Chương 6: Thủ vệ ôn tuyền

Hiện tại giường lớn hoa lệ của Tuyết Như Mộng đã bị Lãnh Tịnh bá chiếm, mà Tuyết Như Mộng đã hóa thành tuyết hồ thì bị đuổi vào giỏ trúc nhỏ bọc bông.

Ôm tín niệm quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Tuyết Như Mộng cưỡng ép nuốt cục hận này xuống.

Hôm nay, gió nhẹ trời đẹp, đại tuyết chớm dừng. Lãnh Thanh Thanh ăn mặc như một cục bông cao hứng quấn lấy Lãnh Tịnh, muốn hắn cùng mình đi tản bộ.

Lãnh Tịnh một thân hôi y xuất môn, nói thực sửu tiểu xà lớn như vậy rồi thật sự chưa từng mặc qua y phục đẹp nào, vì Bích Hải Thương Đào cốc là nơi nghèo khổ, kiện y phục đẹp nhất của sửu tiểu xà chính là bạch bào vải bố, là Lãnh Tịnh đích thân may, kiện hôi bào này cũng vậy, nhưng vẫn không làm giảm sút mỹ mạo hoa lệ lãnh diễm của Lãnh Tịnh, hắn chỉ tùy tiện phất mái tóc dài đen nhánh, phong độ ưu nhã cũng đủ làm say lòng người.

Lãnh Thanh Thanh là trời sinh tính tình hồn nhiên, thấy tuyết trắng đầy trời, vô cùng cao hứng, vì thế kéo Lãnh Tịnh đắp người tuyết đánh trận tuyết. Thật ra y chẳng qua cũng chỉ là xà yêu hơn ba trăm tuổi, thật sự nếu tính ra cũng chỉ là thiếu niên trong yêu tinh, mà Lãnh Tịnh với tu vi hơn năm mươi năm, chỉ có thể coi như là tiểu mao hài tử chưa dứt hơi sữa, có trách là trách Lãnh Tịnh thành thục quá sớm, so với yêu tinh ngàn năm còn muốn ổn trọng hơn.

Lãnh Thanh Thanh đang chơi hưng phấn, lúc này một mai thụ tinh liền sáp tới, nháy mắt đưa tình với Lãnh Tịnh, không chút cố kỵ dựa vào lòng Lãnh Tịnh, cười nói: “Tiểu ca, ngươi thật tuấn tú, cùng nô gia vui đùa được không?”

Lãnh Tịnh khẽ cười: “Ngươi không chê ta là thằn lằn tinh thấp hèn?”

“Ôi dào, thằn lằn tinh thì lại thế nào? Chúng ta cũng không trông mong trèo cao. Tiểu ca, ngươi ôm ta đi!” Mai thụ tinh nịnh nọt nói.

Đột nhiên một quả cầu tuyết bắn qua, đập cho mai thụ tinh một thân đầy tuyết, Lãnh Thanh Thanh tức giận nói: “Hồ mi tử! Đừng câu dẫn Tiểu Tịnh nhà ta!”

Mai thụ tinh cười ha ha: “Ta là mai thụ, không phải hồ! Ngốc xà ngươi nhìn cho rõ chút đi!’

Cổ tay không kịp đề phòng của nàng bị Lãnh Tịnh siết chặt. Chỉ nghe Lãnh Tịnh nói: “Đi xa chút đi.” Nói rồi nhẹ vung tay ném đi, mai thụ tinh liền biến thành điểm đen trên bầu trời.

“Tiểu ca thật thần lực a!” Lúc này từ sau một cây tùng gần đó hiện ra một yêu tinh, thì ra là thư ký quan của sơn cung. Gần đây sơn chủ thiếu một thị vệ, hắn đang phát rầu phải tiến cử ai, vừa khéo lại thấy thần lực hơn người của Lãnh Tịnh, thế là trước mắt phát sáng.

Nghe xong mục đích của thư ký quan, Lãnh Thanh Thanh ngược lại rất cao hứng: “Tiểu Tịnh, nếu ngươi đi làm thị vệ, thì có thể coi là công chức nha! Lãnh gia chúng ta cuối cùng cũng có người ra làm quan rồi!”

Lãnh Tịnh nghĩ nghĩ, nói: “Được thôi, ta nguyện ý đi làm thị vệ.”

Thế là sửu tiểu xà từ tùy tùng thăng cấp thành một trong những thị vệ của sơn cung.

Hôm đó Lãnh Tịnh từ chỗ thư ký quan lãnh y phục thị vệ, binh khí và lệnh bài, Lãnh Thanh Thanh vô cùng vui sướиɠ.

Ngày hôm sau, Lãnh Tịnh phục vụ nhi tử mặc lên thị vệ phục, hạnh phúc đưa mắt tiễn nhi tử đi trực ban.

Sơn chủ tên là Thanh Viêm. Khi Lãnh Tịnh được mang đi tham kiến, phát hiện Thanh Viêm là một người vô cùng tuấn mị, luôn mặc một bộ thanh y, toàn thân tản phát ra khí tức lạnh như băng hàn, vừa nhìn đã cho người ta cảm giác vô cùng cường hãn.

Thanh Viêm dù sao vẫn là thần thú thanh giao, bắt đầu từ khi Lãnh Tịnh bước vào sơn cung, đã ẩn ẩn cảm giác được một chút ‘khí’ không giống bình thường, cỗ khí này không giống yêu khí của yêu quái trong núi, mà càng giống linh lực lãnh liệt bá đạo, nhưng lại chỉ phiêu phiêu rất khó nắm bắt, không biết cỗ linh lực này từ đâu mà tới, cho dù hắn thân là thanh giao cũng suy đoán không ra.

Cho dù Lãnh Tịnh quỳ trước mắt hắn, Thanh Viêm cũng chung quy không nhận ra thanh niên tuấn dật trước mắt rốt cuộc có chân thân là gì.

Lãnh Tịnh từ nhỏ đã không cần thầy dạy tự biết nên làm sao che giấu khí tức của mình, Lãnh Thanh Thanh tuy đơn thuần tới đòi mạng, nhưng có lúc cũng có trí tuệ sinh tồn riêng biệt của mình, bình thường y dạy dỗ sửu tiểu xà làm sao an thân lập mệnh trong đại tự nhiên, làm sao thuận ứng thiên mệnh, ẩn giấu tài năng.

Cho nên, sơn chủ Thanh Viêm cho dù nhạy bén phát giác ra dị thường, nhưng căn bản không ngờ được thanh niên nghe nói là thằn lằn tinh trước mắt này lại là long, hắn nhiều lắm cũng chẳng qua là cho rằng, có lẽ là có tiên thiên cao cường bức gần tuyết sơn.

Hơn nữa sau khi nghe hai chữ thằn lằn, hứng thú của sơn chủ đối với Lãnh Tịnh đã bị giảm mạnh, phất phất tay để thư ký quan tùy tiện an bài chức vị cho hắn.

Thư ký quan tra điển sách, phát hiện linh trì ở hậu sơn thiếu người trông coi, thế là liền dẫn Lãnh Tịnh đi trông coi linh trì.

Linh trì hậu sơn là thánh địa ôn tuyền nơi tắm rửa của sơn chủ, nơi này địa linh tràn đầy, chứa đựng linh khí thiên địa thần thánh, phong cảnh tú mỹ, bốn mùa như xuân, nước mênh mông trong vắt. Nghe nói linh trì còn có hiệu quả liệu thương, là tuyết sơn cấm địa, thủy trì của linh trì cũng chỉ có sơn chủ mới có thể sử dụng.

Nhiệm vụ của Lãnh Tịnh chính là cố thủ linh trì, ngăn cấm tạp yêu tự tiện xông vào. Đương nhiên vì tiện cho công việc, hậu sơn còn có một chỗ ở cho người trông coi.

Lãnh Tịnh nhìn linh trì sờ sờ cằm, tựa hồ có suy nghĩ gì đó.

Hôm sau, Lãnh thị phụ tử liền mang theo tuyết hồ dọn vào chỗ ở gần linh trì.

Lãnh Thanh Thanh đi theo Lãnh Tịnh làm quen địa hình, bất tri bất giác liền đến bên bờ trì. Nhìn ôn tuyền thánh địa này, y rất muốn nhảy vào tắm rửa, vì từ khi rời khỏi Bích Hải Thương Đào thì chưa có tắm rửa qua một lần nào. Nhưng mà, trông coi ôn tuyền là công việc của nhi tử, mình làm như vậy sẽ làm hỏng công việc của Tiểu Tịnh. Cho nên y chỉ đành nuốt nuốt nước miếng, ngồi xổm bên bờ trì bày đá chơi.

Chỗ này Lãnh Tịnh sớm đã đi vòng qua, phát hiện chúng yêu sợ hãi sơn chủ, bóng người hiếm hoi. Hơn nữa nghe nói sơn chủ gần đây tâm tình không tốt, cực ít quang lâm linh trì, cho nên hắn xúi giục Lãnh Thanh Thanh: “Cha, ngươi không cần sợ, chúng ta xuống tắm đi.”

“Hả? Có thể sao?” Lãnh Thanh Thanh mở to mắt, “Sẽ không bị bắt được chứ?”

“Như vậy mới kí©h thí©ɧ,” Lãnh Tịnh cười xấu xa, nói: “Ngươi yên tâm, sơn chủ sẽ không phát hiện.”

“Thật sao? Như vậy không tốt lắm đâu…” Khi Lãnh Thanh Thanh đang so so ngón tay, Lãnh Tịnh đã hóa ra nguyên hình bạch long nhảy vào trong trì, uốn lượn nghịch nước.

“A… nhi tử! Ngươi đợi ta với ” Lãnh Thanh Thanh cũng nhịn không nổi, biến thành một con bạch xà cực đại, híp mắt bơi vào nước.

Thế là hai người bắt đầu hưởng thụ ôn tuyền.

Tuyết Như Mộng ở trên bờ bị dọa cho nửa ngày không thể khép miệng__ Đây là tiểu thằn lằn quái thai!!!!

“Tiểu Tuyết xuống đây luôn đi ” Lãnh Thanh Thanh thoải mái tới mù đầu huơ đuôi với hắn.

Tuyết hồ ô ô hai tiếng, cuối cùng quyết tâm nhảy vào ôn tuyền, cùng hai kẻ khinh nhờn việc công kia hưởng thụ.

Ba con bơi tới tận trời tối mới đi, còn định sẵn ngày mai mang chút rượu tới ngâm ôn tuyền, thật là cuộc sống dễ chịu.

Nhưng mà, vừa khéo sau khi bọn họ đi không lâu, sơn chủ Thanh Viêm tâm tình ức chế cũng chạy tới ngâm. Kết quả đại kinh thất sắc.

“Sao trong trì lại có long khí?” Thanh Viêm kinh nghi nói, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “Lẽ nào, ngày ta hóa thành long đã không còn xa nữa? Ha ha ha ha ha… Ta cuối cùng có thể báo thù đám gia hỏa đó rồi!”

Sửu tiểu xà và Lãnh Thanh Thanh hiện tại lại được sống cuộc sống bình ổn tạm thời.

Ngâm ôn tuyền, ăn lẩu, câu cá, trêu chọc tuyết hồ, tất cả đều rất an dật.

Ngày tháng cứ thế trôi đi từng ngày từng ngày trong sự bình lặng.

Thỉnh thoảng Lãnh Thanh Thanh còn hoài niệm cố hương Bích Hải Thương Đào của mình, hoài niệm những láng giềng cũ. Nhưng chỉ cần có nhi tử ở bên cạnh thì tốt rồi, bất kể nói thế nào, Lãnh Tịnh ở bên cạnh mình, mình có một gia đình, đi tới đâu cũng có thể an thân.

Cứ như vậy cùng nhi tử cả đời, cũng không tồi.

Y nghĩ như thế, liền dán chặt vào người Lãnh Tịnh thêm mấy phần, hai người ngồi bên cạnh bờ hồ nướng khoai lang ăn.

Đột nhiên một tiếng vang như sấm giật từ xa truyền tới, tiếp theo là chấn động to lớn. Lãnh Tịnh đứng lên, tựa hồ muốn tìm xem đã phát sinh chuyện gì.

“Nhi tử, sao vậy?” Lãnh Thanh Thanh kinh ngạc hỏi.

“Có yêu tinh pháp lực cao cường đang đánh nhau.” Lãnh Tịnh phát giác được dị biến của đại khí.

Trong lúc nói, gió mây trên trời biến sắc, bầu trời trong xanh không một gợn mây trước đó đã biến thành tối đen đè nén, một thân ảnh cực đại từ trời hạ xuống, rơi thẳng về hướng linh trì này.

Giống như thiên thạch rơi thẳng vào giữa hồ, làm bắn lên sóng gợn dậy trời. Hai người toàn thân ướt đẫm, lúc này mới nhìn rõ được một con thanh giao và một con thanh long đang quấn lấy nhau, cắn xé không ngừng.

“Là sơn chủ! Hắn và thanh long đánh nhau!” Lãnh Thanh Thanh la lớn.

“Sao ngươi lại nhận ra đó là long?! A!?” Lãnh Tịnh trở nên phẫn nộ, Lãnh Thanh Thanh trước giờ không chịu thừa nhận bản thân hắn là long.

“Long ai không nhận ra hả?” Lãnh Thanh Thanh một bộ lý lẽ thản nhiên.

“Bỏ đi. Ta lười đấu với ngươi.” Lãnh Tịnh kéo y co chân chạy.

“Nhi tử ngươi không giúp sơn chủ sao?” Lãnh Thanh Thanh hỏi.

“Một con tiểu thằn lằn như ta có thể giúp cái gì? Mau chạy đi!” Lãnh Tịnh vừa chạy vừa nói.

Lãnh Thanh Thanh bị Lãnh Tịnh cưỡng ép chạy khỏi ôn tuyền, nhưng vẫn nhịn không được quay lại nhìn. Lúc này thanh giao đã có xu hướng yếu thế, chỉ thấy sau một trận sóng lớn ngập trời, long và giao đều hóa thành nhân hình.

Sơn chủ bị một nam tử thanh y uy nghiêm dẫm dưới chân, nam tử cười lạnh: “Thanh Viêm, ngươi vẫn không biết tự lượng sức như trước! Lần này ta sẽ không bỏ qua cho ngươi nữa, ngươi cứ đợi vào tù uyên của thủy tộc đi!”

Sơn chủ che ngực đang chảy máu, nghiến răng nói: “Không ngờ ta tu luyện lâu như thế, vẫn không phải là đối thủ của ngươi! Thành vương bại khấu, ta quyết sẽ không trở về nơi chịu khổ tối tăm không thấy mặt trời đó!”

Nói xong, đột nhiên giơ tay đánh tới thiên linh cái của mình, thế là một tiếng nổ ầm vang, lập tức mười dặm xung quanh đều bị chấn động.

Thì ra thanh giao tính tình cương liệt, quyết chọn phương pháp tự bạo để kết thúc sinh mạng của mình!

Lực xung kích cực lớn khiến cảnh trí xung quanh bị hủy diệt. Lãnh Tịnh nhanh tay, đã kéo Lãnh Thanh Thanh xuống dưới thân mình bảo hộ trước một bước, vì thế mới không khiến y bị dính phải.

Nhưng sau khi vụ nổ kết thúc, Lãnh Thanh Thanh ngẩng đầu lên, mới phát hiện Lãnh Tịnh toàn thân tro bụi.

“Tiểu Tịnh, ngươi không bị thương chứ?” Lãnh Thanh Thanh quan tâm hỏi.

“Không có.” Lãnh Tịnh vỗ vỗ bụi trên người, quay đầu nhìn, thấy thanh giao đã hóa ra nguyên hình, nằm chết trong ôn tuyền.

“Sơn chủ…” Lãnh Thanh Thanh nước mắt ào ào nhìn di thể của sơn chủ, kéo tay áo Lãnh Tịnh nói: “Sơn chủ dù sao cũng từng phát bổng lộc cho chúng ta, chúng ta an táng cho hắn đi.”

“Được.” Lãnh Tịnh nói.

Lúc này, thanh y nam tử đó đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, che ngực, dùng kiếm chống đất, nhưng lảo đảo vài cái, cuối cùng cũng ngã xuống.

“Tiểu Tịnh, chúng ta cũng an táng cho người đó đi…” Lãnh Thanh Thanh thiện tâm đại phát.

“Đừng ngốc nữa, người đó còn chưa chết.” Lãnh Tịnh nói xong, tay phất lên, trì thủy của ôn tuyền liền dựng lên rồi tách ra, di thể của thanh giao chậm rãi chìm vào đáy trì, cuối cùng chìm trong đáy nước, không thấy bóng dáng nữa.

“Còn cần một bia mộ nữa. Để sau này chúng ta tiện cúng bái.” Lãnh Thanh Thanh nói.

Lãnh Tịnh không kiên nhẫn nhìn y một cái, lại dùng pháp thuật di chuyển một mỏm đá to gần đó cho cắm vào nước, lộ ra phân nửa, rồi dùng kiếm gãy mà hai người sử dụng vừa rồi khắc lên bốn chữ “Thanh Viêm chi mộ”. Lãnh Thanh Thanh coi như thỏa mãn, đứng bên trì khấn vái rất lâu mới chịu đi.

Lúc này tịch dương đã lặng, Lãnh Tịnh nhìn ôn tuyền đã biến thành mồ của thanh giao, không kìm được cảm thán: “Tranh cường đấu thắng, hô hoán phong vân, ân oán vướng mắc, đến cuối cùng ngay cả thần thú cũng chỉ đành vùi xương trong bích thủy, tất cả tan biến.”

Lãnh Thanh Thanh nhìn bia đá, ánh mắt cũng trở nên mê ly, giống như đang nhớ lại hồi ức rất lâu.

“Tiểu Tịnh… ngươi biết không, ta vốn không phải họ Lãnh.” Lãnh Thanh Thanh nhẹ nói.

“A? Vậy ngươi họ gì?”

“Ta họ… Bạch.” Lãnh Thanh Thanh nhắm mắt lại, thần sắc có chút buồn bã.

“Vậy sau đó sao lại đổi họ?” Lãnh Tịnh không kìm được hiếu kỳ nói.

“Vì… vì…” Lãnh Thanh Thanh muốn nói lại thôi, cuối cùng đáp: “Chuyện của người lớn, tiểu hài tử đừng nhiều chuyện!”

Khi thanh y nam tử tỉnh lại, thứ nhìn thấy đầu tiên là một thanh niên hôi y ngồi bên cạnh mình, thanh niên dung mạo tuyệt lệ, tuy y phục đơn giản, nhưng lại có phong phạm cao quý. Khiến hắn kinh ngạc là, trên người thanh niên này lại có long khí! “Ngươi là người của long tộc?” Hắn nắm tay Lãnh Tịnh hỏi.