Khi Phượng Tử Uyển tỉnh lại, phát hiện bản thân nằm trên giường lớn sạch sẽ thoải mái. Nơi này là sơn trang của Lãnh Tịnh.
Lúc này đã là ban ngày, Lãnh Tịnh sớm đã xuất môn xử lý phiền phức võ lâm, tọa trấn tại Thiên Hoa tiêu cục giải quyết một trận võ lâm công án. Một kẻ đương sự trong đó không phục phán quyết của Lãnh Tịnh, mang một đám thủ hạ tới gây sự, khiến cả tiêu cục loạn thành một nồi cháo.
Lãnh Tịnh tự nhiên không thèm dạo đầu tiến lên ngăn cản, hai ba cái đã thu xếp đám người đâu vào đấy.
Đây quả thật là tình cảnh khá quái dị, một con bạch long lại chạy đi chủ trì võ lâm sự vụ của phàm nhân. Sau khi sử lý các vướng mắc, Lãnh Tịnh từ đường lớn cửa nam đi về nhà, trên đường mua một chút thức ăn vặt cho Lãnh Thanh Thanh.
Đây là một ngày bình thường, giống hệt như vô số ngày đã trôi qua trong mười năm quá khứ. Lãnh Tịnh chưa từng nghĩ tới muốn thay đổi trạng thái cuộc sống trước mắt. Hắn nhàn nhã cầm bánh bao bọc trong lá sen chậm rãi tản bộ trên đường, bách tính trong thành nhận biết hắn đều sẽ cung kính hành lễ với hắn.
Khi hắn trở về trước cửa sơn trang, hửi được vị đạo không giống bình thường. Có một cỗ linh khí không giống người thường luẩn quẩn ở xung quanh, tựa hồ nhân vật ghê gớm đã tới rồi.
Hắn đẩy cửa vào, lão quản gia cho hắn biết, có vị công tử tên Phượng Vãn Hoa tới tìm hắn. Lãnh Tịnh đi vào đại đường, thấy Lãnh Thanh Thanh đang cùng một thanh y công tử tú mỹ nói chuyện phím hăng say, công tử đó hắn biết, chính là Phượng Hoàng. Thì ra vị công tử tên Phượng Vãn Hoa này, chính là Phượng Hoàng vì lo lắng nhi tử nên đặc biệt chạy tới.
“Nhi tử, tới kêu Phượng bá bá.” Lãnh Thanh Thanh ra vẻ gia trưởng gọi Lãnh Tịnh tới bên mình, Phượng Hoàng cười cười với Lãnh Tịnh: “Lãnh thế điệt, lần này may mà có ngươi cứu khuyển tử nhà ta.”
“Không có gì. Bệ hạ thực quá đa lễ rồi, khiến tiểu nhân lo sợ.” Lãnh Tịnh cong người nói.
Phượng Hoàng một phen khách sáo, mới đi vào chính đề: “Tuy Tử Uyển được cứu, nhưng lợi hại của thiên kiếp không phải nhỏ, không biết tiểu long ngươi thân thể vẫn khỏe chứ?”
Lãnh Tịnh nói đúng thật: “Tiểu long là trời sinh lôi long. Không sợ thiên lôi.”
Phượng Hoàng nói: “Lần này may mà có sự bảo hộ của ngươi, cho nên ta đem tới trân bảo tụ linh châu của phượng tộc, xem như lòng cảm tạ của ta đối với các ngươi.” Nói rồi lấy một hộp gấm trong ngực ra, mở ra nhìn, bên trong là một hạt bảo châu lấp lánh, tỏa ra sắc màu rực rỡ, làm cả sảnh đường cũng đầy hào quang.
“Tụ linh châu này có thể tăng thêm ngàn năm tu vi, thường nhân ăn rồi sẽ được thành tiên. Thỉnh nhận cho.” Phượng Hoàng giải thích.
Lãnh Tịnh nhìn nhìn Lãnh Thanh Thanh ngốc nghếch chỉ có trăm năm tu vi, trong lòng động động, liền thu hạ lễ vật của Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng về nhà rồi. Lãnh thị sơn trang lại bình tĩnh xuống. Lãnh Tịnh thì bắt đầu tính toán nên sử dụng lễ vật thế nào.
Bạch Điêu sớm đã thèm nhỏ dãi tụ linh châu, nhưng vì sợ Lãnh Tịnh, chỉ có thể ôm tụ linh châu cho qua cơn nghiện, nước mắt lộp độp, vô cùng đáng thương.
Lãnh Tịnh giật lại linh châu từ trong lòng nó, giao cho Lãnh Thanh Thanh, bảo Lãnh Thanh Thanh nuốt xuống.
Lãnh Thanh Thanh lắc đầu, cố chấp muốn nhi tử ăn. Lãnh Tịnh trừng mắt, bầu không khí giằng co sau một lúc, Lãnh Thanh Thanh run run rẩy rẩy chỉ đành nuốt tụ linh châu vào bụng.
Lập tức y cảm thấy trong bụng bắt đầu nóng lên, rồi hiện ra nguyên hình trong phòng ngủ__ Một con đại xà bạch sắc, nằm trên thảm lăn lộn. Lãnh Tịnh tóm lại nửa thân bạch xà, nói: “Cha ngươi nhịn một chút, ta giúp ngươi thuận khí. Nơi này là lưng của ngươi đi?”
Đại bạch xà quay đầu lại, thè thè lưỡi gian nan nói: “Đó là bụng của ta mà ”
Lãnh Tịnh dịch tay lên trên: “Vậy chỗ này là?”
“Đó là nách a ” Lãnh Thanh Thanh đảo mắt trắng nói: “Ngươi xem, ngươi ngay cả lưng của cha ở chỗ nào cũng không biết, 5555 Tiểu Tịnh chẳng chút quan tâm tới cha ”
Lãnh Tịnh cứng đờ sờ soạng trên thân xà mềm mềm trơn trơn, đợi khi hắn cuối cùng mò được tới chỗ gọi là lưng xà, lửa trong bụng Lãnh Thanh Thanh đã dần tan đi, thay vào dó là một loại cảm giác thoải mái vô cùng, khiến đầu óc y mơ màng, đuôi xà quấn lên Lãnh Tịnh, lưỡi xà cũng liếʍ liếʍ mặt Lãnh Tịnh, say khướt vui vẻ nói: “Thật thoải mái nga nhi tử ” Rồi cứ thế liếʍ lên môi Lãnh Tịnh.
Sau một khắc đông cứng, Lãnh Tịnh nói: “Cha, thất thốn của ngươi ở đâu?”
Lãnh Thanh Thanh phiêu phiêu vui say đắm mơ hồ nói: “Thất thốn? Ta coi cái đã đầu, cổ, nách, eo, bụng, đùi, cẳng chân, cổ chân… ân, một hai ba bốn năm sáu bảy… thất thốn ở trên cẳng chân đó! Nhi tử ngươi thật ngốc a!”
Thế là Lãnh Tịnh bị đại bạch xà quấn cứng ngắc dứt khoát nằm ngã xuống thảm, thở dài thườn thượt.
Lúc này xung quanh bạch xà bắt đầu phát ra tia sáng nhàn nhạt, từ trên đỉnh đầu cũng bắt đầu có tiếng nứt vỡ nho nhỏ__ Y thế nhưng bắt đầu lột da rồi.
Nhưng sau khi lột da Lãnh Thanh Thanh chỉ trông có vẻ như càng dài thô hơn nguyên hình một chút, không có gì đặc biệt. Lãnh Tịnh cuối cùng thoát thân khỏi vòng quấn của y, vì Lãnh Thanh Thanh đang biến về nhân hình.
Sau khi y hoàn toàn biến thành nhân hình thân thể xích͙ ɭõa, Lãnh Tịnh nhịn không được xoa xoa mắt__ Lãnh Thanh Thanh thế nhưng biến thành bộ dáng thanh niên, so với tướng mạo thiếu niên trước kia cũng có không ít thay đổi, vóc dáng cao hơn, dung mạo cũng thanh mỹ hơn. Nhìn từ ngoại hình, thậm chí cảm thấy y so với Lãnh Tịnh còn muốn chín chắn hơn một chút. Trước đây, người ta dều cho rằng Lãnh Tịnh là đại ca của Lãnh Thanh Thanh.
“Di? Tiểu Tịnh ngươi nằm dưới đất làm gì?” Lãnh Thanh Thanh cuối cùng tỉnh lại, nhìn Lãnh Tịnh phát ngốc dưới đất, cảm thấy rất kỳ quái. Lãnh Tịnh đứng lên, thoát ngoại y phủ cho y, lúc này phát hiện dáng người của Lãnh Thanh Thanh cao hơn không ít, chỉ thấp hơn bản thân mình một chút.
“Ta cao hơn rồi nha!” Lãnh Thanh Thanh cũng phát hiện sự thật này, hưng phấn cuồng nhiệt cười to. Lúc này y cảm thấy được sức mạnh tràn đầy trong nội thể, vì vậy đi tới trước mặt Lãnh Tịnh, ôm chặt eo Lãnh Tịnh, sau đó quăng lên trên, không ngờ đã ôm được Lãnh Tịnh nhấc khỏi đất.
“A a a Ta có thể ôm nổi nhi tử rồi Ta cuối cùng lợi hại hơn nhi tử rồi Ta phải quản giáo nhi tử thôi ” Lãnh Thanh Thanh càng thêm hưng phấn la to. Một bộ tiểu nhân đắc chí.__
Không biết trong lòng Lãnh Thanh Thanh ôm nổi nhi tử và có thể quản giáo nhi tử rốt cuộc là khái niệm đồng đẳng như thế nào.
Không phải chỉ là nhiềm thêmngàn năm công lực sao. Bỏ đi, cho ngươi cao hứng mấy ngày. Lãnh Tịnh khinh thường nghĩ.
Lãnh Thanh Thanh nhiều thêm ngàn năm công lực chính là không giống với trước kia rồi.
Cái gọi là không giống chính là chỉ Lãnh Thanh Thanh đột nhiên trong một đêm đã có cảm giác tài đại khí thô. Y tự cho rằng bản thân không bao giờ sợ Lãnh Tịnh năm mươi năm tu vi trừng mắt nữa. Vì thế sáng sớm, Lãnh Thanh Thanh ăn vận đồ mới, trang diện như một công tử phiêu dật bưng mì, đi tới trước giường Lãnh Tịnh đang ngủ say, bắt đầu ho khan.
Lãnh Tịnh buồn ngủ mơ hồ mở mắt ra, nhìn Lãnh Thanh Thanh chống nạnh bưng mì một cái, sau đó tiếp tục ngủ.
“Thức dậy! Lãnh Tịnh! Ăn sáng thôi! Hôm nay cha phải cầm lại đại quyền quản giáo!” Lãnh Thanh Thanh khí thế bừng bừng nói.
“Xì… có ý nghĩa gì…” Lãnh Tịnh co trong ổ chăn không muốn dậy, kết quả Lãnh Thanh Thanh giật chăn của Lãnh Tịnh ra, Lãnh Tịnh không thể không ngồi dậy, bị Lãnh Thanh Thanh nhét cho chén mì, cưỡng ép hắn ăn.
Lãnh Tịnh vừa gắp mì, Lãnh Thanh Thanh vừa ôm tay nói: “Từ nay về sau Tiểu Tịnh phải kính già yêu trẻ, không cho phép nghiến răng trừng mắt đối với trưởng bối, nếu không, hừ hừ… cha đây sẽ dùng ngàn năm công lực giáo huấn tiểu hài không nghe lời đó!”
Lãnh Tịnh có vẻ rất ngoan thuận không nói gì.
Bạch Điêu ở một bên lau nước mắt, sớm biết ăn hạt châu rồi sẽ biến thành cường thế như vậy, ngay cả bạch long cũng có thể trấn trụ, thì đáng lý ra nó nên bất chấp mọi giá nuốt hạt châu mới đúng a!
Ban ngày, Lãnh Tịnh vẫn đi xử lý sự vụ võ lâm, thậm chí còn chạy đi quản một chút chuyện buôn bán tơ lụa. Không biết sao, cả ngày hôm nay hắn đều có dự cảm không tốt lắm. Quả nhiên đến khi gần tối về nhà, hắn phát hiện trên bầu trời Lãnh thị sơn trang có mây tích yêu khí cực lớn lởn vởn.
Lãnh Tịnh sầm mặt, đạp mở đại môn sơn trang.
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn xém chút không bước chân vào nổi.__ Trên nóc nhà, đình viện, nội đường… đâu đâu đâu đâu cũng là yêu quái!!!!
Những yêu quái này đa phần là tiểu yêu công lực còn cạn, có sơn miêu, hồ ly, dã cẩu, xà yêu, dã trư… đông như kiến không dưới trăm con. Những yêu quái này đều đang ca hát nhảy múa, hơn nữa tay mỗi người đều cầm một vò rượu.
Lãnh Thanh Thanh đứng ở chỗ cao nhất, đang uống vô cùng cao hứng, những yêu quái đó đều gọi hắn: “Ngàn năm đại vương vạn tuế ” Thế là Lãnh Thanh Thanh rất có phong phạm lãnh đạo phất phất tay, nói: “Mọi người yên tâm đi! Từ nay về sau yêu quái ở nơi này ta đều bao hết! Có Lãnh Thanh Thanh ngàn năm công lực ta đây bảo kê cho các ngươi, thì trời có sụp xuống cũng không sợ ”
Sửu tiểu xà lập tức mặt đầy hắc tuyến.
Còn về tại sao Lãnh Thanh Thanh lại như thế, mọi người thử nghĩ đến tâm lý của một kẻ nghèo rớt mùng tơi đột nhiên trúng được năm trăm vạn thì sẽ biết thôi. Nó cũng như Lãnh Thanh Thanh đột nhiên đạt được công lực ngàn năm.
Lãnh Tịnh đứng trước cửa, bất động thanh sắc dùng tay trái để ở sau lưng búng một cái, bầu trời liền bắt đầu giăng đầy mây đen, không bao lâu đã đổ cơn mưa như trút nước, hưng trí của các tiểu yêu trong viện nhất thời bị dập đi hơn nửa, ồn ào chạy đi trú mưa. Lãnh Thanh Thanh thất vọng bước xuống bàn, lúc này tiểu yêu trong viện hầu như đã đi hết, y nhìn một cái liền thấy Lãnh Tịnh đứng ở trước cửa, thế là lắc mông chạy qua, hoan nghênh nhi tử trở về.
“Nhi tử con về rồi ” Lãnh Thanh Thanh cười híp mắt kéo hắn vào trong, còn dùng tay che mưa cho nhi tử.
Lãnh Tịnh xoay chuyển tâm niệm, sớm đã thu lại mây mưa, thoáng chốc lại biến về trời trong nắng ấm. Hô phong hoán vũ toàn bộ chỉ dựa vào ý niệm trong thoáng chốc, tới mức ngay cả bất cứ khẩu quyết chú ngữ nào cũng không dùng tới.
Yêu quái trong viện đã đi rồi, chỉ còn một người vẫn khoan thai đứng dưới cây thạch lựu.
“Thanh Thanh công tử, nếu ta đoán không sai, vị này là long đi?” Người đó từ dưới táng cây nói với Lãnh Thanh Thanh.
Công tử? Gọi Lãnh Thanh Thanh là công tử? Lãnh Tịnh nhướng mi, tỉ mỉ quan sát, phát hiện người đó một thân thanh lãnh đìu hiu, dung nhan như băng thanh ngọc khiết, trường bào xanh nhạt, thật sự là một nhân vật ưu nhã.
“A! Tiểu Tịnh, vị này là bằng hữu ta vừa quen, tên Nguyệt Trần Hiên. Nguyệt công tử là vị hồ ly rất tốt nga!” Lãnh Thanh Thanh giới thiệu.
Người đó nghe được câu “hồ ly rất tốt” lập tức liền không vui, nói: “Thanh Thanh công tử nói vậy là sao?”
Lãnh Thanh Thanh vội sửa miệng: “Là ta thất lễ, Nguyệt công tử không phải là hồ ly rất tốt, hắn là huyền hồ rất tốt.”
Lãnh Tịnh nghiêng người chào người đó, nói: “Thứ gia phụ mạo phạm, để tiểu long thay gia phụ bồi tội.” Người đó mới hơi nguôi giận, nói: “Cũng được một tiểu long hiểu tình đạt lý. Thanh Thanh công tử, sao ngươi lại có một tiểu long nhi tử?”
Thì ra huyền hồ là giống loài cao quý nhất trong hồ tiên, lấy việc hấp thụ thiên địa linh khí làm phương pháp tu luyện, bất luận là dung mạo hay linh lực, mị hồ bình thường đều không thể đuổi kịp. Tương truyền huyền hồ vô cùng hiếm, mỗi ba ngàn năm mới xuất ra một vị huyền hồ tiên, xem ra người này lai lịch không nhỏ, cũng không thể trách hắn cao ngạo như vậy.
Lãnh Tịnh thay Lãnh Thanh Thanh đáp: “Tiểu long là thảo long sơn trạch dã sinh, không biết thân sinh phụ mẫu, là cha nuôi dưỡng ta.”
“Thảo nào.” Nguyệt Trần Hiên hơi gật đầu, “Xem bộ thảo long ngươi căn cơ không tồi, nếu tăng thêm tu luyện, chắc sẽ có tu vi. Thanh Thanh công tử, mấy ngày nay làm phiền ngươi rồi.”
“Không sao, Nguyệt công tử cứ thoải mái ở lại, ở nhà này ta làm chủ!” Lãnh Thanh Thanh tự hào nói.
Ý của y là con hồ ly này muốn trú ở đây? Lãnh Tịnh bất động thanh sắc nhìn Lãnh Thanh Thanh, Lãnh Thanh Thanh gật gật đầu, tựa hồ hiểu rõ ý của Lãnh Tịnh.
Mà Bạch Điêu thì mắt long lanh nhìn huyền hồ vĩ đại nhất bọc trong cục lông, nó trốn sau cái bàn, vẻ mặt sùng bái.
Bạch Điêu hóa thành nhân hình tranh trước dẫn huyền hồ tới khách phòng. Lúc này Lãnh Tịnh mới nói: “Cha, ngươi gọi cho hồ ly đó tới làm gì?”
“Hắn tự tới mà! Ta lại không dám cự tuyệt hắn, hắn là huyền hồ đó… con cũng biết huyền hồ đều là cá tính này, nhưng hắn chắc không phải người xấu.” Lãnh Thanh Thanh nói.
“Huyền hồ thì bản lĩnh lắm à? Huyền hồ sao lại ở không? Ta là bạch long đây, ngươi xem ta có nằm ì ở động phủ của yêu quái nào không đi sao?” Lãnh Tịnh không vui nói.
“Vậy trước kia chúng ta còn nằm ì ở động của Tuyết Như Mộng…” Lãnh Thanh Thanh nhỏ giọng nói.
“… Tóm lại con huyền hồ này đột nhiên chạy tới chỗ chúng ta, nhất định là đã chuốc lấy phiền toái quấn thân. Phải cẩn thận mọi thứ.” Lãnh Tịnh chuyển vấn đề.