“Thiếu đông gia không tốt rồi ” Bạch Điêu thú hình từ trong phòng lao ra, hô lớn hô nhỏ.
Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh vẫn chưa phản ứng lại, chỉ thấy từ hậu viện dâng lên một cột sáng chọc thẳng trời, sau đó hóa thành kết giới cấm chế cường lực, bao vây cả hậu viện. Trên kết giới phủ đầy chú lực, sợ là Đại La thần tiên cũng khó thể chạm vào, Bạch Điêu may mắn thoát nạn ôm lấy chân Lãnh Tịnh, run rẩy nói: “Con huyền hồ đó thật không nói nhân tình. Hình như hắn bị thương muốn chìm vào trạng thái giả chết để dưỡng một thời gian. Ta đã nói thiếu đông gia sẽ hộ pháp cho hắn, nhưng hắn chính là không tin, nhất định phải làm ra kết giới đáng sợ như vậy! Ta chạy chậm chút nữa thì đã thành điêu khô rồi!” Nói xong nước mắt cuồn cuộn ngước nhìn Lãnh Tịnh.
Lãnh Tịnh đi tới trước cửa hậu viện, quả nhiên thấy kết giới kim sắc mở rộng tới trước cửa, chú lực thực hóa thành chú văn dị hình ám hồng sắc vờn quanh không dứt, đây là kết giới đỉnh cao chỉ có huyền hồ mới có thể sử được, người chạm vào kết giới sẽ bị chú lực của huyền hồ luyện thành tro tàn.
Chẳng qua Lãnh Tịnh chỉ phất tay áo một cái, trong thoáng chốc đã nhẹ nhàng thoải mái dỡ bỏ chú lực của huyền hồ, kết giới giống như ngôi sao tan thành bụi, lả tả tuôn rơi.
Bạch Điêu đang muốn nói vài câu vỗ mông ngựa, Lãnh Tịnh lại không để ý tới nó, đi thẳng vào khách phòng ở hậu viện, Lãnh Thanh Thanh đi sát sau lưng.
Trên giường lớn khách phòng, một con huyền hồ kim sắc thân hình thon dài, lông sắc mỹ lệ đang nhắm chặt hai mắt nằm bệt trên giường, xem ra đã chìm vào trạng thái nhập định. Nó tựa hồ bị thương không nhẹ, mới dùng liệu pháp trị thương giả chết này, loại pháp tử này nghĩa cũng như tên, chính là ngủ hoài không tỉnh, cho dù bị người ta chém phải cũng không biết, vì thế mới hạ kết giới độc địa để bảo hộ bản thân.
Nhưng mà, hiện tại kết giới trọng yếu của huyền hồ đã không còn tồn tại nữa.
Vậy thì, nếu đúng lúc gặp được Lãnh thị phụ tử__ “Tiểu Tịnh! Hình như ta muốn một cái gối ôm lông mềm ” Lãnh Thanh Thanh mắt lấp lánh nhìn Lãnh Tịnh, sau đó thèm thuồng dòm bộ da lông hồ ly trông rất mềm rất thoải mái rất nhẵn bóng.
Cuối cùng, Lãnh Thanh Thanh và Lãnh Tịnh đem con huyền hồ đã chìm vào trạng thái giả chết trực tiếp vác đi làm gối ôm. Dù sao huyền hồ một chút cảm giác cũng không có. Giày vò thế nào cũng không sao. Đây là Lãnh Tịnh nói.
Gối huyền hồ ấm áp, mềm mềm, da lông trơn mịn, Lãnh Thanh Thanh cảm thấy vô cùng thoải mái, y nhất thời nổi lòng ham vui, liền nhân lúc Lãnh Tịnh không ở nhà mà giúp huyền hồ chỉnh lý kiểu tóc. Kết quả đợi khi Lãnh Tịnh về nhà, phát hiện đám lông vốn đẹp đẽ trên đầu huyền hồ đã bị cắt thành tạo hình kỳ dị__ Xin mọi người tự liên tưởng tới kiểu tóc của Cleopatra.
Bạch Điêu hét lớn một tiếng: “Không xong rồi! Nếu bị huyền hồ biết được thì sẽ bị tàn sát đó a a a a a Lão gia ngài quá tùy tiện rồi!!”
Gần đây Lãnh Thanh Thanh quả thật tùy tiện quá mức. Ở trong sơn trang nghiễm nhiên một bộ dáng lão đại, yêu quái tụ hội cứ cách năm ba bữa là lại cử hành, tiêu xài bừa bãi rượu cất trong sơn trang, dọa chạy toàn bộ hạ nhân, quậy tưng cả đình viện lên.
Chẳng qua chân chính khiến bạch long vĩ đại thịnh nộ bắt đầu từ một lần đi tiểu đêm. Lãnh Tịnh vạn năng chưa từng nghĩ tới bản thân thế nhưng sẽ té dưới một miếng vỏ dưa hấu của Lãnh Thanh Thanh.______
Sau một lần yêu quái cuồng hoan, đêm khuya, Lãnh Tịnh ngủ mơ mơ hồ hồ thức dậy đi tiểu đêm, vừa mới bước ra ngoài hành lang liền bị vỏ dưa hấu làm trượt ngã, cuối cùng ngã vào trong “biển” vỏ dưa hấu__ Có trời biết chỗ này đã bao nhiêu ngày không được quét dọn, những yêu quái đó đều là quậy xong thì vỗ vỗ mông bỏ đi. Khi Lãnh Tịnh yêu sạch sẽ phát hiện bản thân thân mật tiếp xúc với biển rác, lập tức gầm rú, nếu là bình thường, một tiếng long gầm này của hắn, hai con Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu sẽ tuyệt đối cung cung kính kính chạy qua thành thành thật thật tiếp nhận lời giáo huấn, nhưng là hiện tại lá gan Lãnh Thanh Thanh lớn rồi, lại uống rượu say mèm, Bạch Điêu cũng nghiêng theo chiều gió, thế là nửa ngày cũng chả có động tĩnh gì.
Vì vậy Lãnh Tịnh áp chế nộ hỏa, kế hoạch chỉnh đốn cái đám yêu quái không biết tốt xấu này lặng lẽ hình thành trong lòng__ Đáng chết, bạch long không phát uy, xem hắn là thằn lằn sao?
Trời rất nhanh đã sáng. Hôm nay vẫn là ngày yêu quái tụ hội khoái lạc.
Sáng sớm, Lãnh Thanh Thanh thay y phục mới toanh, chuẩn bị chủ trì yêu quái đại hội, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Còn về chỗ nào không đúng sao? Y không nói được. Gối ôm hồ ly cũng không có dấu hiệu thức tỉnh.
Thế là yêu quái đại hội vẫn tiến hành bình thường. Chỉ là, bên dưới đài Lãnh Tịnh không biết từ lúc nào bưng một cái ghế ra ngồi đó, hắn chỉ ngồi đó, ôm tay, liền tạo ra một cảm giác uy hϊếp cực lớn cho tất cả yêu quái, bầu không khí tại đây vì vậy vẫn luôn thấp trầm không vui.
Cuối cùng có tiểu yêu đánh bạo hỏi: “Thiên niên đại vương! Người trẻ tuổi đó là ai vậy? Hắn thật đáng sợ mà! Có thể nào bảo hắn tránh đi không!”
“Hử?” Lãnh Thanh Thanh buông vò rượu xuống, thấy Lãnh Tịnh ngồi dưới đài, lập tức hiểu ra có chuyện gì, vì vậy ho khan một tiếng, đổi sang khẩu khí nghiêm lệ nói: “Tiểu Tịnh! Sao con không đi làm việc đi?”
Lãnh Tịnh lạnh lùng liếc y một cái, lập tức, nhiệt độ tại hiện trường cấp tốc giảm xuống, chúng yêu quái cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn, ai nấy đều bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
“Tiểu… Tịnh…” Uy lực của “thiên niên đại vương” tựa hồ cũng không cách nào duy trì, Lãnh Thanh Thanh hít sâu, mới vực được dũng khí, tiếp tục giáo huấn: “Hôm nay nếu không đi làm, thì về phòng đi! Đừng cản trở cha làm việc!”
Tĩnh lặng.
Tĩnh lặng đáng sợ.
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Rất lâu
Sau đó__
“Ô oa oa oa oa a a a a ” Cuối cùng có tiểu yêu không kiên trì nổi bị dọa khóc ầm lên, liền dẫn lên phản ứng dây chuyền, yêu quái bị khí thế và uy lực uy nghiêm vô thượng của Lãnh Tịnh dọa khóc càng lúc càng nhiều, trong viện tử rộng lớn tràn đầy tiếng khóc.
Lần này cả thiên niên đại vương Lãnh Thanh Thanh cũng không khống chế được, y chỉ đành nhảy xuống, kéo tay áo Lãnh Tịnh khẩn cầu: “Tiểu Tịnh Con để cha chơi một chút được không? Con dọa mọi người khóc hết rồi thật mất hứng mà!”
Lãnh Tịnh chậm rãi đứng lên, đi lên đài cao, duỗi một tay ra, tỏ ý bảo yên ặng, lập tức các yêu quái hồi phục lại tình trạng không dám thở mạnh.
“Toàn thể đi quét dọn cho ta.” Lãnh Tịnh vừa nói xong, tất cả yêu quái đều bắt đầu hành động, bắt đầu quét dọn. Trải qua nổ lực tề tâm hiệp lực, trên dưới sơn trang hoàn toàn như mới, sau đó các yêu quái lại tự giác tập trung lại, tiếp nhận Lãnh Tịnh giáo huấn, thậm chí ngay cả bản thân bọn họ cũng không hiểu tại sao lại không tự chủ được mà phục tùng mệnh lệnh của Lãnh Tịnh.
Lãnh Tịnh thỏa mãn gật đầu, duỗi bốn ngón tay ra nói: “Tụ hội có thể, nhưng có bốn quy củ. Một, xong phải quét dọn. Hai, không thể quá mức huyên náo. Ba, không được say rượu. Bốn, không được quấy nhiễu sinh sự.”
Các yêu quái (bao gồm Lãnh Thanh Thanh) đều gật đầu soàn soạt, Lãnh Tịnh mới đi xuống đài, tiêu sái bỏ đi.
Từ đó về sau, yêu quái tụ hội hễ thấy Lãnh Tịnh, đều sẽ cung cung kính kính tôn xưng hắn là__ “Thiếu chủ”.
Chẳng qua phong ba do đại hội yêu quái gây ra chỉ mới vừa bắt đầu.
Đây là nửa tháng sau.
Lãnh Tịnh đang đi dạo trên đường, nếu hắn về quá sớm, đám yêu quái đó nhất định vẫn còn đang tụ hội, sẽ khiến người không vui. Cho nên hắn liền thuận tiện đi dạo phố, xem ở đâu có tiểu sạp mới mở. Hẻm cổ sâu hoắm, đường lát đá xanh sớm đã bị mài nhẵn, cửa tiệm hai bên lung linh đẹp mắt, chậm rãi đi dạo cũng có vài phần ý thơ.
“Tránh ra tránh ra! Tiên đạo khai lộ! Tà dược thối tán!” Một trận ầm ĩ từ xa truyền tới, Lãnh Tịnh quay đầu, chỉ thấy một đám nhân mã hùng dũng đi từ xa tới, nhìn kỹ, thì là một đội ngũ kỳ quái do đại đội hòa thượng đạo sĩ tổ hợp thành. Lãnh Tịnh nhìn bọn họ tay rải linh phù miệng đọc ngọc hiệu, ban đầu còn cảm thấy thú vị, nhưng lập tức tỉnh ngộ, vội đi tới, kéo một hòa thượng hỏi: “Đại sư, các ngươi muốn đi làm cái gì vậy?”
Hòa thượng hành lễ, nói: “Thí chủ có lẽ không biết, Lãnh gia đại trạch thành đông yêu vân tụ tập, yêu nghiệt hoành hành, mọi người đây là đi tích công đức, vì dân trừ hại!”
Đó không phải là đám gia hỏa Lãnh Thanh Thanh sao? Lãnh Tịnh co giật khóe môi__
Quả nhiên, dẫn tới đại quy mô hòa thượng đạo sĩ, xem ra trận đấu pháp này là khó tránh khỏi.