Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sửu Tiểu Xà

Chương 65: Vạn tượng thiên – Ngũ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dưới bầu trời mây đen âm u, con hẻm khiến người nghẹt thở.

Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh vô kế khả thi. Bọn họ một thân bùn đất đứng trong vườn rau nhỏ, Lãnh Tịnh mặc kệ Lãnh Thanh Thanh kỳ kèo kiên quyết ra ngoài. Lãnh Thanh Thanh mắt long lanh nhìn Lãnh Tịnh từ hàng rào sắt cao cao trèo ra, đứng thẳng tại mặt đất trải đá cách hàng rào không xa, mà trong tay hắn chỉ cầm một thanh chủy thủ sáng choang, thanh chủy thủ này là khi mua dạ hành phục đã giắt vào ủng.

Trên đường hẻm khuya khoắt không khí trầm muộn mà ẩm ướt, một lọn gió cũng không có, hơi nước ngưng tụ thành thủy châu trên chủy thủ, thuận theo thân đao trượt xuống, có thể thấy chủy thủ này cũng là vật phi phàm.

Dưới sự chú mục khẩn trương của Lãnh Thanh Thanh đang ôm hàng rào sau lưng, Lãnh Tịnh quay người, đối mặt Lãnh Thanh Thanh, đồng thời chầm chậm nâng chủy thủ lên, di chuyển gần gương mặt mình, thông qua ảnh phản chiếu của chủy thủ, Lãnh Tịnh có thể thấy được tình hình sau lưng.

Quái nhân cứ muốn bức tới gần hắn không buông đó, nếu nói là hắn cẩn trọng, không bằng nói là hắn tự ti. Tất cả thế công của hắn, đều là xuất phát từ sau lưng. Lãnh Tịnh cho rằng tư thế này vừa khéo có thể kịp thời phản chiếu tình hình sau lưng, không cần thuật pháp gì cả, phương pháp đơn giản nhất luôn là phương pháp hiệu quả nhất.

Lãnh Tịnh duy trì tư thế đó, không động đậy, Lãnh Thanh Thanh cũng không dám thở mạnh.

Tịch lặng vô cùng.

Lãnh Thanh Thanh lần đầu tiên nghe rõ được tiếng thở và tiếng tim đập của mình. Y nuốt từng ngụm nước bọt, khẩn trương tới muốn ngất. Tay nắm chặt hàng rào sắt không tự chủ được phát run, ngay cả răng cũng run cầm cập theo. Y khẩn trương ôm củ cải lớn trong lòng.

Y cần một vài thứ để chống đỡ mới không sụp đổ tinh thần, mà củ cải trắng nhổ ra từ trong vườn này là thứ duy nhất có thể khiến y hơi an tâm.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Qua bao lâu rồi? Không biết, Lãnh Thanh Thanh cảm thấy đã lâu như thể một năm, có loại ảo giác quái nhân đó vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện, tinh thần vốn căng thẳng cũng trở nên lơ là. Y muốn gọi Lãnh Tịnh một tiếng, hắn đứng yên không động đã lâu rồi, nhưng cổ họng khản đặc một chút âm thanh cũng không phát ra được.

Nguy hiểm đã qua rồi sao!? Y và Tiểu Tịnh đều sẽ yên ổn về nhà… Lãnh Thanh Thanh cầu nguyện liên tục. Những suy nghĩ đáng sợ không hay đó lại liên tục ào lên, y cố gắng khống chế mình đừng nghĩ tới những chuyện không may mắn đó, nhưng suy nghĩ khiến người bi thương lại giống như dòng sông nước lớn cuồn cuộn nhấn chìm y.

Lãnh Thanh Thanh cảm thấy mình thở không nổi, mũi y chua xót, suy nghĩ không may khiến hai mắt y dần bị nước mắt làm mơ hồ, mà y thì vẫn đang tự thuyết phục mình: “Nghĩ về khía cạnh tốt đi!”

Nước mắt cuối cùng vẫn cuồn cuộn rơi xuống, Lãnh Thanh Thanh không biết đó là do bị dọa hay là sao, tóm lại theo nước mắt tuôn ra, y cũng sắp bị đè ép tới tan vỡ.

Rất sợ!!! Sợ chết rồi!!!

“Ta đã bảo ngươi đừng tới, ta nói ngươi sẽ hối hận.” Lãnh Tịnh gian khổ nói một câu.

“Ta không sợ…” Lãnh Thanh Thanh nghẹn ngào nói, y ôm củ cải trắng thuận theo hàng rào trượt xuống, dường như ngay cả khí lực đứng cũng mất luôn.

Máu thuận theo dạ hành y của Lãnh Tịnh chậm rãi chảy xuống, bên chân hắn hình thành một vũng máu nhỏ. Vết thương ở phần bụng từng chút một tách ra, Lãnh Tịnh không động đậy, hắn nhìn thấy rất rõ ràng, bên Lãnh Thanh Thanh một chút phản ứng cũng không có, nói rõ vị trí Lãnh Thanh Thanh đứng nằm ngoài phạm vi công kích của quái nhân, vậy mình đã ở ngay rìa phạm vi công kích.

Gia hỏa đó chậm rãi lại gần. Lãnh Tịnh nhìn chủy thủ của mình, một thân ảnh mơ hồ chậm rãi xuất hiện ở giữa.

Là gia hỏa đó. Hắn lại tới rồi.

Lúc này, Lãnh Thanh Thanh cảm thấy khí tức nguy hiểm nóng bức, y chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy quanh thân Lãnh Tịnh đều như có lợi đao chém qua, máu tươi phun trào, bên chân hắn hầu như hình thành một vũng máu đọng đỏ tươi, mà y lại không cách nào thấy được sau lưng Lãnh Tịnh rốt cuộc là cái gì. Đó là một đoàn sáng kịch liệt, chỉ cần nhìn một cái sẽ có thể khiến mắt như bị mù, cho dù đang đứng trong nơi được coi là ‘khu vực an toàn’__ trong vườn rau, Lãnh Thanh Thanh vẫn bị cỗ sức mạnh cường đại đè ép không thể ngẩng đầu, y cắn chặt răng, liều mạng nâng tay, bất luận thế nào, y cũng phải giúp nhi tử!

“A a a a a a a a a!!!” Lãnh Thanh Thanh dùng hết sức toàn thân phát ra tiếng gầm phẫn nộ nhất cả đời, sau đó cố gắng dùng toàn lực ném củ cải ra.

Ném chết tên láo toét ngươi!! Lãnh Thanh Thanh còn chưa nói câu đó ra, đã bị đè nằm úp triệt để, đầu cũng vùi sâu vào trong đất.

……………

Mà Lãnh Tịnh lại liều mạng theo tình huống khác, với nguy hiểm sẽ bị xé nát, lần này hắn kiên trì đợi gia hỏa đó tiếp cận, chuẩn bị nghịch lưu mà lên, dùng xác suất một phần mười cho gia hỏa đó một kích chí mạng.

Tâm ý đã quyết, Lãnh Tịnh kẹp chủy thủ giữa hai hàm răng, cắn chặt, đột nhiên quay người. Vết thương trên người càng lúc càng nhiều, càng lúc càng sâu, mà hắn lại giống như đang đứng giữa trung tâm lốc xoáy gian nan ngược gió tiến tới, lao vào trung tâm công kích.

Còn kém một chút! Hắn xác định gia hỏa đó đang ở trong cự ly rất ngắn! Còn kém chút nữa! Lãnh Tịnh đã thấy được đường nét của gia hỏa đó, hắn cầm chủy thủ, muốn thi hành kích cuối cùng.

Nhưng mà, khi chủy thủ của hắn đã chạm tới gia hỏa đó, cánh tay phải cầm chủy thủ đột nhiên bay ra. Thật là thất bại trong gang tấc!!! Lãnh Tịnh cảm thấy mình tựa hồ đã chia năm sẻ bảy.

Mà một biến cố chen ngang đã quấy nhiễu tất cả kế hoạch, một củ cải trắng đột nhiên bay tới. Khi củ cải rớt xuống đất, công kích của gia hỏa đó cũng đột nhiên dừng lại. Lãnh Tịnh ngã xuống đất, vết thương lại biến mất, cánh tay bị đứt và thân thể bị phân tách cũng hồi phục như lúc đầu. Hắn ngã gục dưới đất, không chút động đậy, tựa hồ còn chưa hồi phục từ thương tích kịch liệt vừa rồi, mà củ cải thì lăn vài vòng, dừng lại.

“Ách… ta thực sự quá nóng ruột rồi…” Lãnh Tịnh thấp giọng nỉ non. Rất lâu, hắn mới rêи ɾỉ chậm rãi đứng dậy. Sờ tìm chủy thủ của mình.

Một lần nữa, hắn đứng lên, vẫn duy trì tư thế đối lưng vừa rồi, cầm chủy thủ, đợi quái nhân tiến công lần nữa.

Mà Lãnh Thanh Thanh rõ ràng không có lực tinh thần kiên nhẫn không khuất phục của hắn, sau đợt công kích đầu tiên đã chúi đầu xuống đất, thực sự không động nổi nữa.

_____________

Tất cả lại như một vòng tuần hoàn, lại hồi phục tịch lặng, không khí lại ngưng kết.

Chẳng qua, lần này Lãnh Tịnh đối lưng với địch nhân, khóe miệng nhướng lên nụ cười khó phát giác, hắn vô cùng cảm tạ vận mệnh để cho hắn gặp được vị dưỡng phụ mơ hồ Lãnh Thanh Thanh này.

Vô cùng cảm tạ.

Hơi khác với vừa rồi là, trong không khí tựa hồ có thêm chút vị đạo sốt ruột vi diệu, Lãnh Tịnh và gia hỏa đó, trong hai người có một người đã bắt đầu cuống lên rồi.

___________

Tâm tình của ‘hắn’ trước nay chưa bao giờ khó chịu như hiện tại, cuống quýt và không dám xác định. ‘Hắn’ vô cùng ghét cảm giác này. Từ trước tới nay chưa từng có tình trạng này, những thú săn vốn để chơi đùa biến thành thứ buồn nôn khiến hắn nghiến răng nghiến lợi nhưng lại gϊếŧ không được. Nhưng mà nhưng mà, ‘hắn’ nổi danh là cẩn trọng, ‘hắn’ tuyệt đối không để có nửa kẻ hỡ hoặc thất thủ. ‘Hắn’ luôn luôn phủ quyết cái thứ ‘không xác định’ này, ‘hắn’ không bao giờ đánh cược.

Nhưng mà, lần này ‘hắn’ không thể không cược, là hai cái thứ buồn nôn gϊếŧ sao cũng không chết này bức hắn! Thứ nhất, tên trẻ tuổi đó thật sự là quái vật đáng chết! Chưa từng có ai có thể kiên trì lâu như thế trong sát trận của ‘hắn’! Thậm chí có thể lao tới tiếp cận mình, hơn nữa chỉ còn kém một chút nữa thôi! Vừa rồi thật sự dọa chết ‘hắn’!! Tim ‘hắn’ cho tới giờ vẫn còn đập thình thịch! ‘Hắn’ không xác định lần sau mình có thể thành công gϊếŧ chết quái vật đó không!

Điểm thứ hai, củ cải đáng chết đó là chuyện gì đây?!!!! Tại sao lại đúng lúc xuất hiện ngay góc chết duy nhất của sát trận!? Là trùng hợp sao?! Hay là cố ý!! Không, cái này vẫn chưa cần phải suy nghĩ, việc khẩn cấp trước mắt là, quái vật đáng chết gϊếŧ không chết đó có chú ý tới tiểu tiết này không! Củ cải nằm ở góc chết! Sẽ chú ý sao? Hay là không chú ý đây?! Tại sao tại sao?! Hắn ghét nhất là cảm giác này! ‘Hắn’ không thể xác định tên trẻ tuổi đó rốt cuộc có chú ý tới góc chết của mình không!

‘Hắn’ không thể không cược một lần!!

Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, thì bản thân sẽ… hậu quả không thể tưởng tượng! Nhất thiết phải! Cho dù phải thử thứ hắn ghét ghét nhất, là cược, hắn cũng nhất định phải gϊếŧ tên trẻ tuổi đó!

Xem bộ dáng tên trẻ tuổi đó, chắc hắn không chú ý đến góc chết đi? Vẫn áp dụng tư thế ngu xuẩn vừa rồi, hừ hừ… tới lần nữa vậy.

Đợi một chút, bầu trời đó là sao? Chuyện gì đây?

…………………….

Bầu trời… Lãnh Thanh Thanh khó khăn rút đầu khỏi đất, mê mang nhìn trời.

Thật là kỳ quái, bầu trời đêm phía bắc thế nhưng xuất hiện một tia sáng, một tia dương quang từ trong mây đen rọi ra, bầu trời nửa đêm xuất hiện kỳ cảnh này, thật sự quá quái dị, tình hình này giống như bầu trời tách ra một đường nứt.

“Kết giới quá thừa rồi.” Lãnh Tịnh lạnh lùng nói, “Ngươi cũng đợi hết nổi rồi đi! Tới tử chiến một trận nào!”

Khí lưu và cảm giác áp bách như lốc xoáy lại tiếp cận, lần này, Lãnh Tịnh đột nhiên quay người, hắn sớm đã âm thầm đem vẽ phần chu vi dưới chân mình thành nhiều ô vuông, hướng hắn lao tới không phải là trung tâm tấn công nữa, mà là nơi củ cải của Lãnh Thanh Thanh rớt xuống__

Nếu chuyển đổi một chút, đó chính là khu vực từ vị trí hắn đứng tiến về bên phải một ô, ở đó chính là góc chết của gia hỏa kia!

Chính là dựa vào việc củ cải rớt tại đó vẫn không gặp chuyện gì.

Tuy vẫn toàn thân máu me đầm đìa như cũ, lần này Lãnh Tịnh thành công tới được góc chết, có được thoáng chốc thở dốc.

Gia hỏa đó thấy tình hình không hay, vội vã biến hóa vị trí của mình, ý đồ thay đổi phương vị của góc chết. Lãnh Tịnh tính toán hơn người cũng nương theo chuyển động của hắn mà bám sát góc chết, tư thế một hơi chạy trốn bắt đầu phát sinh biến hóa kỳ diệu, Lãnh Tịnh dần nắm được chủ động. Cái này cũng giống như trò chơi nhảy lò cò của tiểu hài tử, một khi chọc thủng mặt thật công kích của quái nhân, Lãnh Tịnh liền cảm thây phương thức tấn công này thật ra vừa riêng biệt vừa xuẩn ngốc__ Quái nhân đó chưa từng hiểu được nên làm sao chủ động xuất kích, chỉ là một hơi dựa vào phạm vi công kích của trận hình vuông, tuy trong trận hầu như là vạn năng tất sát, nhưng lại có một góc chết, giống như khi thượng thiên ban cho người này năng lực đáng sợ, đồng thời cũng lại gán cho hắn một giới hạn buồn cười.

Mà phát hiện góc chết này nhanh chóng như vậy, phải tính công thuộc về củ cải may mắn của Lãnh Thanh Thanh.

Cơ hội nghịch chuyển cục thế đã tới rồi, quái nhân liên tục thay đổi trận thế vẫn không tạo ra được phương pháp giải quyết hiệu quả nào, cuối cùng cấp bách không thể đợi đã gom góp dũng khí duy nhất một lần trong đời, trực tiếp lao về phía Lãnh Tịnh. Lãnh Tịnh cũng tại đó đồng thời thấy được chân diện mục của quái nhân__ Chẳng qua là một nam nhân bình thường sắc mặt thống khổ, da mặt vàng vọt, mặt đầy mồ hôi, có thể thấy áp lực Lãnh Tịnh mang tới cho hắn không nhỏ.

Khi hắn cầm một thanh trủy thủ hét lớn “chết đi” và lao tới, Lãnh Tịnh đã không chút bận tâm đến thương tích trên người mình, y giơ nắm tay lên, hung hăng đánh ngã nam tử.

Khi nam tử thổ huyết ngã xuống, lập tức, sát trận biến mất.

Thì ra kẻ thao túng được sát trận bao bọc, bản thể cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

“Năng lực của ta không còn rồi…” Nam tử miệng đầy máu, ngã dưới đất nghẹn ngào ngọng nghịu nói: “Ta sắp chết rồi…”

“Tại sao con hẻm cổ quái này vẫn không biết mất?!” Lãnh Tịnh từ cao nhìn xuống thẩm vấn.

“Đó không phải là năng lực của ta, đó là… một người khác… do ‘Chức Mộng Sư’ tạo nên… nhưng mà, xem ra nàng cũng sắp không được rồi… kết giới… nứt ra rồi… ngươi lập tức sẽ gϊếŧ hai chúng ta… hỗn đàn… đi chết đi… kiếp sau cũng không muốn thấy ngươi…” Nam tử thổ ra một ngụm máu, ngã bệt dưới đất không động đậy nữa.

Quả nhiên, khi đường cách trên bầu trời dần rộng ra, cảnh sắc xung quanh cũng dần tan biến, khi con đường như mộng quỷ xung quanh tan thành mây khói, Lãnh Thanh Thanh và Lãnh Tịnh phát hiện bọn họ đều đang ở trong vườn rau hậu viên của sơn trang tổng bộ Thần Thông Môn, mà nam tử vừa chết đó nhanh chóng biến thành một cỗ thi khô, nằm dưới chân Lãnh Tịnh.

……………….

Lãnh Thanh Thanh toàn thân bùn đất chạy qua, ngẩng đầu nhìn Lãnh Tịnh cũng đồng dạng bùn đất đầy người, Lãnh Tịnh sắc mặt ngưng trọng nói: “Ta ở trong kết giới của Chức Mộng Sư này gần như liều mạng giải phóng lượng lớn long khí và sức mạnh, nhưng đều lập tức bị kết giới hút lấy, khiến ta cảm thấy bản thân giống như một phàm nhân vô lực. Sau đó kết giới vì hút quá nhiều không thể thừa nhận nổi, cho nên nứt ra, vì thế ta nghĩ gần đây nhất định còn có một cỗ thi thể bất thường.”

“Ta nghĩ Tiểu Tịnh ngươi nói là cái đó!” Lãnh Thanh Thanh chỉ bầu trời sau lưng hắn. Giữa không trung trôi nổi một cỗ nữ thi tản phát hào quang.

Tham lam vô hạn hút lấy lượng lớn sức mạnh long thần, kết quả sẽ thế nào đây?

Đương nhiên là lập tức có được đặc quyền muốn gì làm nấy, mới đầu, nàng vui mừng như điên, trong đầu hiện lên vô số nguyện vọng và suy nghĩ, muốn lợi dụng sức mạnh vô tận này lập tức thoát ly Vạn Tượng Lâu! Muốn thống trị tam giới thành chí tôn nữ đế! Muốn… rất nhiều rất nhiều! Nhưng mà, nàng trước tiên phải dùng sức mạnh long thần to lớn này để tạo dựng hình tượng hoàn mỹ cho mình! Một hình tượng nữ thần vương chí tôn chí mỹ quân lâm thiên hạ!!! Nàng phải trở thành nữ thần đẹp nhất!

Thế là, theo mỗi lần liều mạng của Lãnh Tịnh trong kết giới, sức mạnh long thần đó không ngừng bành trướng, cho tới khi nàng chết đi trong sự vui sướиɠ điên cuồng.

Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh, và rất nhiều người đều phát hiện cỗ nữ thi chí tôn chí mỹ, vô pháp dùng ngôn ngữ hình dung này, nữ thi trôi giữa không trung, duy trì tư thế tuyệt mỹ mở rộng sáu chiếc cánh trắng tuyết, đỉnh đầu có vòng sáng kim sắc, chân dẫm lên kim liên chín cánh, có tia sáng ngũ sắc vây quanh, bất cứ vật thể nào tiếp cận tia sáng đều lập tức bị đốt thành tro bụi. Với nữ thi ở giữa, quang vũ ngũ sắc không ngừng rơi xuống, đám người gần đó ầm ầm bái lễ với nữ thi, chỉ sợ trong tam giới trừ Lãnh Tịnh ra, không ai có thể thay người thao túng kết giới tuyệt đỉnh đáng thương__ Chức Mộng Sư này chôn cất thi thể.
« Chương TrướcChương Tiếp »