Chương 52

Trời mưa lớn a!!!

Lãnh thị phụ tử không có chuyện gì làm nghĩ ra chút trò gϊếŧ thời gian.

Bạch Điêu đội lá chuối chạy tới chạy lui bên hồ, nó là động vật lông mao, ghét nhất là bị ướt, nhưng mà, hai chủ nhân của nó lại là kẻ thủy sinh.

Kẻ đang phiên giang đảo hải trong hồ nước dưới trời mưa to như trút đó, không phải là thiếu chủ lõa thể vĩ đại của hắn thì là ai? Mà đại bạch xà đang quấn chặt lấy bạch long không buông, chính là đông gia Lãnh Thanh Thanh càng thêm vĩ đại của hắn.

“Cút! Đừng quấn ta!” Lãnh Tịnh cào đại bạch xà.

“Cùng chơi đi mà!” Lãnh Thanh Thanh không buông tha.

“Ai chơi với ngươi! Lão đầu đi sang một bên!”

“Tiểu Tịnh ngươi quá không biết lớn nhỏ!!!” Lãnh Thanh Thanh thắt nút trên người hắn.

“Cút! Ngươi là khăn quàng cổ sao!” Lãnh Tịnh giãy y.

“Tiểu Tịnh…” Bạch xà lộ ra biểu tình bị thương, nước mắt cuồn cuộn nhìn nhi tử.

Bạch long trầm xuống nước, lặng lẽ trầm xuống nước.

Chúng ta phát hiện Tịnh bảo bảo của chúng ta sợ nhất không phải là bộ dáng nhiễu loạn triền quấn của Thanh Thanh, không phải là bộ dáng phụ thân nghiêm túc của Thanh Thanh, mà là khi Thanh Thanh lộ ra biểu tình bị tổn thương, nước mắt lưng tròng.__ Có thể bản thân Thanh Thanh cũng không biết tới pháp bảo này đâu.!

________

Một khắc sau, bạch xà và bạch long náo đủ rồi liền trôi lềnh bềnh trên mặt nước, hưởng thụ cơn mưa to xối xuống.

Hai con dài dài cứ thế chiếm cứ cả nửa mặt hồ. Sắc trời quá tối, trên mặt hồ một mảng mông lung, vì thế bọn họ nằm trên mặt hồ, nhìn sơ thì như đã dung làm một thể với sắc hồ, không nhìn kỹ sẽ không thể phân biệt được.

Lãnh Tịnh hưởng thụ bồn tắm thiên nhiên, vươn móng vuốt hướng trời, bộ dáng muốn bao cổ quái có bấy nhiêu cổ quái, thỉnh mọi người tưởng tượng dáng vẻ một con rồng tắm phơi bụng hưởng thụ mặt trời liền biết.

Mà Lãnh Thanh Thanh thì lại nằm bên cạnh hắn trong trạng thái tự trôi.

Thời tiết ác liệt như thế, trừ tổ ba người Lãnh thị, chỉ sợ sẽ không có người nào ra ngoài chơi!

Nhưng hiển nhiên bọn họ đã sai rồi, lúc này, một lão giả tiên phong đạo cốt mang theo các đệ tử của lão ra ngoài dạo chơi.

Lão giả và mấy đệ tử đứng bên hồ, duỗi tay chỉ giữa hồ nói: “Xem! Đó chính là xác rồng theo thế mưa thiên kiếp này rơi xuống.”

Các đệ tử đều dùng ánh mắt sùng kính nhìn lão giả, tán dương: “Sư phụ, ngài thật thần cơ diệu toán! Quả nhiên lời đồn xác rồng xuất hiện rồi!”

Lão giả gật gật đầu, cười nói: “Đây cũng là vận khí chúng ta tốt, ta tính ra hôm nay trong cơn mưa lớn sẽ xuất hiện vật thần dị, không nghĩ thế nhưng là xác rồng. Nghe nói ăn thịt rồng có thể gia tăng công lực một giáp(60 năm), ta chuẩn bị dùng xác rồng này luyện thành thiên long đan, các đệ tử, mau kéo xác rồng đó lên.”

Thế là một đám thanh niên mặc áo mưa cầm lưới cá, cái chụp, móc câu vân vân, bắt đầu xuống nước kéo xác rồng.

Lãnh Tịnh thuận theo nước trôi lơ lửng, bị bọn họ dùng dây thừng quấn lấy, lão giả kinh hỉ nói: “Thì ra là di thể bạch long hiếm gặp, chậc chậc, thật là trời cũng giúp ta.”

Thế là hắn không để ý bùn dơ, nhảy xuống bờ đê kiểm tra đầu long đang gần lại. Con bạch long này toàn thân trắng tuyết, ngay cả bờm cũng trắng tinh không chút xen tạp, sừng chỉ phân ra một nhánh, xem ra là ấu long chết yểu.

“Đáng tiếc a! Nếu ngươi có thể may mắn hưởng thiên mệnh, nói không chừng ngày sau có thể thành long vương.” Lão đạo vỗ vỗ đầu rồng tiểu bạch long chết yểu than thở.

“Sư phụ, xác rồng này chúng ta xử lý thế nào?” Một đệ tử hỏi.

“Trước tiên cưa sừng xuống, sau đó cắt bờm, cuối cùng lột vảy, rút gân, xẻo thịt lóc xương.” Lão giả phân phó tuần tự.=))))))))

Thế là chúng đệ tử chuẩn bị động tay giải phẩu, lúc này, một chiếc kiệu nhỏ màu xanh đội mưa lớn xuyên qua khu rừng, đi tới bên bờ đê, phu nâng kiệu là bốn tiểu đồng áo xanh, ai nấy khinh công bất phàm.

“Thiên Mục lão nhân, chủ nhân nhà ta khẩn thỉnh ngài chậm động thủ, xác rồng này có thể nhường cho chủ nhân nhà ta?” Tiểu đồng nâng kiệu nói.

“Ngươi là thần y Tạ Đình?” Lão giả kinh ngạc nói, “Ngươi cũng có ý đồ với xác rồng? Hừ hừ, thì ra các ngươi vẫn luôn theo dõi ta!”

“Lão nhân, lời này sai rồi.” Người trong kiệu nhẹ nói một tiếng, giọng như thanh phong, nghe rất dễ chịu, “Lão nhân chẳng qua lấy xác rồng luyện đan, kéo dài thọ mạng. Mà tại hạ lại là muốn lấy vật hiếm quý ngàn năm khó gặp đi cứu người, là việc gấp cận kề a! Lão nhân nếu nguyện ý chuyển nhượng, tại hạ có thể đáp ứng bất cứ điều kiện nào của lão nhân.”

“Ta muốn ngươi chuyển nhượng cơ nghiệp ba trăm năm của Thần Y Cốc cho lão hủ, ngươi nguyện ý sao?” Lão giả trợn trắng mắt nói.

“Có thể! Đồng nhi, trình khế đất lên.” Thanh niên trong kiệu dứt khoát nói.

“Ha ha ha! Tạ Đình! Ngươi thật là cố ý sao? Ta chỉ nói chơi thôi, chút địa sản nát của ngươi ta còn không thèm ngó, xác con rồng này ta tuyệt sẽ không chuyển tay cho bất cứ ai! Ngươi chết tâm đi!” Lão giả tức giận nói.

“Vậy tại hả chỉ đành tiên lễ hậu binh.” Thanh niên trong kiệu u u nói. Bốn tiểu đồng nâng kiệu lập tức bày trận thế, chính là trận pháp Lạc Diệp Phiêu Hồng mà võ lâm ai ai nghe cũng sợ vỡ mật.

“Ha!” Lão giả cười lớn một tiếng, vỗ tay cái bốp, các đệ tử của lão cũng bày trận pháp nghênh chiến, một trận võ lâm huyết chiến sắp mở màn.

“Xác rồng” lúc này mở mắt ra, hơi có hưng trí nằm trên bãi cỏ cạnh bờ nhìn giác đấu.

Chỉ thấy nhân mã hai bên chém gϊếŧ tới thiên hôn địa ám, đủ nửa canh giờ, bốn tiểu đồng đó chém gϊếŧ khiến bảy đệ tử của lão giả thảm bại, lão giả tức giận, hú dài một tiếng rồi đột nhiên xuất chưởng, chỉ nghe vài tiếng cự vang, bốn tiểu đồng bị lão giả đánh ngất tại chỗ.

“Tạ Đình! Có bản lĩnh cùng lão hủ đơn đả độc đấu!” Tiếng nói của lão giả như chuông lớn, sắc mặt đỏ bừng, râu vì tức giận mà phát run.

Chỉ thấy rèm kiệu chậm rãi vén lên, một chiếc xe lăn bằng gỗ chậm rãi lăn ra, ngồi trên xe chính là thánh thủ thần y Tạ Đình thần bí__ một thanh niên yếu nhược gương mặt thanh mỹ, ánh mắt u buồn.

Hắn một thân bạch y bị nước mưa thấm ướt, cứ thế chậm rãi từ kiệu xuất hiện, xem ra thân thể hắn không khỏe lắm, giống như cố sức ẩn nhẫn thống khổ, biểu tình khổ sở.

“Lão giả, ta là một phế nhân, không biết nửa điểm võ công. Ái nhân của ta hiện nay đang chịu đựng bên bờ sinh tử, cầu ngươi nể mặt một lần, nhường cho ta cỗ xác rồng này để cứu người, mong ngài thấu hiểu.” Tạ Đình thần y u u nói, “Chỉ cần nàng có thể sống sót, cho dù ngươi muốn ta lột da rút gân ta cũng cam tâm tình nguyện.”

Nói xong, hắn đột nhiên không cố kỵ thân tàn tật, nhảy xuống xe lăn, nỗ lực dập đầu với lão giả.

Lão nhân ngửa mặt than dài: “Ai… Hỏi…”

Một câu còn chưa nói xong, đã nghe thấy một người trẻ tuổi rất có khí thế nói tiếp: “Hỏi thế gian tình là gì, mà khiến người thề nguyền sống chết. Không ngờ đã qua năm ngàn năm, phàm nhân vẫn còn theo kiểu nói chuyện cố định đó.”

“Là ai!!!” Tất cả mọi người đều quay nhìn xung quanh, nhưng không thấy được thanh niên cao thủ dùng nội lực truyền âm đó.

“Các hạ cũng là muốn giành xác rồng sao? Thỉnh hiện thân đi!” Lão giả gầm lên, hy vọng dùng sư hống công của mình bức đối phương ra. Mà thần y ướt đẫm quỳ dưới đất đã bắt đầu thổ huyết.

“Dô, ta không phải ngay ở đây sao.” Thanh niên thần bí khinh thường nói.

Những đệ tử đó mở to miệng nhìn sau lưng sư phụ__ Một con bạch long lia miệng, lộ ra hàm răng đều khít. Không sai!!! Rồng đang nói chuyện! Còn dùng giọng nói của người trẻ tuổi rất có khí thế!!! Dọa chết người rồi!!!

Lão giả nhìn ra được sự kinh hoảng của đồ đệ, thế là chậm rãi quay đầu.

Tiếp theo, là mặt đối mặt cùng rồng.

Trên lịch sử võ lâm chưa từng xuất hiện qua đại quái sự kỳ dị như vậy__ con rồng còn sống gia nhập vào đấu đá võ lâm. Tất cả mọi người tại đó đều tin rằng mình đã chứng kiến một khoảnh khắc mang tính lịch sử, đồng thời hoài nghi bản thân có phải do dầm mưa mà sinh hoa mắt không?

Lão giả mắt không chuyển nhìn bạch long, bạch long đột nhiên bày ra nụ cười cổ quái trên khóe môi, tác giả mèo nghĩ đó đúng ra là nụ cười tà mị của rồng.

Sau đó bạch long há to miệng, trình độ đó đủ để nuốt chửng đầu lão giả, hắn nói: “Tại hạ Lãnh Tịnh, vừa đến bái sơn.”

Trong tiếng kinh hô của chúng đệ tử, lão giả trực tiếp ngã thẳng xuống. Lão nhân gia đã có tuổi, rốt cuộc không chịu đựng được như người trẻ tuổi.

Nhưng không có ai dám đi ra kéo lão đầu đã hôn mê lại, mọi người đều sợ bị bạch long cắn chết, cũng không có ai dám nói chuyện với hắn. Công tử thổ huyết không ngừng kia lại liều mạng ngẩng đầu, không quan tâm bùn đất, bắt đầu chậm rãi bò qua chỗ bạch long.

“Ta… nhất định phải… cứu… Nhược Liên!!” Thần y nghiến răng tụ lại sức lực cuối cùng của mình giãy dụa đi tới.

“Hỏi thế gian tình là chi, mà khiến người thề nguyền sống chết.” Một tiếng thở dài luẩn quẩn từ xa truyền tới, như mưa xuân tháng hai tại Giang Nam, mềm mềm nhu nhu, nhẹ nhẹ phiêu phiêu.

Mọi người nhìn theo tiếng, chỉ thấy một nhân nhi tú mỹ như trích tiên nhẹ lướt trên mặt hồ, tóc hắn đen như mực, mặt như quan ngọc, đôi mắt đẹp hàm chứa luyến thương, khí chất toàn thân cao khiết thuần tịnh.

Trích tiên công tử đi lên bờ, giơ tay sờ sờ đầu bạch long, dịu giọng cười nói: “Đây là tiểu long nhà ta, dọa mọi người rồi, thật xin lỗi. Xin hỏi vị công tử này, tại sao lại chấp nhất như thế?”

“Thỉnh các hạ… cứu người… ta cần long cốt…” Thần y công tử thở dốc ho ra máu nói.

Trích tiên công tử trách trời thương dân thở dài: “Hỏi thế gian tình là chi, mà khiến người thề nguyền sống chết… ách…” Chỉ thấy bạch long quay đầu lại, = = nhìn hắn.

Trích tiên công tử ho khan một tiếng chuyển lời: “Các hạ cần long cốt, nhưng tiểu long là chí thân của ta, nếu ngươi lấy long cốt của hắn, ta thật sự không nhẫn tâm, nhưng một phen tâm ý của các hạ, thiên địa chứng giám, kẻ hèn cũng thập phần cảm động, vậy phải làm sao mới tốt?___ A, không bằng thế này đi, để Tiểu Tịnh đi tìm dược khởi tử hồi sinh cho ngươi là được, ngươi yên tâm đi, chúng ta nhất định giúp ngươi cứu người, theo ý ta, hỏi thế gian ai là mạnh nhất, bất cứ ai cũng bảo là Tiểu Tịnh vạn năng!”

Thế là bộ mặt thật của kẻ nhà quê liền bại lộ.

“Hỏi thế gian ai là mạnh nhất, bất cứ ai cũng bảo là Tiểu Tịnh vạn năng!” Những đệ tử của lão giả đều tề thanh nói theo.

“Hỏi… thế gian… ai là…” Thần y cũng không thể không khuất phục lặp lại theo.

Trích tiên công tử, cũng chính là Lãnh Thanh Thanh thỏa mãn gật đầu, lộ ra nụ cười nói: “Mọi người cũng dầm mưa ướt rồi, theo ta tìm nơi nghỉ ngơi một chút đi! Tiểu Tịnh lại đây!” Y búng ngón tay.

Bạch long khinh thường nhìn y một cái, cũng búng ngón tay, thế là không gian xung quanh biến đổi, mưa ngừng hẳn, bầu trời trên đầu hóa thành ngân hà lung linh, bờ đê không thấy nữa, mọi người toàn bộ đứng trên mặt nước bình lặng như gương, mà kim ngư trong suốt thì lại bơi tới bơi lui giữa không xung quanh. Nơi này là trong kết giới của Lãnh Tịnh.

Lãnh Thanh Thanh vẫn duy trì phong phạm trích tiên công tử, mỉm cười nói: “Tiểu Tịnh, chiêu đãi khách nhân.”

Lãnh Tịnh lại lần nữa búng ngón tay, y phục của mọi người đều khô, bệnh đau của thần y cũng khỏi hẳn, trước mặt mỗi người đều có thêm một chén mì nóng hầm hập. Chỉ có lão giả đó là vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.

“Mọi người đừng kinh ngạc, chỉ cần lần sau khi võ lâm đại hội, đều chọn Lãnh Tịnh làm võ lâm minh chủ là được.” Trích tiên công tử vẫn xuân phong mát lòng người.

Các đệ tử của lão giả ăn mì ngon, thầm nghĩ: Đây là chuyện quái lạ gì a? Trước tiên là gặp được rồng biết nói chuyện, sau đó gặp được công tử trích tiên thần bí. Tiếp theo chính là ăn mì ở nơi kỳ dị, còn muốn chọn võ lâm minh chủ, cái này có quan hệ gì với minh chủ sao?

“Nhất định phải chọn Lãnh Tịnh nga!!!” Trích tiên công tử lại cường điệu lần nữa, sau đó đeo nụ cười thánh khiết cưỡi lên lưng rồng, trong tay không biết từ lúc nào nhiều thêm một cây tiêu ngọc, chỉ thấy y nhẹ nhàng ngâm nga: “Hỏi thế gian tình là gì, mà khiến người tán thưởng Tiểu Tịnh mạnh nhất? Ai, lương thần mỹ cảnh như thế, kẻ hèn cũng nhịn không được muốn tấu một khúc thương tình!” Thế là ôm tiêu ngọc bắt đầu thổi.

Tiếp theo, xin mọi người tự liên thưởng tới âm thanh thổi còi.

Lãnh Thanh Thanh sau khi xong chuyện rất ủy khuất đè tay lên ngực tự hỏi: Tại sao! Tại sao! Tại sao bản thân xây dựng hình tượng lại khó như thế a! Rõ ràng là đã làm theo Tiểu Tịnh dạy rất tiêu chuẩn mà a a a! Người ta cũng muốn làm quý công tử phong nhã a!!!

Long xà kết thúc cuộc vui bên hồ trở về khách ***, đương nhiên, Lãnh Tịnh lại cõng về một người, chính là thần y Tạ Đình đó.

Lúc này, Bích Huyên còn đang nghỉ ngơi trên giường, không ngờ thiếu chủ lại mang về một người bệnh. Trong ngoài hai gian khách phòng chỉ có hai cái giường lớn, Lãnh Tịnh liền đem Tạ Đình đặt bên cạnh Bích Huyên.

Tạ Đình đã hôn mê, Bích Huyên mơ mơ hồ hồ nửa tỉnh nửa ngủ, bọn họ đều không biết bản thân đã cùng một nam tử xa lạ đồng giường cộng chẩm.

“Tiểu Tịnh, Bích Huyên sao cứ hôn mê, mãi không thấy khỏi, thần y đó ngươi lại dự định làm sao cứu hắn? Lãnh Thanh Thanh hỏi.

Lãnh Tịnh nhướng nhướng khóe môi nói: “Thân là thánh công tử ta sao có thể không hiểu thuật chữa bệnh chứ? Ngươi cứ chờ xem ta làm sao cứu người là được.”

Chỉ thấy Lãnh Tịnh trải chiếu xuống đất, ôm Bích Huyên xuống, bày thành thế ngồi khoanh chân, sau đó Lãnh Tịnh liền ngồi khoanh chân ở sau lưng hắn, hai tay chống lên lưng hắn, bắt đầu vận công liệu thương.