Lãnh Thanh Thanh và Lãnh Tịnh bắt đầu tích cực chuẩn bị đi sa mạc.
Hắc hùng vẫn đang tiếp tục ăn uống ngủ, tất cả đều không liên quan tới nó. Mà Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu đều rất hưng phấn, đồ ăn mặc uống thu xếp hết năm sáu bao lớn, ngoài ra còn thêm hai cái rương.
Hắc hùng kỳ quái hỏi: “Các ngươi chuẩn bị nhiều hành lý như vậy làm sao mang?”
Bạch Điêu rất tự hào nói: “Có long kỵ vạn năng mang mà, có nhiều thêm nữa cũng có thể thồ.” Nói xong mới giật mình kinh sợ che miệng nhìn quanh tứ phía, thấy Lãnh Tịnh không ở gần đó mới thở phào một hơi.
Mà Ferrari hình rồng vạn năng lúc này lại đang ngồi gác hai chân, nằm trên ghế đu trong đình viện, để thị tùng xoa chân bóp vai, uống chè hương, vô cùng dễ chịu.
“Nhi tử, ngươi dự định cả ngày đều nằm nhà chây lười sao?” Lãnh Thanh Thanh ở một bên hỏi.
“Đúng nga, ta cũng nên ra ngoài dạo, không thể cứ mãi nhàm chán như vậy.” Lãnh Tịnh ngáp một cái nói.
“Vậy ta muốn đi cùng.” Lãnh Thanh Thanh báo danh.
“Được.” Lãnh Tịnh phất phất tay xua hạ nhân, đứng lên chuẩn bị đi dạo.
Thì ra chỉ là đi dạo trên phố kinh đô Lộ quốc mà thôi, Lãnh Thanh Thanh còn cho rằng hắn muốn biến thành rồng du ngoạn Thần Châu một phen.
Trên phố ồn ào rộn ràng vô cùng náo nhiệt, Lãnh Tịnh kéo tay áo Lãnh Thanh Thanh, dẫn y đi dạo phố. Khi Lãnh Thanh Thanh đi ngang qua đủ dạng hàng quán, Lãnh Tịnh liền bị thiếu nữ mang đầy xuân tình nhận ra: “Đó không phải là Tịnh vương gia thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử sao! Sao hắn lại trở về rồi?”
Thế là một đống người đều vây quanh, hỏi ngắn hỏi dài, Lãnh Tịnh trả lời mấy câu lấy lệ, kéo Lãnh Thanh Thanh len ra khỏi đám người, một khắc sau, hai con đã xuất hiện trong tửu lâu tại tiểu trấn Yên Vũ của Giang Nam. Lãnh Tịnh gác hai tay lên lan can ngửa đầu cảm khái: “Vẫn là khí tức giang hồ nơi này khiến người hoài niệm a!”
Mấy nam tử đang uống rượu trong tửu lâu đều chuyển mục quang sang hướng này, bọn họ ai nấy đều đứng lên, cung kính hành lễ sang đây: “Minh chủ, không ngờ ngài cũng tới đây uống rượu.”
“Miễn lễ. Các vị mời ngồi.” Lãnh Tịnh khí độ oai hùng phất tay, giơ tay nhấc chân đều hiện rõ phong phạm minh chủ.
Lãnh Thanh Thanh lia miệng nhìn Lãnh Tịnh. Lãnh Tịnh gọi cho y vài chén canh mì đặc sắc, Lãnh Thanh Thanh liền không để ý hắn nữa, chỉ lo ăn mì của mình.
Mấy nhân sĩ giang hồ đều qua ngồi, bàn về thế cục giang hồ gần đây với Lãnh Tịnh, nhiều vô số kể nói không hết, cái gì mà âm mưu võ lâm, ma giáo này, ái hận tình thù này, Lãnh Thanh Thanh nghe như nghe thiên thư.
Y chuyển mắt sang nhìn mặt sông bên ngoài, trên dòng nước trong vắt mưa bụi lất phất, mấy con thuyền nhỏ ẩn hiện trong làn gió, trên bờ dương liễu phất phơ, một bức tranh tràn đầy tình thú.
Sống cùng nhi tử mấy chục năm rồi, y cảm thấy mỗi ngày đều rất an lạc.
Sống cả đời như vậy rất hạnh phúc. Y dứt khoát dựa lên người nhi tử, động tác thân mật này khiến mấy nhân sĩ võ lâm mở trừng mắt.
Cuối cùng những người đó cũng biết điều ly khai, tầng đỉnh của tửu lâu chỉ còn hai người họ.
Lãnh Tịnh cúi đầu, tỉ mỉ nhìn Lãnh Thanh Thanh đang nằm trên đùi mình. Lãnh Thanh Thanh giơ hai tay ôm đầu hắn: “Nhi tử, ngươi đã lâu không để cha hôn một cái rồi.”
“Tùy ngươi.” Mặt Lãnh Tịnh gần như dán sát vào mặt y.
“Lần trước chỗ vảy bị thương đã mọc lại chưa?” Lãnh Thanh Thanh quan tâm hỏi.
“Tốt rồi.” Ánh mắt Lãnh Tịnh rơi trên làn da trắng nõn và xương quai xanh ưu mỹ lộ ra trong y sam của Lãnh Thanh Thanh.
“Cha thật đau lòng, bảo bối nhi tử của ta.” Lãnh Thanh Thanh vuốt mặt hắn, sau đó ôm cổ hắn kéo hắn lại hôn một cái.
Lãnh Tịnh đè tay áp y lên ghế dài dính với lan can, nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng hạ thấp giọng nói: “Đi thôi, nên trở về rồi.”
Hắn yêu Lãnh Thanh Thanh.
Nhưng biểu đạt tình yêu có rất nhiều cách thức, hiện tại, phương thức không bận tâm tất cả chỉ cần *** của phàm nhân hắn không xem trọng.
Hắn không tin cách *** cưỡng ép nghịch thiên lý âm dương bổ sung đó có thể mang tới đột phá có thực chất gì. Chỉ cần ở bên cạnh y như vậy, thời gian vẫn còn rất nhiều.
Đối với hắn mà nói, yêu không cần phải nói, mà dùng hành động để quán triệt.
Thời gian sẽ kiểm chứng tình yêu của hắn đối với Lãnh Thanh Thanh, vì yêu, cho nên hắn phải bảo hộ tất cả những gì Lãnh Thanh Thanh xem trọng. Bọn họ tuy không giống phụ tử nhất, nhưng lòng luôn ở bên nhau, bọn họ cùng đi qua con đường chông gai, cùng trải nghiệm bi hỉ, có thể hiểu rõ tâm ý của nhau.
Vì thế, loại *** vụng về đó, và cả kí©h thí©ɧ truy cầu nhục thể giả dối cũng chẳng là gì.
Sau này, tiếp tục ở cùng ta. Lãnh Tịnh lặng lẽ nói trong lòng.
Thời gian ba ngày rất nhanh đã tới.
Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu đều đeo bao hành lý to, ngồi trong đình viện đợi Tô Lạc. Tâm tình nghiêm trận chờ đợi của họ cũng ảnh hưởng tới sửu tiểu xà, Lãnh Tịnh đặc biệt đổi lên trang phục nghiêm trang, đánh quyền trong viện tử vương phủ, làm vận động nóng người.
Từ sáng tới chạng vạng, đợi một ngày, đều không thấy bóng dáng Tô Lạc.
Tô Lạc đi đâu rồi chứ? Sửu tiểu xà cũng không biết, hắn chưa từng hỏi qua hướng đi của Tô Lạc.
Trời tối rồi, nha hoàn tới khuyên họ ăn cơm, Tô Lạc vẫn chưa tới.
Trời khuya rồi, phải ngủ, Tô Lạc vẫn chưa tới.
Thế là đợi đến hôm sau.
Tiếp theo, lại qua hai ngày, Tô Lạc vẫn không xuất hiện.
Giống như u hồn này thật sự biến mất khỏi thế gian.
“Hắn còn không tới, chúng ta liền đi một mình!” Cuối cùng Lãnh Tịnh đập bàn, nhận được sự tán đồng của hai con còn lại.
Ngày hôm sau trời đổ mưa.
Thời tiết mù mịt khiến người ta cảm thấy đè nén, mà đám người sửu tiểu xà quyết định phải đi sa mạc.
Hôm nay, Lăng vương gia vốn muốn tới bái phỏng, nhưng vì thân thể không tốt nên đã hủy hành trình. Nữ vương ở ngoài ngàn dặm, đang chuẩn bị trở về kinh sư. Mai Hâm đi thân thiết. Phượng hoàng tộc đang cử hành đại điển đăng cơ của tân vương. Con hắc lang nhận Lãnh Tịnh là lão đại vừa đánh bại một đối thủ đỉnh núi, trở thành thổ bá vương nơi này. Võ lâm vẫn phong ba không dứt. Hắc hùng đang vù vù ngủ say.
Nói tổng thế, phàm giới cũng coi như bình ổn. Nhưng trong sa mạc tây bắc, hắc ám đang dần khuếch tán, nuốt chửng thế gian muôn màu muôn vẻ.
Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu đều biết lần này đối diện có lẽ là quái vật càng nhiều càng đáng sợ. Nhưng đi cùng Lãnh Tịnh, liền đột nhiên cảm thấy không có sợ hãi nữa.
Bọn họ đang làm một chuyện trọng đại nhất thiên địa, vừa nghĩ tới đây, liền không nén được hào tình vạn trượng.
Cho dù là thế giới hủy diệt, bọn họ cũng nhất định phải đuổi theo sát bước chân Lãnh Tịnh.
“Xuất phát thôi!” Lãnh Tịnh ở trước mặt chúng nhân vương phủ không chút cố kỵ hóa thành bạch long uy phong, khi mọi người mục trừng khẩu ngốc, Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu nhảy lên lưng rồng, đương nhiên bao gồm rất nhiều hành lý.
“Xuất phát thôi nhi tử!!!” Lãnh Thanh Thanh hưng phấn kêu to, trong tiếng long gầm, một con bạch long uốn lượn bay về phía chân trời, vòng một vòng trên bầu trời Lộ quốc, cuối cùng chìm vào trùng trùng mây đỏ.