Chương 73

Cuộc sống hậu hiện đại của Lãnh Tịnh.

[Cuối cùng cũng tới tình tiết mà Ly Miêu vô cùng muốn bạo phát, ha ha ha.]

Lại nói, Lãnh Tịnh dẫn Hàn Vũ, Lãnh Thanh Thanh, Bạch Điêu tạm thời rời khỏi cuộc sống hoàng tử, đem sự vụ cung đình giao lại cho thập tứ tạp long xử lý, mà bọn họ thì lại đi tới đô thị ngàn năm bất biến__ tuyết đô công nghiệp hóa từ thời đại cũ lưu lại.

Trong đô thị cực lớn này, cuộc sống của mọi người là ảnh thu nhỏ của thời đại cực kỳ phồn vinh ngàn năm trước, các vị độc giả hoặc là cười ngốc hoặc là bất đắc dĩ với văn này trước màn hình máy tính, nơi bọn họ tới là giống với hoàn cảnh hiện tại của mọi người, có lẽ khi bạn chơi máy tính mệt rồi, mở cửa sổ cho thoáng khí, khi nhìn xuống lầu, thì có thể thấy tổ ba người Lãnh thị đó không chừng.

Mọi người có nghĩ tới nơi mình sống thật sự chân thật như trong ấn tượng không? Bạn có từng nghĩ qua nơi mắt mình không nhìn tới được nó ra sao không? Nó giống như quan niệm mà tất cả mọi người truyền đạt cho bạn, hay là__ kỳ thật bạn căn bản đang sống trong đô thị chân không cách tuyệt ngoại thế ngàn năm sau mà bạn không hề hay biết?

Tóm lại tổ ba người Lãnh thị lần này tới tuyết cốc, nơi giống như thời đại công nghiệp hóa, dân chúng duy trì sự phồn vinh cao độ ngàn năm trước, bọn họ giống như đám nhà quê tới từ cổ đại.

Hàn Vũ hít sâu một hơi không khí tuyết cốc, trong không khí đó xen tạp mùi vị đặc trưng của xe hơi, sau đó hắn ngồi xổm xuống đường khóc lớn. Đây chính là nỗi nhớ quê, đối với hắn mà nói, không cần nghi ngờ là đã về tới cố hương ngàn năm trước. Trên thực tế chỉ riêng ngược đãi phi nhân đạo trong Vạn Tượng, đã kéo dài tới cả ngàn năm, mà đợi khi hắn chạy thoát được, tất cả đã thay đổi.

“Nhân sinh của ta…” Hàn Vũ nằm bệt trên con đường đọng tuyết khóc thương tâm.

Khóc xong rồi, hắn lau nước mắt, đứng lên nói với Lãnh Tịnh: “Cách ăn mặc của các ngươi quá bắt mắt, phải thay đổi.”

“Làm sao đổi?” Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh lúc này đều là nhà quê.

“Hiện tại là đêm khuya, cùng ta tới cửa hàng bách hóa đi.” Hàng Vũ đeo mũ trùm lên.

Cửa hàng bách hóa???? Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh cùng Bạch Điêu tiếp tục vẻ nhà quê phát ngốc.

Nhìn bóng lưng Hàn Vũ cũng thấy được gia hỏa đó đang rất đắc ý đi? Tổ ba người Lãnh thị buồn bực nghĩ, cảm giác bị người ta coi là đồ nhà quê thật không tốt chút nào.

Tối khuya, người trên đường không nhiều lắm, cộng thêm bọn họ đều đeo mũ trùm, cho dù bị người nhìn thấy cũng chỉ coi họ là dám lưu manh.

Hàn Vũ dẫn nhóm nhà quê đi trên đường, cuối cùng dừng lại trước một tòa lầu lớn, chỉ bên trong nói: “Đây chính là công ty bách hóa.” Nói rồi nhẹ ấn lên khóa điện tử, cửa chống trộm nhẹ mở ra một khe nhỏ.

Trang phục thời đại công nghiệp đầu tiên của Lãnh Tịnh là tới như thế, từ trong công ty bách hóa trực tiếp lấy ra. Hàn Vũ chọn cho mỗi người một bộ y phục thời đại công nghiệp, Lãnh Tịnh mặc đồ mới xong, hoàn toàn chính là một đại thanh niên lãnh khốc, mà Lãnh Thanh Thanh thì là một thanh niên thủy nộn.

“Thực rất hợp.” Hàn Vũ đeo khẩu trang lên, nhìnLãnh Thanh Thanh và Lãnh Tịnh thỏa mãn gật đầu.

Lãnh Tịnh mang giày thể thao và quần jean, thân trên là áo sơ mi, cảm thấy vô cùng cổ quái. Nhìn bản thân trong gương, bắt đầu từ hiện tại, hắn chính là một con rồng thời đại công nghiệp.

Cách ăn mặc của Lãnh Thanh Thanhkhông khác gì Lãnh Tịnh, nhưng bất luận là mặc y phục gì, y luôn có chút vẻ kawaii. Ít nhất Hàn Vũ nghĩ vậy, Kawaii, từ thật khiến người hoài niệm.

…………..

Trời sáng rồi, một ngày bận rộn của đại đô thành lại bắt đầu. Con đường yên tĩnh về đêm lại trở nên náo nhiệt sầm uất, đủ loại xe cộ và dòng người tới lui không ngừng. Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh ngây ngốc đứng trên đường, nhìn nơi hoàn toàn xa lạ này.

Không khí vào sáng mùa đông rét buốt khiến người cảm thấy tỉnh táo vô cùng, cho dù như thế, các thiếu nữ đôi mươi trên đường vẫn mặc váy dày và quần giữ ấm mỏng manh, mang đôi giày cao gót vội vàng đi qua. Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh còn có Bạch Điêu, thì ngồi xổm cạnh luống hoa bên đường, vừa nhìn kỳ cảnh, vừa đợi Hàn Vũ mua đồ ăn sáng về.

“A a a a Thật là xinh đẹp ” Một đám nữ sinh mặc trang phục cao trung vây tới, lấy di động ra bắt đầu chụp ảnh Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh.

“Các anh đến tham gia vòng tuyển chọn ‘siêu sao tương lai’ sao! Thật đẹp trai nha!” Đám nữ sinh kêu thét lên với Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh. Thì ra tòa nhà sau lưng bọn Lãnh Tịnh chính là tòa nhà của đài truyền hình. Lúc này, đài truyền hình đại đô thị đang tiến hành tiếp mục tuyển chọn nam sinh.

“Mau nói tên mấy anh cho chúng tôi với, chúng tôi gởi tin nhắn ủng hộ các anh nha! Thực sự quá đỉnh! Còn vượt hơn cả nhân vật được đánh giá sẽ đứng đầu Lam Hải Đào! Đào Đào giờ có đối thủ rồi! Dô!!!” Các nữ sinh vây phụ tử Lãnh thị lại, truy hỏi tổ của họ tên là gì.

“Tổ?” Trong tay Lãnh Thanh Thanh nhét đầy chocolate do các nữ sinh tặng, y ăn một miếng, lập tức cảm thấy cả thế giới một phiến rực rỡ thực sự là quá quá quá quá quá quá quá quá quá ngon nha ngao ngao ngao đại bạch xà lập tức tràn đầy tình yêu đối với tuyết đô xa lạ này.

“Chúng ta là tổ hợp Sợi Dài Dài ”Lãnh Thanh Thanh miệng đầy chocolate cười híp mắt.

“A a a a Kawaii ” Các nữ sinh ầm ĩ vây chặt Lãnh Thanh Thanh, ngược lại Lãnh Tịnh không ai hỏi tới.

“Kawaii là ý gì? Thiếu đônggia?” Bạch Điêu nhìn ra được bất mãn trong mắt Lãnh Tịnh.

“Ý là ngu ngốc đi.” Lãnh Tịnh nói.

Cuối cùng đại bạch xà thu hoạch được rất nhiều rất nhiều đồ ngon. Lãnh Tịnh định lấy, y còn giấu đi, không cho Lãnh Tịnh chạm.

………….

Hàn Vũ mua về một loại bánh mì mềm mềm, bên trong có dùng thịt gàbăm nhuyễn và xà lách, nghe nói loại thức ăn này tên là hamburger. Lãnh Thanh Thanh cắn một miếng, cảm thấy so với mì mình nấu, thứ này khó ăn hơn nhiều, ngay cả thứ y đút Bạch Điêu cũng ngon hơn cái này. [Bạch Điêu ToT: Nghe y dùng từ gì không? Đút! Ngươi xem ta rốt cuộc là đãi ngộ gì chứ… 5555]

“Ăn xong mau giúp ta tìm mỹ thiếu niên.” Hàn Vũ có vẻ rất gấp.

“Ngươi cũng phải nói rõ chúng ta nên đi đâu tìm chứ.” Lãnh Tịnh nhón thịt gà trong hamburger ra ăn, đem bánh mì và rau xà lách ném đi.

Hàn Vũ ngẩng đầu nhìn đài truyền hình sang trọng treo màn hình cực lớn sau lưng, nói: “Đương nhiên là ở đó! Nơi làm việc mơ ước của mỹ thiếu niên, hiện tại đang tổ chức hoạt động tuyển tú, mỹ thiếu niên rất nhiều, các ngươi giúp ta làm mối.”

“Tuyển tú chính là trò của những nghệ nhân hí tử đi? Sao ngươi lại thích hí tử?” Lãnh Tịnh vô cùng khinh thường nói.

“Ngươikhông hiểu, ở thời đại công nghiệp, nghệ nhân chính là sự tồn tại giống như sủng nhi của thần. Tóm lại, thiếu niên tướng mạo ưu tú nhất đều được tập trung ở đây.” Hàn Vũ nhớ tới quang cảnh vào thời đại đó của mình, trong ngữ khí mang theo mấy phần khát khao.

“Được rồi được rồi, chúng ta đi tìm thử xem.” Lãnh Tịnh quyết tâm muốn thoát khỏi tùy tùng sau lưng liền trực tiếp đi thẳng vào chỗ báo danh ở cửa.

“Các vị là tới báo danh sao? Đến điền đơn đăng ký đi.” Người ngồi sau bàn cản họ lại. Thế là Lãnh Tịnh thật sự điền tên mình và Lãnh Thanh Thanhvào.

“Các cậu là tổ gì?” Người đó lại hỏi.

“Tổ Sợi Dài Dài!”Lãnh Thanh Thanh giành trước trả lời. Vì vậy người đó giúp họ bổ sung thêm vào phần tên tổ là ‘Tổ Sợi Dài Dài’__ Lãnh Thanh Thanh, Lãnh Tịnh.

“Có thể vào rồi chứ?” Lãnh Tịnh hỏi.

“Ách… phòng đạo diễn lầu ba quẹo trái, tất cả thí sinh báo danh đều đang đợi thi vấn đáp ở đó.” Người đó nhìn tên tổ, cực lực nhẫn cười, nhưng vẫn nhịn không được hỏi thêm một câu: “Tên tổ của các cậu thật sự là yd a!” (Yd: *** đãng)

“Oa đệ là cái gì?” Lãnh Tịnh lại một lần nảy sinh nghi vấn.

Thế là bọn họ quay người muốn đi, người đó đột nhiên gọi với theo: “Tổ Sợi Dài Dài! Các cậu…không phải là đồng tính luyến chứ?”

“Đồng tính luyến là gì?”Lãnh Thanh Thanh hỏi.

“Không có gì. Nếu phải, vạn nhất được chọn lại có hiệu ứng truyền thông không tốt. Khôngphải là tốt nhất, cảnh cáo các cậu.” Người đó phất tay để họ đi.

Đợi bọn Lãnh Tịnh lên lầu, người đó gọi điện cho đạo diễn: “Đạo diễn, vừa có một tổ ngoại hình cực được tới, nhưng có chút quê, phải điều giáo nhiều, tên của họ… ách, là tổ Sợi Dài Dài!… A lô! Đạo diễn anh không sao chứ? Sặc rồi hả? Đạo diễn?”

Trong hành lang dài dài ngồi đầy mỹ thiếu niên tới thi vấn đáp. Hàn Vũ lẳng lặng ngồi cạnh Lãnh Tịnh, tỉ mỉ đánh giá những người này, nhìn nửa ngày, thế nhưng không vừa ý một người nào. Thất vọng lắc đầu, hắn ngồi một bên xem báo.

Tổ Sợi Dài Dài rất nhanh được gọi vào thi vấn đáp, mấy vị chủ khảo vừa thấy Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh, liền cho số điểm cực cao, sau đó bảo bọn họ hát nghe thử.

Lãnh Thanh Thanh tràn đầy dũng khí hát một bài đại hợp xướng yêu quái, còn biểu diễn tài nghệ mô phỏng nấu mì, Lãnh Tịnh cái gì cũng không làm, chỉ đứng đó. Cuối cùng Lãnh Thanh Thanh được điểm cao nhất, được công ty giải trí nổi tiếng ký hợp đồng. Lãnh Tịnh khốc hình cái gì cũng không ký, dưới sự năn nỉ của Lãnh Thanh Thanh, đối phương mới xem Lãnh Tịnh như điều kiện phụ kèm để thuận lợi ký kết với nghệ nhân lâm thời này.

Lãnh Thanh Thanh chưa từng nghĩ tới bản thân có thể trở thành minh tinh trong thời đại công nghiệp, nhưng hiển nhiên, y có khí chất khuôn mẫu và khả ái mà Lãnh Tịnh vĩnh viễn không thể sánh được, đó chính là thứ lưu hành nhất hiện tại, yếu tố hấp dẫn tiểu nữ hài nhất chính là cái này.

Ngày hôm sau, Lãnh Thanh Thanh liền bị gọi đi thử ống kính, mà Lãnh Tịnh lại tiếp tục đi tìm người vừa ý Hàn Vũ.

……..

Một tháng sau.

Trong phòng tổng thống của khách sạn sang trọng, Lãnh Thanh Thanh dưới sự bảo hộ của vệ sĩ không dễ gì mới chen ra được khỏi vòng vây của fans nhiệt tình, cuối cùng về tới phòng riêng của mình.

Lãnh Thanh Thanh hiện tại, tên tiếng Anh là Clean Boy, trong vài tuần ngắn ngủi đã trở thành ngôi sao sáng quyền thế cao nhất, thậm chí đến sân vận động Hồ Quang cử hành biểu diễn nhạc hội ba vạn người__ ‘Tiếng lòng của yêu quái’, đạt được thành công cực lớn, mấy tuần gần đây luôn có mặt trên bảng xếp hạng, lượng tiêu thụ của Lãnh Thanh Thanh đạt tới trăm vạn lần.

Y là ngôi sao mỹ thiếu niên khuôn mẫu siêu cấp không hơn không kém.

Nhưng y có một bí mật tuyệt đối không thể để cho đội săn ảnh phát hiện__ Y có một nhi tử.

Một nhi tử còn cao hơn mình__

Lãnh Tịnh, nếu bị chụp được, như vậy, sẽ trở thành chuyện chấn động nền giải trí.

Mệt mỏi một ngày, Lãnh Thanh Thanh mở bồn nước nóng, mỹ mãn ngâm mình__ Thời đại công nghiệp thật tốt, ăn uống ở đều vô cùng thuận tiện. Lãnh Thanh Thanh vừa tắm, vừa mở đồ chăm sóc da có tiếng, đem mấy thứ lộ a sương a không biết là dưỡng da hay có công hiệu dưỡng nhan đó thoa lên mặt, người quản lý nói nghệ nhân quan trọng nhất chính là gương mặt.

Nói ra thì, y đã rất lâu không thấy nhi tử của mình rồi. Mặc dù có lẽ hiện tại ra ngoài sẽ gặp đội săn ảnh, y vẫn quyết định đi tìm nhi tử Lãnh Tịnh của mình. Bắt đầu từ ngày y ký hợp đồng, Lãnh Tịnh và Hàn Vũ hần như không biết tung tích.

Đến hiện tại mình đã thành danh rồi, cũng không thấy bóng dạng họ, Lãnh Thanh Thanh cảm thấy càng lúc càng cô đơn.

Tiếng gõ cửa cốc cốc từ ngoài truyền tới, Lãnh Thanh Thanh mặc áo choàng tắm vội vã chạy ra kiểm tra, thế nhưng là quản lý tới.

Quản lý mang nụ cười giả tạo, nhìn mái tóc ướt đẫm và làn da mê người của Lãnh Thanh Thanh, hắn nuốt nước bọt, cười hi hi nói: “Thanh Thanh, tôi tới đưa thông báo ngày mai cho cậu.”

Con mắt hắn đảo lên xuống trên người Lãnh Thanh Thanh, một bộ trông phát thèm. Tìm được cớ rồi, hắn chen vào phòng Lãnh Thanh Thanh: “Thanh Thanh, cậu có bạn gái không?”

“Vẫn chưa có.” Lãnh Thanh Thanh đáp.

“Thanh Thanh, đã sắp bắt đầu bình chọn tên trên bảng vàng rồi, cậu biết đó, giải thưởng lớn này rất có lợi cho cậu, nhưng mà, Lam Hải Đào đó rõ ràng là đối thủ cạnh tranh đáng gờm của cậu. Thanh Thanh, tôi có kế hoạch vượt qua hắn, cậu nghe thử được không?’

Nói rồi, tay hắn bất động thanh sắc gác lên eo Lãnh Thanh Thanh.