Chương 5: Thế giới

Đêm chạy trốn, trời đổ mưa như trút. Hồ nước ở trung tâm cốc nhanh chóng trào lên, thậm chí đã tràn lên bờ hồ. Bức tượng điêu khắc kỳ dị đó dần dần phát sinh biến hóa quái dị.

Khi Lãnh Tịnh cầm dù đi tới bờ hồ quan sát, phát hiện thạch tượng của Họa Vân tiên đã méo mó, giống như cục bột bị ngoại lực vò nắn, nhìn không ra nguyên dạng, chỉ giống như một tảng quái thạch cực đại.

Thật sự là tình cảnh đáng sợ. Thạch tượng đó tựa hồ từng thống khổ giãy dụa, nhưng tình trạng méo móchỉ càng thêm nghiêm trọng.

Mà tất cả yêu quái đều đã tản đi, chỉ lưu lại Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh.

Trời gió mưa như trút, sát cơ rục rịch muốn động ngoài cốc. Bọn họ cách một màn mưa, vẫn có thể thấy được lúc Tru yêu trận phát động, lưới quang hiện rõ từng tia sáng, thoáng chốc bao trùm toàn bộ sơn cốc.

“Nhi tử, đây là… nhà của chúng ta…” Lãnh Thanh Thanh ôm Lãnh Tịnh, thấp giọng khóc.

Lãnh Tịnh ngẩng đầu lên, nói: “Chúng ta cũng nên đi rồi.”

Thế là bọn họ dìu lẫn nhau, từng bước đi về địa đạo.

Khi bọn họ tới sơn động địa đạo, sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng kêu thét chói tai, đáng sợ như tiếng kêu bi ai trước khi chết.

Lãnh Thanh Thanh không tụ chủ được bắt đầu phát run.

“Đi nhìn xem!” Lãnh Tịnh đột nhiên trở nên hưng phấn. Hắn có một loại dự cảm, nhất định đã phát sinh chuyện gì đó rất ghê gớm.

“Đừng! Ta không muốn đi!” Lãnh Thanh Thanh lắc đầu.

“Ngươi ở trong này đợi ta, ta lập tức trở lại!” Lãnh Tịnh nhanh chóng hôn một cái lên trán y, sau đó bước nhanh đi.

Lãnh Thanh Thanh ở lại đó, không dám tin nhi tử thế nhưng bỏ lại mình mà chạy?!

“Nhi tử a!!!” Y lập tức kêu lớn đuổi theo.

Thế là Lãnh Thanh Thanh đi theo nhi tử lao vào màn mưa lớn, xuyên qua rừng cây, Lãnh Tịnh thấy Lãnh Thanh Thanh đi rất chậm, liền kéo tay y cùng đi, lần này Lãnh Tịnh khá cẩnthận, tới bên hồ liền trốn sau lùm cây quan sát, chỉ thấy thạch tượng méo mó bắt đầu nứt ra, mấy trăm thiên binh vây quanh thạch tượng thi pháp, quang ảnh chồng chéo, vô cùng chói mắt.

“Nhi tử, bọn họ đang làm gì?” Lãnh Thanh Thanh không hiểu nói.

“Ta cũng không biết, hình như là muốn hủy diệt thạch tượng đó.” Lãnh Tịnh lắc đầu nói.

Thạch tượng nứt càng lúc càng lợi hại, tiếng kêu thê lương đó chính là từ bức thạch tượng này phát ra.

Cuối cùng nghe được tiếng thứ gì đó nứt vỡ, thì ra là bức thạch tượng hoàn toàn nứt toát. Nhưng những thiên binh đó lại trở nên kinh sợ. Thì ra thạch tượng không vỡ nát, mà giống như là vừa phá vỏ trứng, từ khe nứt bên trong chậm rãi chui ra một sinh vật cực đại.

Lần này ngay cả Lãnh Tịnh cũng kinh ngạc đến há hốc miệng. Chỉ thấy quái vật đó miễn cưỡng có nhân hình, nhưng có ba cái miệng rộng đầy nanh xếp chung với nhau, bên ngoài giống như bị lột mất một tầng da, không ngừng nhỏ xuống những giọt huyết sắc bết dính dơ bẩn. Nó không có mắt, trên đỉnh đầu bị ba cái miệng lớn che kín, nanh vuốt sắc bén vung đi khắp nơi, nơi nó đi tới giống như bị lợi đao sắc bén vô hình, xé nát những thiên binh kia.

Tình cảnh như địa ngục cứ như thế hiện ra trước mắt phụ tử Lãnh thị.

Vật thể dính nhớt nhỏ xuống từ trên người quái vật đó, rất nhanh đã hóa thành nhục trùng to lớn, cũng chỉ có một cái miệng đầy răng nhọn, cứ thấy vật gì là cắn.

“Đây chính là đồng loại của ngươi!” Lãnh Tịnh nghiến răng nghiến lợi chỉ trùng tử nói với Lãnh Thanh Thanh một câu, sau đó kéo tay Lãnh Thanh Thanh chạy về.

“Ta nào có buồn nôn như thế 5555” Lãnh Thanh Thanh ủy khuất nói, “Đó rõ ràng không phải là xà a là trùng tử a”

Khi bọn họ đang định chạy, quái vật đã gϊếŧ sạch sẽ thiên binh, mà nhục trùng càng lúc càng nhiều cũng phát hiện ra bọn họ, bắt đầu đuổi theo long xà phụ tử đáng thương.

Tình hình này thật sự có thể dùng ùn ùn kéo tới để hình dung.

Hai người chạy đến mật đạo của sơn động, Lãnh Tịnh đóng thạch môn, lúc này mới dám thở phào một hơi.

“Cái thứ quỷ gì a?” Lãnh Tịnh nguyền rủa một tiếng, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một con đại bạch xà thè lưỡi nhìn mình.

“Ngươi làm gì?” Lãnh Tịnh vẻ mặt đông cứng nói.

“Bộ dáng này của ta rất buồn nôn sao?!” Lãnh Thanh Thanh hóa thành nguyên hình ủy khuất nói.

“Không. Rất đáng yêu.” Lãnh Tịnh biết nếu bản thân nói ra mấy lời y không thích nghe, không biết y sẽ làm ra chuyện gì, thế là đành nói trái lương tâm.

“Đáng yêu?” Lãnh Thanh Thanh hấp háy mắt, xấu hổ nói: “Ghét ghê a, đừng dùng từ đó để hình dung cha…”

“Cha ngươi không chỉ anh tuấn thần võ, uy phong lẫm lẫm, mà còn có khí độ bách thú chi vương…” Lãnh Tịnh khóe miệng co giật, nhìn bạch xà đang ngất ngây tự mê kia tiến lại gần mình, lấy cái lưỡi xà chạm chạm lên mặt mình. Trải qua chuyện đáng sợ vừa rồi, y thế nhưng một chút cũng không bị ám ảnh tâm lý.

Lãnh Tịnh chỉ có thể cứng người đi về cửa ra đầu kia, một chút cũng không phát giác bản thân đã bước đi đồng chân đồng tay.

Sửu tiểu xà từ khi ra đời tới nay, chưa từng thấy qua thế giới bên ngoài, hắn đứng ở ngoài cốc, nhìn đỉnh núi hùng vĩ vạn trượng, nhất thời ngây người.

Đây chính là thế giới bên ngoài, thật to lớn. Hắn kìm không được nhắm mắt lại, hít thật sâu một hơi.

Những yêu quái khác sớm đã chạy trốn khắp nơi, Lãnh Thanh Thanh kéo kéo góc áo nhi tử, đáng thương hỏi: “Nhi tử, chúng ta đi đâu?”

“Đi qua bên kia núi xem thử đi.” Lãnh Tịnh nói rồi hóa ra nguyên hình__ Một con bạch long uy vũ.

Lãnh Thanh Thanh thì cao hứng ngồi trên thân long, nắm lấy sừng long của Lãnh Tịnh.

Thế là sửu tiểu xà bay thẳng lên trời.

Bạch long lần đầu tiên hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ phi hành trên trời cao dày đặc mây mặc ý vui đùa, Lãnh Thanh Thanh bị dọa tới nhắm tịt mắt, mặc tiếng gió vυ"t vυ"t bên tai. Giày vò như vậy cả ngày, khi bạch long chơi đủ, Lãnh Thanh Thanh phát hiện bọn họ đã hạ xuống một ngọn tuyết sơn xa lạ.

Lãnh Tịnh hóa thành nhân hình, phát hiện Lãnh Thanh Thanh thế nhưng tinh thần mỏi mệt, bắt đầu gật gù, thì ra khí hậu lạnh, Lãnh Thanh Thanh nhịn không được muốn ngủ.

Lãnh Tịnh chỉ đành vác Lãnh Thanh Thanh lên người, tìm xem gần đó có chỗ nào an thân không.

Hắn vừa đi, vừa tìm, đột nhiên phát hiện trên mặt đất có vết máu. Lãnh Tịnh đi theo vết máu, sau một lùm cây rậm rạp, phát hiện một con xoa vĩ hồ tuyết trắng, vuốt sau của nó bị thương, đang chảy máu.(*Xoa vĩ: Đuôi chéo)

Lãnh Tịnh cảm nhận được yêu khí trên người con tuyết hồ, xem ra chắc là một con hồ yêu tu luyện trên trăm năm.

Mọi người đều là yêu quái, bản thân lại ở nơi xa lạ không quen, bán chút nhân tình sẽ dễ nói chuyện hơn. Lãnh Tịnh nghĩ thế, vì vậy quyết định cứu con tuyết hồ này.

[Lililicat: Tiểu Tịnh à, ngươi cho rằng ngươi là yêu quái sao?

Lãnh Tịnh: Phải.

Lililicat: Tiểu Tịnh à! Thật ra ngươi là…

Lãnh Tịnh: Long yêu.

Lililicat:… Thật là cách nói kỳ quái.]

Lãnh Tịnh nắm đuôi của tuyết hồ đã hôn mê lên, tiếp tục bước đi trên tuyết. Cuối cùng, hắn tìm được một hang động ở chỗ không xa, xem ra là hang động của tuyết hồ, có vẻ như nó không kịp trở về hang động của mình thì đã hôn mê.

Lãnh Tịnh mang Lãnh Thanh Thanh và tuyết hồ vào huyệt động, nhịn không được mở to mắt hơn__ Thật là một hang động hoa lệ a! Hắn lớn như thế rồi, cũng chưa từng thấy qua hang động thế này__ Rèm châu lung linh, giường mềm màn phủ, bàn ghế bạch ngọc, còn bài trí cổ cầm và ống sáo, trong hang động còn có một dòng bích thủy, bên trong trồng bạch liên bốn mùa không héo, thật sự là động phủ thần tiên.

Tương lai chờ hắn công thành danh toại rồi, nhất định cũng phải bố trí nhà của mình thành thế này. Sửu tiểu xà nghĩ như thế, một chút cũng không ý thức được bản thân cũng chỉ là một kẻ nhà quê chưa thấy qua sự đời.

Năm canh giờ sau, tuyết hồ nằm trên giường đã có thể hóa thành nhân hình, thì ra là một thanh niên công tử mỹ mạo cực đẹp, một bộ yếu không chống nổi gió. Hắn lơ mơ tỉnh lại, cảm thấy vết thương trên chân ẩn ẩn phát đau, mở mắt ra nhìn, phát hiện bản thân đang ở chỗ ở của mình.

Nghĩ tới chuyện mình bị đạo sĩ đả thương, hắn nhịn không được chảy nước mắt: Liễu đại ca, chỉ vì ta là hồ, ngươi là người, ngươi liền nỡ tâm hạ sát thủ với ta sao? Nghĩ tới chỗ thương tâm, lòng đau mãnh liệt, tiếng rêи ɾỉ tràn ra khỏi khóe môi. Lúc này hắn mới chú ý, là ai đưa hắn về đây?

Nhịn không được giơ tay vén rèm, chỉ thấy một bạch y thanh niên tuấn dật phi phàm ngồi bên bàn dường như đang ngẫm nghĩ gì đó. Tuyết hồ bị dọa quấn chặt tay, sơn động của mình có thiết kết giới, người này có thể đi vào, nói rõ không phải là yêu chính là pháp sư, nhìn hắn chân mày tiêu sát, tuyệt đối không phải loại thiện lương!

Thế là hắn ho khan một tiếng, nói: “Đa tạ ân cứu mạng của cát hạ, tại hạ Tuyết Như Mộng, dám hỏi đại danh cát hạ là chi?”

Bạch y thanh niên đó chính là Lãnh Tịnh, hắn đáp: “Tại hạ là thằn lằn của Tử Hà cốc, danh gọi Lãnh Tịnh, ta và dưỡng phụ hai người trốn tránh thiên tai, thấy được phủ chủ ngươi ngất bên đường, vì thế đưa phủ chủ về. Phụ tử ta đất lạ không quen, hy vọng nhờ đó kết giao phủ chủ.”

Tuyết Như Mộng hừ lạnh một tiếng, hóa ra là lưu dân chạy nạn, muốn cơm muốn tới tận nhà hắn. Nhưng bản thân vừa khéo gần đây phải dưỡng thương, nhiều thêm kẻ tùy tùng cũng không tồi, vì thế nói: “Lãnh công tử nếu đã không chê bai, thì có thể ở lại nơi nhỏ bé của ta.”

Thế là thân phận đầu tiên của sửu tiểu xà sau khi xuất cốc, chính là tùy tùng kiêm tạp dịch của tuyết hồ.

Tuyết hồ Tuyết Như Mộng dưỡng thương vài ngày trên giường, cuối cùng có thể xuống giường. Trong thời gian này đều là Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh vẫn mơ mơ hồ hồ ngủ không tỉnh chăm sóc hắn, khiến hắn cảm thấy cũng khá thỏa mãn. Đợi hắn có thể xuống đất, liền mang Lãnh Tịnh đến bái kiến sơn chủ, nói là cho Lãnh thị phụ tử nhập vào hộ tịch, sau này coi như là yêu quái định cư tại Tuyết sơn.

Lãnh Thanh Thanh vẫn mãi ngáp, vì thế lưu lại trong động coi nhà, mà Lãnh Tịnh và Tuyết Như Mộng cùng xuất môn.

Trên đường, Tuyết Như Mộng liếc nhìn mỹ thanh niên khí độ thâm trầm này, thật khó tin hắn thế nhưng là yêu quái thằn lằn không bắt mắt, nói ra… thằn lằn nướng cũng rất mỹ vị đó.

Tuyết hồ mang Lãnh Tịnh tới sơn cung của sơn chủ, sơn chủ nơi này là một thanh giao, vốn là một thần thú, vì tâm cao khí ngạo không nguyện xếp vào hàng ngũ thiên đình, vì thế tự tìm ngọn Tuyết sơn này làm sơn chủ, chúng yêu không ai không tất cung tất kính với hắn.

Với tư cách của tuyết hồ tự nhiên là không gặp được bản thân sơn chủ, chỉ dẫn Lãnh Tịnh tới chỗ hồ quan nhập tịch mà thôi. Sơn cung đó nguy nga tráng lệ, lại khiến sửu tiểu xà nhìn tới sững sờ.

Hồ quan có một nơi làm việc ở thiên môn cung điện, thấy tuyết hồ đến, thờ ơ thấy ra giấy bút, nói: “Báo danh tính quê quán.”

Tuyết Như Mộng tiếp lấy nói: “Hắn là nô bộc ta mới thuê, nhập vào hộ tịch của ta, hắn tên là Lãnh Tịnh, thằn lằn tinh, còn có một ông cha tên Lãnh Thanh Thanh, là xà tinh, đều là thủ hạ của ta.”

Hồ cung nhanh chóng viết xuống, mở một khoản lưu cho Lãnh Tịnh vào trong quyển hộ tịch, coi như là nhập tịch. Sau đó nói với Tuyết Như Mộng: “Tối nay hồ tộc mở đại hội, ngươi tới Thủy Trích động tập hợp.”

Tuyết Như Mộng nhìn Lãnh Tịnh tuấn mỹ một cái, nghĩ tới tôi này dẫn một nô bộc thế này đi đại hội cũng thật sự nở mặt, thế là mệnh lệnh nói: “Tối nay ngươi cùng đi với ta.”

Hồ yêu trước nay là yêu tộc truy cầu xa hoa. Địa điểm Thủy Trích động tụ hội của bọn họ cũng được bố trí tinh mỹ cực điểm. Từng con hồ yêu hóa thành tuấn nam mỹ nữ đi thành nhóm ba nhóm năm đến Thủy Trích động, nói nói cười cười, ai nấy đều bày ra phong thái của riêng mình.

Tuyết Như Mộng mặc bạch bào tơ lụa, mang theo hai tên nô bộc huênh hoang đến Thủy Trích động. Hai tên nô bộc này chính là Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh mắt ngủ nhập nhèm__

Hai tên này vừa vào tới nơi liền chỉ lo ăn, khiến Tuyết Như Mộng tức đến mức giật lấy hạt thông trong tay họ: “Hai người các ngươi là heo à! Ra ngoài coi cửa đi!”

Lãnh Thanh Thanh đáng thương nói: “Thiếu đông gia, bên ngoài rất lạnh, có thể nào cho chúng tôi làm việc trong động không?”

Khóe môi Tuyết Như Mộng co giật một chút, chỉ đành nói: “Vậy thì thằn lằn đấm lưng cho ta, xà tinh ngươi tới đấm chân cho ta.”

Thế là tuyết hồ rất đại gia mà ngồi trong hội trường, hưởng thụ đãi ngộ của bậc đế vương__ Lãnh Tịnh xoa bóp vai hắn, Lãnh Thanh Thanh quỳ dưới đất bóp chân cho hắn. Điều này khiến những hồ yêu khác ngưỡng mộ không thôi, có con thậm chí còn đi tới nghe ngóng giá cả thị trường của nô bộc thằn lằn.

Không bao lâu, trưởng lão hồ yêu tộc tới, toàn trường yên lặng. Trưởng lão là một lão hồ yêu sống đã ngàn năm, râu trắng mọc dài gần như chạm đất, ông thanh thanh cổ họng, tuyên bố yến hội hồ tộc trăm năm một lần bắt đầu.

Trưởng lão râu bạch vuốt vuốt râu mình, bắt đầu tuyên bố một đại sự mới phát sinh gần đây trong hồ tộc__ Hồ vương Thần Mi thế nhưng lại tư thông với phàm nhân, phạm phải cấm kỵ của yêu tộc, đã bị hồ tộc xóa tên. Không chỉ như thế, Thần Mi vì cứu mạng của phàm nhân đó, thế nhưng còn trộm đi bảo vật linh châu của sơn chủ, trốn chạy bên ngoài. Vì thế, sơn chủ có lệnh, phàm là ai có thể bắt được Thần Mi và nhân loại đó, thì sẽ được vinh dự là hồ vương đời sau, điều kiện là phải bảo chứng dưới tình huống nhân loại đó lông tóc vô thương mà gϊếŧ được Thần Mi.

Nghe tới quyết nghị này, hồ tộc từ trên xuống dưới một trận huyên náo, phải biết Thần Mi bất luận là yêu lực hay là dung mạo, năng lực, đều là kỳ tài hồ tộc ngàn năm khó gặp, hơn nữa còn được cho rằng là hy vọng để chấn hưng hồ tộc, nếu qua thêm trăm năm nữa thì có thể vinh đăng tiên vị, hiện tại lại vì một phàm nhân mà từ bỏ tiền đồ, thật là đáng tiếc, đáng buồn, đáng thán.

Nhưng, dưới sự tưởng thưởng tất có dũng phu, hồ tộc này trên dưới ai không ham muốn vị trí hồ vương? Cho nên ai nấy đều bắt đầu động tâm, nghĩ cách làm sao bắt được Thần Mi.

Tuyết Như Mộng cũng không ngoại lệ, tuy hắn biết tư thông với phàm nhân là đại tội, hơn nữa bản thân còn che giấu tộc nhân mà qua lại với nhân loại một thời gian, nhưng mà, vị trí hồ vương đối với hắn mà nói có rất nhiều chỗ tốt, làm hồ vương rồi, thì sẽ có quyền được ăn thánh quả của thánh thụ hồ tộc, đồng nghĩa với việc thăng ngàn năm công lực, đến lúc đó hắn sẽ không sợ những tên đạo sĩ thúi đó nữa, có thể cùng người tâm ái song túc song phi rồi, còn không thì tới lúc đó hắn và ái nhân cao chạy xa bay, để người khác vĩnh viễn cũng không tìm được. Hắn âm thầm mơ mỹ mộng, lại không biết bản thân và Thần Mi thật ra đều có suy nghĩ giống nhau__ Đều là hồ ly đa tình mà còn bi tình.

Khi mọi người đang nghị luận xôn xao, Lãnh Thanh Thanh đột nhiên giơ tay: “Ta có thể hỏi một vấn đề không vậy?”

Thế là ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên thân xà yêu trông có vẻ thuần mỹ mơ hồ này.

“Nếu không phải là yêu quái của hồ tộc bắt được Thần Mi, thì có thể làm hồ vương không vậy ” Lãnh Thanh Thanh hỏi.

Trưởng lão nhìn xà yêu cấp thấp này, thầm nghĩ ngươi thật sự là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, chẳng qua sơn chủ hiện tại đang khẩn cấp muốn người, cho nên ông nói: “Chỉ cần ngươi có thể làm được, sơn chủ sẽ xem xét ban thưởng cho ngươi.”

“Vậy nếu chúng ta thành công, sơn chủ có thể để cho nhi tử của ta làm đông gia không? Chính là chính là… để hắn làm tùy tùng của nhi tử ta ” Lãnh Thanh Thanh chỉ vào Tuyết Như Mộng nói.

Tuyết Như Mộng nhất thời không khép nổi miệng__ Tử xà yêu này!! Nhìn không ra bình thường y thành thật, thì ra lại dụng tâm hiểm ác như vậy!!

Mà trưởng lão thế nhưng lại đồng ý: “Được, nếu ngươi có thể bắt được Thần Mi, vậy Tuyết Như Mộng có thể làm tùy tùng của các ngươi.”

“Quá tốt rồi Tiểu Tịnh chúng ta đi bắt hồ ly đi ” Lãnh Thanh Thanh lập tức nhảy cẫng lên, nắm tay Lãnh Tịnh, hưng phấn nói: “Tiểu Tịnh nhà ta giỏi bắt hồ ly nhất a khi còn nhỏ đã cắn cho cả nhà hồ yêu cách vách kêu oa oa. Tử hồ ly tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng ta la la Lãnh gia nhi tử và lão cha xuất mã hồ ly gian tình toàn bộ quét sạch hồ ly chết sạch ” Nói rồi y bắt đầu hát ca khúc tự biên.

Cuối cùng long xà và tuyết hồ ba người bị hồ tộc phẫn nộ đuổi ra khỏi động__ có vài câu nói mẫn cảm vẫn là không thể nói a.

“Hai tên hỗn trướng các ngươi!!!!!!” Tuyết Như Mộng mất hết uy tính phẫn nộ gầm lên.

____

Không có thứ gì có thể thoải mái hơn chuyện bọc chăn ấm ăn lẩu vào mùa đông a. [Chú thích: Phương ngôn Tô Bắc, ý là nói huyên thuyên.]

Hiện tại trong động phủ của Tuyết Như Mộng, long xà và tuyết hồ mỗi người quấn một tấm chăn bông, ngồi xung quanh nồi lẩu hàn huyên. Tuyết Như Mộng cũng không biết bản thân mình sao lại cùng ngồi ăn lẩu với hai tên hỗn đàn này, nhưng mà bọc kín chăn quả thật rất thoải mái, thoải mái tới mức hắn một chút cũng không muốn động đậy, ngay cả mộng tưởng làm hồ vương cũng trở nên giống như bọt nước có thể có có thể không.

Quản nó làm chi a! Trước cứ ăn no uống say ngủ kỹ, rồi mới đi đàm tình thuyết ái mưu tính đại nghiệp chứ! Ôm suy nghĩ này, tuyết hồ và long xà cùng trụy lạc nhàn nhã đàm chuyện bát quái.

“Thật ra, các ngươi biết không, phàm nhân cùng Thần Mi tư thông đó có gian tình với sơn chủ.” Ba ly rượu cay vào bụng, Tuyết Như Mộng bắt đầu tiết lộ.

Không chỉ nhân loại thích bật mí, thật ra yêu quái cũng như thế.

“Có phải bọn họ đã chơi qua trò hôn hôn rồi không?” Lãnh Thanh Thanh che miệng cười trộm.

“Không chỉ là hôn hôn nha, mà là hắc hưu hắc hưu.” Tuyết Như Mộng nghiêm túc nói. (*Hắc hưu: chơi chữ, ‘hắc’ là trời tối, ‘hưu’ là nghỉ ngơi, ‘hắc hưu’ là nghỉ ngơi buổi tối, nghĩa là: ‘make love’)

“Hắc hưu hắc hưu là cái gì?” Lãnh Thanh Thanh chớp mắt hỏi.

“Chính là ***(*Từ gốc: ‘quấn đuôi’ từ này có nghĩa là ***).” Lãnh Tịnh chen mồm.

“A đáng ghét a nói thẳng như vậy làm yêu quái không biết phải nên hàm súc một chút sao?” Tuyết Như Mộng đỏ mặt nói.

“Ta và Tiểu Tịnh thường xuyên *** a ” Lãnh Thanh Thanh cười híp mắt nói.

“A a a a a a a a” Lần này cả Lãnh Tịnh và Tuyết Như Mộng đều cùng hét to. (Thỉnh tưởng tượng tới tư thế của bức họa ‘Tiếng Thét’ của Edvard Munch)

“Giao phối không phải chính là lấy đuôi quấn vào nhau sao?” Lãnh Thanh Thanh không hiểu bọn họ tại sao lại kích động như thế, Lãnh Tịnh khi còn nhỏ thường xuyên quấn lấy đuôi của mình__

Hai người đều là động vật thân dài mình mềm, đuôi quấn lấy nhau cũng không phải là chuyện gì lạ.

Lãnh Tịnh không thẹn là thiện biến lãnh tĩnh, lập tức nghiêm túc trở lại, duy trì trật tự tại chỗ, lạnh lùng nói: “Đừng nói những vấn đề tục tĩu như thế, cẩn thận bị nhiễm!”

Lãnh Thanh Thanh ủy khuất nói: “Cái gì với cái gì a? 55555” Thế là phồng mang tức giận nghẹn khí.

Tuyết Như Mộng ho khan vài tiếng tiếp tục vấn đề vừa rồi: “Mấy năm trước, sơn chủ nhặt được một tiểu oa nhi ở dưới núi, đặt tên là Vân Tụ. Vân Tụ này thật sự là tiểu oa nhi kiều mỹ, không mất mấy năm đã trổ mã còn động nhân hơn cả tiên nữ trên cửu thiên. Ngay cả sơn chủ cũng đều động tâm với Vân Tụ.

Nhưng ba năm trước, từ khi hồ vương Thần Mi ngẫu nhiên nhìn thấy Vân Tụ xong, hai người nhất kiến chung tình không thể thay đổi. Vân Tụ đó quyết tâm đi theo Thần Mi, thậmchí không tiếc phá vỡ ‘cấm chế’ mà sơn chủ hạ trên người hắn, khiến bản thân chỉ còn thoi thóp.

Thần Mi đó cũng vì muốn ở bên Vân Tụ, lấy trứng chọi đá, bị sơn chủ ngược đãi bằng mọi cách. Cho tới mấy tháng trước, Thần Mi không biết làm sao trộm được linh châu bảo vật của sơn chủ, mới dẫn theo Vân Tụ cao chạy xa bay, sơn chủ vì thế bừng bừng đại nộ, hạ lệnh truy nã cách sát. Ai, tất cả đều là do tình chuốc họa a!”

Lãnh Tịnh nghe xong, trầm ngâm nói: “Ân tình vẫn là nảy sinh từ tâm, vô cùng tự nhiên, lưỡng tình tương duyệt vô cùng mỹ diệu, nếu có một bên cưỡng cầu, một bên cự tuyệt, thì sẽ tạo thành thống khổ cho cả hai, không bằng buông tay. Cưỡng cầu tình không phải, tình vô duyên, chỉ có thể nói rõ người này nhỏ nhen, không có phong độ. Xem ra vị sơn chủ này cũng chẳng qua là kẻ tầm thường.”

“Câu này ngươi không thể nói loạn đâu! Bị sơn chủ nghe được thì chết! Ngươi không biết thủ đoạn của sơn chủ tàn bạo thế nào đâu!” Tuyết Như Mộng sợ hãi nói.

“Thế giới vạn vật, kẻ mạnh ăn kẻ yếu, quả nhiên tới đâu cũng đều không thoát khỏi đạo lý này.” Lãnh Tịnh cười nhạo, “Nếu ta làm vương, sẽ đặt định pháp lý, mở biên vực, khiến thiên địa trật tự ngay ngắn.”

“Chí hướng của tiểu thằn lằn ngươi thật là cao a!” Tuyết Như Mộng vỗ tay, đột nhiên phát hiện tay của mình không biết từ lúc nào đã biến thành móng vuốt đầy lông, vừa nhìn mới phát hiện bản thân thế nhưng đã hiện ra nguyên hình.

Thì ra Tuyết Như Mộng chỉ là một con yêu quái tu luyện hạn hẹp, nhân hình chỉ có thể duy trì vài tháng thì phải biến trở về nguyên hình một thời gian, thời gian này hắn sẽ giống như hồ ly bình thường không có chút pháp lực.

“Thiếu đông gia ngươi làm sao vậy?” Lãnh Thanh Thanh đi tới, sờ sờ lỗ tai Tuyết Như Mộng, đợi xác định hắn đã không thể biến thành người rồi, đột nhiên lại cười hắc hắc gian tà, sau đó quay đầu lộ ra nụ cười mỉm với Lãnh Tịnh: “Nhi tử, ta có thể nuôi chó chơi không?”

“Tùy ngươi.” Lãnh Tịnh mắt cũng không ngẩng lên, tiếp tục ăn nồi lẩu chưa cạn.

Chỉ có Tuyết Như Mộng mà tức tới kêu ngao ngao__ gặp phải cặp phụ tử này hắn thật sự là quá xui xẻo!!!