cổn Cổn chạy thẳng tới văn phòng, ủ rũ cúi đầu nói cho Xá Cơ Hoa, nhiệm vụ của cô thất bại.
“Nhiệm vụ thất bại! Sao lại như vậy?”
“Không biết thế nào? Các chị không nói chuyện rõ ràng, hại em vừa đến bên kia liền đưa băng ghi âm của mình thu cho tiên sinh đó.”
“Em còn có băng ghi âm!” Xá Cơ Hoa cảm thấy thật kinh ngạc. Lúc nào thì Viên Cổn Cổn này nghiêm túc như vậy rồi hả?
“Muốn làm nhiệm vụ, em đương nhiên phải làm tốt chuyện chuẩn bị trước công việc chứ!”
“Như vậy rất tốt! Tại sao Văn tiên sinh nói em không đạt yêu cầu?”
“Là băng ghi âm xảy ra lỗi.”
“Băng ghi âm có thể xảy ra lỗi gì?” Dù như thế nào Xá Cơ Hoa cũng không hiểu rõ được, làm sao một cuộn băng có thể làm chuyện tốt như vậy mất rồi?
Viên Cổn Cổn chẳng muốn giải thích với Xá Cơ Hoa, vì vậy đặt băng ghi âm tới trên bàn cô, “Tự chị nghe đi! Em mệt rồi, em muốn về nhà.”
Lần đầu tiên được chị Hoa ủy thác trách nhiệm nặng nề lại xảy ra loại sai lầm này, tâm tình Viên Cổn Cổn rất ủ rũ.
Mặc dù cô tự nói với mình mấy ngàn lần, nói mấy vạn lần sai này không ở trên người cô, nhưng mà lại khiến văn phòng tổn thất nặng nề, không kiếm được tiền, tâm tình cô vẫn là không tốt lên được, cho nên hôm nay cô muốn về sớm, chị Hoa chắc có thể thông cảm nhỉ.
“Chị Hoa, hôm nay em có thể xin nghỉ không?”
“Xin nghỉ? Ờ! Có thể, có thể.” Hiện tại, Xá Cơ Hoa không đếm xỉa tới Tiểu Mẫn, cô vội vàng tìm máy ghi âm mở băng, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ đã đồng ý yêu cầu của Viên Cổn Cổn, để cho cô về nhà nghỉ ngơi.
“Cô đang tìm cái gì?” Đông Thành trở lại thì thấy dáng vẻ Xá Cơ Hoa lục tung, nhất thời vội vàng đi lên, chỉ sợ vị chị dâu ‘tiền’ bụng bự này xảy ra chuyện gì, vậy chính là sẽ bị cổ đông lớn nào đó trực tiếp rắc rắc.
“Máy ghi âm của văn phòng chúng ta đâu?”
“Ở kho hàng phía sau, cô muốn sao? Cô đừng lộn xộn, tôi đi lấy ra.”
“Được được được, anh đi lấy, nhanh một chút.” Xá Cơ Hoa thúc giục.
Chỉ chốc lát sau, Đông Thành lấy mày ghi âm ra, bởi vì rất lâu không dùng, phía trên còn có một lớp bụi bặm.
Xá Cơ Hoa ngay cả lau cũng không lau, vội vàng bỏ băng vào trong mày ghi âm, đè xuống phím PLAY, trong máy ghi âm lập tức truyền đến tiếng của người phụ nữ dâʍ đãиɠ kêu: a...... A...... Đừng...... Đừng làm nơi đó......
Xá Cơ Hoa, Đông Thành nghe, vẻ mặt biến to.
Cổn Cổn chết tiệt, đây là thứ quỷ gì chứ?......
“Cô vội vàng muốn tôi tìm máy ghi âm chính là vì muốn nghe cái này?”
“Không phải! Tôi mới không có, đây không phải là tôi muốn nghe. Đây là Cổn Cổn đưa cho tôi đấy.” Xá Cơ Hoa sợ thuộc hạ cho rằng cô là phụ nữ biếи ŧɦái, vội vàng giải thích chuyện này không hề có một chút quan hệ với cô. “Là Cổn Cổn á!”
“Cổn Cổn lấy cái này cho cô làm gì?”
“Cô ấy nói cái này chính là lý do hại cô ấy bị Văn tiên sinh FIRE đi.”
“Cô ấy cầm cái này cho Văn tiên sinh nghe!” Đông Thành thiếu chút nữa tức điên, “Viên Cổn Cổn, cô ấy ngu ngốc à! Trong đầu cô nhóc kia rốt cuộc xếp vào cái gì?”
Thật là thành công thì ít, việc xấu thì nhiều.
Đông Thành giận đến phẫn nộ, đáng tiếc Viên Cổn Cổn đã sớm xin nghỉ, bằng không anh nhất định tóm cô tới sửa chữa một trận thật tốt.
Viên Cổn Cổn xơ xác bơ phờ về đến nhà, vốn muốn hung hăng ngủ một giấc, đợi ngày mai tỉnh lại, làm bộ như sự việc rắc rối ngày hôm nay căn bản chưa từng xảy ra.
Có điều, cô mới về đến cửa nhà, cửa đã mở ra.
Chỉ thấy mẹ cô nhìn cô hiếm khi trở về sớm như vậy, bèn hưng phấn chạy tới, cầm tay của cô, “Mẹ mới muốn gọi điện thoại cho các con đấy, bảo các con trở về sớm một chút, không ngờ hai mẹ con chúng ta có ăn ý như vậy. Con đi tắm nhanh một chút, trang điểm.”
Tắm, trang điểm.
Tầm mắt Viên Cổn Cổn trực tiếp nhìn về phía Tiêu Khiêu Khiêu bên cạnh! Dường như muốn nhìn ra được chút gì, nhưng lại thấy Tiêu Khiêu Khiêu cũng là mặt mê mang, hình như cũng vừa mới trở lại.
“Sao thế?”
Tiêu Khiêu Khiêu vừa thấy lúc Viên Cổn Cổn đi vào, nhíu mày lại.
“Mẹ, mẹ lại muốn làm gì? Từ sáng sớm đã thần thần bí bí, rốt cuộc có chuyện gì?”
Mẹ các cô thấy cuối cùng các cô đều ở đây rồi, lúc này mới vui vẻ nói: “Là cha con hẹn ba mẹ con chúng ta ăn cơm.”
“Cha hẹn chúng ta ăn cơm! Điều này sao có thể?” Đánh chết cô cũng không tin, bởi vì mẹ là người tình cha nuôi ở bên ngoài không thấy được ánh sáng.
Tiêu Khiêu Khiêu đầu tiên là bắt đầu kích động.
Mười năm trước, thân phận của các cô bị vợ lớn của cha phát hiện, cha sợ vợ, sợ bác gái tức giận, cướp đi quyền kinh doanh công ty gia tộc từ trong tay, vì vậy từ ngày đó trở đi, mẹ các cô đã bị bỏ người lạnh nhạt, cha cũng rất ít lui tới với các cô.
Hiện tại khi không cha lại muốn mời ba mẹ con các cô ăn cơm, việc này nói ra ai tin tưởng.
“Trong này nhất định có âm mưu gì ở đây.” Tiêu Khiêu Khiêu cảm thấy như vậy.
“Cái đứa này, con nói lời ngốc ngếch gì đó, cha con mời chúng ta ăn cơm, còn có thể có âm mưu gì? Con đừng suy nghĩ lung tung, Cổn Cổn, con nhanh lên một chút, nhanh đi trang điểm mình thật xinh đẹp để cho cha con thấy vui vẻ. Có lẽ cha con hài lòng một chút sẽ đón ba người chúng ta trở về, đến lúc đó, chúng ta cũng không cần trải qua loại cuộc sống đau khổ này rồi.”
“Mẹ, mẹ nghĩ quá nhiều.” Tiêu Khiêu Khiêu cảm thấy cha vốn không yêu mẹ, chỉ coi mẹ là bạn chơi, nếu không đoạn tình cảm lúc trước kia, cha cũng sẽ không bỏ qua được dễ dàng như vậy. Tại sao mẹ lại không thấy rõ điểm này chứ?
“Đúng vậy, mẹ, ba người chúng ta cùng nhau, không phải cũng sống vô cùng tốt sao?”
“Mặc kệ mẹ có nghĩ nhiều quá hay không, tóm lại, hôm nay là một cơ hội rất tốt để ba mẹ con chúng ta trở mình, các con ăn mặc đẹp, đẹp mắt một chút thì sẽ như thế nào?”
Mẹ Tiêu vẫn cứ đẩy mạnh hai chị em Tiêu Khiêu Khiêu cứng đầu cứng cổ vào trong phòng, tìm ra một cái vừa vặn đứng đầu từ trong quần áo thật là ít ỏi của họ.
“Chính là một cái này.”
“Mẹ, cái này quá khoa trương.” Mẹ cô vậy mà lấy ra áo khoác cổ lôиɠ ʍυốn cô mặc. “Hiện tại mới mùa thu ư!” Tiêu Khiêu Khiêu mắt trợn trắng, cũng đã có kích động.
“Nhưng mà con không có quần áo khác có thể nhìn.”
“Mẹ để cho tự con nghĩ biện pháp đi!” Có thể thấy mẹ coi trọng bữa tiệc lần này biết bao, nên Tiêu Khiêu Khiêu cũng sẽ không ngỗ ngược ý của mẹ.
Tiêu Khiêu Khiêu chọn bộ áo sơ mi màu trắng nắm nhăn, váy thẳng hoa văn tròn và khăn dài tua rua màu quất, cô cảm thấy trang phục như vậy vừa chính thức lại tự nhiên.
Sau đó chính là Viên Cổn Cổn rồi.
Họ tắm xong ra ngoài, mặc cho mẹ nhìn, “Như vậy có thể không?”
“Tuy một cái áo sơ mi, một cái quần jean tốt hơn rất nhiều so với các con bình thường, nhưng hôm nay cha con đặc biệt dặn dò. Muốn các con trang điểm đẹp đẽ, mẹ sợ như con vầy, cha con sẽ không hài lòng.”
“Cha muốn chúng ta ăn mặc đẹp đẽ? Tại sao?” Trong mơ hồ, trang Tiêu Khiêu Khiêu chính là không coi trọng bữa tiệc lần này, cảm giác cha sắp xếp bữa cơm này, bụng dạ khó lường.
“Đứa nhỏ này, làm cha mẹ người ta dĩ nhiên hi vọng con của mình ăn mặc đẹp, nào có nhiều tại sao phải hỏi như vậy! Đi nhanh đi! Thừa dịp bây giờ còn có chút thời gian, chúng ta đến thẩm mỹ viện làm tóc.” Bà muốn trang điểm mình đẹp đẽ, khiến người đàn ông kia hối hận lúc trước không lựa chọn bà.
Mẹ Đinh là tính toán mưu đồ như vậy.