Chương 93

Đại bạch xà bị bạch long kéo lên trời, nhưng vẫn không buông tha, vừa cắn vừa quấn bạch long, cuối cùng há to cái miệng đỏ máu, cắn lên đầu sửu tiểu xà. Sửu tiểu xà bị che mất tầm nhìn, lại đang bay tốc độ cao, nhất thời không nhìn được phía trước, cuối cùng tông đầu vào một tiên sơn, khiến tòa tiên sơn đang tốt lành hóa thành cát bụi.

Bạch long tông tới váng đầu ngoắc ngoắc đầu, mới phát hiện bạch xà từ trạng thái điên cuồng chạy vừa rồi đã biến thành trạng thái quấn chết, một bộ hung ác nhìn hắn, hai mắt đỏ máu, làm sao cũng không nguyện thả hắn ra.

Bạch long cũng đồng dạng hung ác nói với nó: “Mau xuống!”

“Không muốn! Hài tử của ta đã chết rồi! Ta phải cắn chết ngươi!” Đại bạch xà đầu óc hỗn loạn dùng khẩu khí cực độ căm hận nói.

Sửu tiểu xà chỉ đành nói: “Ta là lừa ngươi, ngươi căn bản không có hài tử, bị móc ra đó chỉ là một đạo cụ giả mà thôi.”

“Ta không tin!! Các ngươi đều lừa ta!!! Ta biết ngươi là ai!! Ngươi là Lãnh Tịnh biến thành!!!!” Đại bạch xà cắn lên cổ bạch long, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi lừa ta!! Ngươi lừa ta!!! Ngươi lừa ta!!!! Ta hận ngươi!!! Hận ngươi!!! Ngươi rõ ràng là quái vật, còn muốn biến ta thành quái vật!!!! Hận ngươi!!! Hận ngươi!!!”

“Ngươi vốn chính là quái vật.” Lãnh Tịnh nói.

“Ta mới không phải quái vật!! Ta là Bạch Thiếu Khanh!! Là đương triều tể tướng!! Ta vốn sống rất yên bình, đều tại ngươi!!! Đều do ngươi tới!!! Tất cả đều không còn!!! Ta hận ngươi!!!” Bạch xà vừa khóc vừa cắn.

Sửu tiểu xà hết nói, nửa ngày mới đáp: “Dựa vào pháp lực của ngươi, ngươi cắn ta một vạn năm cũng không cắn được.”

“Vậy ta liền cắn ngươi quấn ngươi một vạn năm! Ta hận ngươi!!” Cho dù răng của bạch xà bị trượt trên lớp vảy lưng của Lãnh Tịnh, nó vẫn nỗ lực cắn hoài cắn mãi, cứ thế, răng của nó sớm muộn cũng bị vảy của Lãnh Tịnh làm rụng hết.

Bạch long thở dài, đưa một móng vuốt tới cạnh miệng nó nói: “Chỗ này ít vảy, dễ cắn, ngươi cắn chỗ này đi.”

“Ừ!” Đại bạch xà nghe theo quay đầu cắn, lập tức cảm thấy vuốt rồng dễ cắn hơn vảy rồng, liền há mỏ cắn chặt.

Bạch long mặc nó cắn, qua một lúc, bạch xà cảm thấy trong miệng dần trào lên vị máu tanh, nghẹn tới mức nó không khỏi há miệng. Nhìn kỹ, thì ra mặt trên vuốt rồng đã bị nó cắn ra một dấu răng thật sâu, đang chảy máu ra ngoài.

“Phi phi! Khụ khụ!” Bạch xà bị máu nghẹn trong miệng ho khan. Sửu tiểu xà nói với y: “Phía dưới chính là thiên hồ, ngươi xuống khỏi người ta trước, súc miệng, lát nữa lại lên quấn ta là được.”

Đầu óc bạch xà vì say rượu nên cũng không rõ ràng lắm, mơ hồ gật đầu, thật sự buông lỏng người.

Bạch long vội ném nó vào trong thiên hồ.

………………….

Đại bạch xà trầm mình trong nước lạnh lẽo cuối cùng nổi lên mặt hồ ngủ. Lãnh Tịnh thở phào, biến về nhân hình, mà cánh tay phải của hắn toàn là máu tươi___ Đó chính là bị đại bạch xà cắn. Chẳng qua hắn một chút cũng không để ý, chỉ dùng nước hồ lau sạch vết máu, gối đầu nằm trong lùm cỏ bên hồ, nhìn trời xanh mây trắng, đợi đại bạch xà tỉnh lại.

Vừa rồi một trận lao bừa, hắn cũng không biết hiện tại rốt cuộc đang ở góc nào của thiên giới, chỉ là nơi này tựa hồ không có phù hoa giả tạo như ở giữa thiên đình, ngược lại trống trải tĩnh lặng, không khí trong lành, khiến người thoải mái.

Lãnh Tịnh thoải mái ngủ một giấc, hắn đột nhiên nhớ tới cuộc sống quá khứ, lúc đó hắn và Lãnh Thanh Thanh cùng vô ưu vô lo sống trong núi, không có những ân oán vướng mắc nhiễu loạn này, cùng một đám nhà quê trải qua cuộc sống không phiền não.

Lúc đó, Lãnh Thanh Thanh ép được một vò dịch quả, làm bánh cho sửu tiểu xà chưa trưởng thành ăn, sửu tiểu xà rất cao hứng, mong mỏi ăn bánh. Sau đó Lãnh Thanh Thanh chia bánh cho các yêu quái quê mùa trong cốc, mọi người đều ăn thật vui vẻ, vây quanh bờ hồ nhóm lửa, mang các loại điểm tâm tới, nói chuyện bát quái và tự vui tự đùa trải qua ngày lễ tùy ý đặt.

Có tiểu yêu không hiểu chuyện, sẽ chỉ lên sừng rồng nho nhỏ trên đầu sửu tiểu xà nói: “Sửu xà tử! Sửu xà tử!” Sau đó Lãnh Thanh Thanh sẽ rất tức giận cầm chày cán bột đi giáo huấn những gia hỏa đó.

Lãnh Tịnh trong mộng nhớ lại chuyện ngày trước, đột nhiên thở dài, hiện tại sơn cốc đó đã không còn tồn tại nữa.

Ngay cả Lãnh Thanh Thanh cũng không nhận ra hắn, hắn cảm thấy rất cô đơn.

Sửu tiểu xà hít hít mũi, vươn tay lau mặt.

Có lẽ, đã đến lúc hắn rời khỏi cha tự mình sinh sống rồi.

Hắn đã rất cường đại rồi, cường đợi tới mức không cần theo sau mông Lãnh Thanh Thanh gọi ‘cha’, cường đại tới mức không cần Lãnh Thanh Thanh giặt y phục cho hắn, cường đại tới mức có thể không cần trông mong ngồi đợi Lãnh Thanh Thanh làm cơm cho hắn ăn, cường đại tới mức hắn đã không cần nhà nữa.

Cứ thế, chia tay với Lãnh Thanh Thanh đi.

Sau đó câu chuyện sửu tiểu xà sẽ kết thúc như vậy.

Mọi người đều là cô độc.

“Ngươi đang khóc sao? Cắn đau ngươi hả?” Đại bạch xà từ trong nước thậm thà thậm thụt thò đầu ra, nhìn Lãnh Tịnh trên bờ, nó đã tỉnh rượu rồi, nhưng những gì xảy ra khi say rượu, nó vẫn loáng thoáng nhớ được, vốn vô cùng tức giận bản thân đã biến thành quái vật, nhưng cỗ nộ hỏa đó khi thấy Lãnh Tịnh thất vọng xong liền không biết tiêu thất đi đâu rồi.

Thấy bộ dáng Lãnh Tịnh không cao hứng, trong lòng đại bạch xà giống như bị nhét bông rất khó chịu.

Nó bơi dần vào bờ, khi lên bờ, bất tri bất giác hóa thành nhân hình, đó là bộ dáng Lãnh Thanh Thanh mà sửu tiểu xà quen thuộc nhất.

Y đi tới bên cạnh Lãnh Tịnh ngồi xuống, mắt đặt lên vết thương trên tay Lãnh Tịnh, đó là ‘kiệt tác’ khi say rượu y đã lưu lại.

“Cút đi, ta không cần ngươi nữa.” Sửu tiểu xà quay người đi, xoay lưng với y lạnh lùng nói.

“Ngươi! Hừ, là ngươi mang ta tới đây, dựa vào cái gì lại bảo ta cút? Ngươi phải đưa ta về!” Lãnh Thanh Thanh đẩy lưng hắn nói.

“Đừng phiền ta.” Lãnh Tịnh căn bản không muốn để ý tới y, Lãnh Thanh Thanh lại đẩy hắn không tha: “Đưa ta về nhà đưa ta về nhà!!”

“Ngu ngốc! Ngươi căn bản không có nhà. Người nhà của ngươi đều là giả.” Lãnh Tịnh nói.

“Nhưng bọn họ vẫn là người nhà của ta a!” Lãnh Thanh Thanh lắc đầu, y đột nhiên phát hiện, bản thân không mặc y phục, mà Lãnh Tịnh thì mặc y phục tự mình biến ra.

“Cũng biến ra cho ta một bộ y phục!” Y đẩy Lãnh Tịnh.

Lãnh Tịnh căn bản không để ý tới y. Lãnh Thanh Thanh đẩy nửa ngày cũng không thấy phản ứng, chỉ đành nhìn xung quanh, phát hiện xung quanh sinh trưởng một loại thực vật có lá rất to, thế là chạy qua, bứt từng lá xuống, làm thành ‘y phục’ tạm thời phủ lên người mình.

Khi y vừa mặc y phục lá cây xong, bầu trời lại âm u, cơn mưa nhỏ rả rích đổ xuống.

Lãnh Thanh Thanh nhìn Lãnh Tịnh nhụt chí bên bờ.

Thế là____________________

Một khắc sau, Lãnh Thanh Thanh chỉ đành dùng lá cây to làm thành ván kéo, tha Lãnh Tịnh suy sụp chán nản vào trong rừng sâu, lại chui vào một động cây to tránh mưa.

Kỳ quái là, trong động cây này vô cùng rộng rãi, lớn bằng cả một gian phòng lớn, bên trong còn có bàn và tủ vách gia cụ, có đầy đủ mọi thứ, trông như một ngôi nhà nhỏ.

Lãnh Thanh Thanh thấy trong động cây không có người khác, liền đá đá Lãnh Tịnh: “Ngươi mau dậy, xem đây là đâu?”

Lãnh Tịnh vẫn giận dỗi không chút động đậy. Không có chút xíu ý định để ý tới y.

Lãnh Thanh Thanh nghiêng đầu nghĩ một chút, đột nhiên linh quang hiện lên nói: “A! Ta nghĩ ra rồi!__ Ta thấy ngươi mới đầu đều là ngồi xe lăn, ngươi biến thành người sẽ không biết đi đường đi? Được rồi! Đợi mưa tạnh, ta sẽ chẻ gỗ làm xe lăn cho ngươi, ngươi đưa ta về nhà được không?”

“Xì.” Lãnh Tịnh quay đầu, khinh bỉ nhìn y một cái, lại tiếp tục nhụt chí.

“… Thái độ gì chứ…” Lãnh Thanh Thanh thở dài, tìm kiếm thứ có thể ăn trong động cây, rất nhanh, y tìm được một vài tương quả, hạt dẻ, cá mặn, y cũng không chê bai, bắt đầu ăn luôn.

Nhưng mà, tuy ăn rất cao hứng, khi thấy Lãnh Tịnh không thể đi đường vẫn nằm đó ngủ, y cảm thấy áy náy, liền mở bình tương quả ra, đưa tới miệng sửu tiểu xà.

“Cùng ăn đi.” Lãnh Thanh Thanh nhai hạt dẻ và cá mặn nói.

“Hừ…” Lãnh Tịnh làm mình làm mẩy cuối cùng ngồi dậy, cầm tương quả, dùng muỗng gỗ múc ăn.

Ăn no rồi, Lãnh Thanh Thanh vỗ vỗ bụng, nhìn bên giường có vài bộ y phục, thế là cởi lá cây xuống, thay y phục lên, nhưng những y phục đó rõ ràng rất nhỏ, y mặc vào người nhìn rất khôi hài.

Nhưng Lãnh Thanh Thanh không chú ý điểm này lắm, có thể mặc y phục y đã thỏa mãn rồi. Sau khi ăn no uống đủ, y ngồi xổm cạnh Lãnh Tịnh, hỏi: “Ngươi là yêu long?”

“Hừ.” Lãnh Tịnh ôm tay, hung tợn trừng y.

“Ngươi đem ta biến thành quái vật rồi, ngươi phải bồi thường cho ta, ngươi còn lừa ta ngươi hoài thai! Ngươi là đồ lừa gạt!” Lãnh Thanh Thanh nhớ tới chuyện trước đó liền tức giận.

“Hừ, ai bảo ngươi ngốc.” Lãnh Tịnh nằm xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

“Ngươi đồ quái vật làm biếng!” Lãnh Thanh Thanh đá hắn vài cái, thấy hắn không có phản ứng, liền vô vị ngồi xuống, không biết tìm đâu ra một nhánh cây, bắt đầu cào cào lòng bàn chân Lãnh Tịnh.

Nửa ngày, Lãnh Tịnh cũng không có phản ứng, cũng lười để ý tới y.

“Vuốt sau của ngươi có vấn đề, ngay cả cảm giác ngưa ngứa cũng không có, trách không được không thể đứng.” Lãnh Thanh Thanh lý luận giống như đại phu, “Ngươi có từng tìm đại phu trong yêu quái xem qua chưa?”

“…” Lãnh Tịnh vẫn gối đầu, không nói.

“Ta quen một đại phu rất tốt, ta mang ngươi đi xem đại phu, nhưng ngươi phải mang ta về nhà.” Lãnh Thanh Thanh lại muốn đưa điều kiện trao đổi.

“Ngươi để ta đánh một trận, ta sẽ mang ngươi về nhà.” Sửu tiểu xà cười lạnh nói.

“Vậy ngươi đánh đi.” Lãnh Thanh Thanh không hề sợ hãi rất đại nghĩa lẫm liệt.

Lãnh Tịnh giơ tay ra, Lãnh Thanh Thanh vội nhắm mắt, đợi bạt tai rơi lên người, nhưng Lãnh Tịnh lại chỉ nhéo mặt y, nhéo a nhéo a nhéo a.

“Đừng nhéo ta…” Lãnh Thanh Thanh rũ mặt nói.

“Nhéo chết ngươi đồ vạn ác xấu xa!” Lãnh Tịnh báo thù nói.

Khi Lãnh Tịnh đang nhéo hứng thú, một tiếng kêu thảm thiết từ khu rừng bên ngoài truyền vào, tiếp theo là tiếng chó sủa vang lên ngay ngoài động, trong tiếng bước chân hỗn tạp, có người nói: “Bên trong có người! Vào tra!!”

Lãnh Thanh Thanh ngây ngốc nhìn cửa bị một đám người mặc hắc bào mở ra, những người này xem ra cũng là sơn tinh thụ quái biến thành hình người, tướng mạo kỳ quặc cổ quái, bọn họ lao vào, vây hai người lại.

“Các ngươi là ai?” Một thủ lĩnh miệng nhọn cầm roi chỉ hai người hỏi.

“Chúng ta qua đường thôi.” Lãnh Thanh Thanh đáp.

“Nộ vương có lệnh, bất kể là ai, đều phải đến quảng trường trong rừng tập hợp, nếu không gϊếŧ không tha! Mau đi!” Thống lĩnh uy hϊếp.

“Biết rồi…” Lãnh Thanh Thanh đứng lên, nhìn Lãnh Tịnh dưới đất, thế là cũng cõng hắn lên, dưới sự áp giải của đám người này ra khỏi động.

Lãnh Tịnh nằm trên lưng Lãnh Thanh Thanh, cho dù hạ quyết ta rời xa y, nhưng ở cùng y trong cự ly gần thế này, hắn vẫn có cảm giác lưu luyến. Không biết mình có phải còn khả năng thức tỉnh Lãnh Thanh Thanh không?