Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sửu Tiểu Xà

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nơi Lãnh Tịnh phải đi cách Đông Hoa sơn rất xa, là một nơi được gọi là Đại Hồ Hương ở phía đông. Đợi khi Lãnh Tịnh đeo bao hành trang tới gần Đại Hồ Hương, cảm thấy thân thể càng lúc càng nặng, cuối cùng chỉ có thể giống như lúc đầu khi còn ở Bích Hải Thương Đào, trôi lơ lững giữa không nơi cách đất không tới vài trượng mà đi.

Lãnh Tịnh trôi nổi giữa không tốc độ cũng không nhanh như trước, hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện Đại Hồ Hương sắc trời u tối, nửa sáng nửa mờ, mây đỏ chăng kín, tạo cảm giác đè nén. Mà hoàn cảnh của Đại Hồ Hương đích thật là tên đúng với thật, xung quanh đại hồ mênh mông không thấy bờ là thôn trấn rậm rạp và dãy núi nhấp nhô, theo địa thế, thì gần núi cạnh sông, đáng ra là một nơi tốt, nhưng không biết tại sao, Lãnh Tịnh luôn cảm thấy nơi này tạo cảm giác đè nén tử khí nặng nề.

Đặc biệt là mặt nước hồ u ám đó, nhìn không thấy đáy, tựa hồ dưới làn gợn sóng có hàm chứa cự ảnh mông lung gì đó.

Chẳng qua, hồ này thật sự rất lớn! Là con hồ lớn nhất mà sửu tiểu xà từng thấy. Nghe người tại đây nói, hồ này tên là Đại Long hồ.

Vì không muốn gây nên xao động, Lãnh Tịnh hóa thành nhân hình, tìm tới địa chỉ mà các sư huynh nói. Vị bằng hữu của sư phụ tên Hồi đạo trưởng, nghe nói sống trong một tòa tiểu đạo quan trên núi Ngọa Long ở trấn Tân Hồ bên cạnh hồ.

Nhưng đợi khi Lãnh Tịnh tới núi Ngọa Long, mới phát hiện tới đúng diệp lễ tụ hội ba năm một lần, trên núi vô cùng náo nhiệt. Hắn nhất thời quên mất việc đưa lá trà, mà theo dòng người bắt đầu chơi đùa. Trên đường núi, có đủ loại sạp hàng, có sạp bán đồ ăn, có sạp bán trò chơi, có sạp diễn hí, có chỗ thuyết thư…

Lãnh Tịnh thích tụ hội náo nhiệt, thế là thuận theo đường núi đi lên, nghe nói miếu sơn thần trên đỉnh núi còn có người bày đài hí diễn kịch, đây tự nhiên là tiết mục quan trọng của sơn hội, thế là Lãnh Tịnh cũng đi tới xem náo nhiệt. Từ trên đường núi có thể thấy cảnh sắc hồ Đại Long bên dưới, sóng gợn dập dìu, tầm mắt vô cùng to lớn.

Lúc này đã gần tới hoàng hôn, sơn hội này sợ là định diễn ra suốt đêm không nghỉ. Lãnh Tịnh ngồi xuống tại một tiểu sạp bên đường, gọi tô mì lá ăn. Khi mới ăn được vài miếng, một tiểu nữ hài mặc áo khoác thanh ngân sắc, cột hai búi tóc, khoảng bốn năm tuổi dừng lại cạnh hắn, mắt không chớp lấy một cái nhìn Lãnh Tịnh.

Lãnh Tịnh bị nó nhìn mà không hiểu gì, cuối cùng mở miệng hỏi: “Ngươi có chuyện gì? Người nhà của ngươi đâu?”

Tiểu nữ hài nhổ kẹo đang ngậm trong miệng ra, non nớt nói: “Đại ca ca, hôm nay người ở đây đều sẽ chết. Chỉ có người ở vị trí này của đại ca ca sẽ không chết.”

Lãnh Tịnh đầu đầy sương mù, hỏi: “Ngươi nói gì?”

Tiểu nữ hài giơ tay chỉ hồ dưới núi. Lãnh Tịnh quay đầu nhìn, thấy mặt hồ cũng trở nên nặng nề theo sắc trời tối đi, mênh mông một mảng, không có gì dị thường.

Đợi khi Lãnh Tịnh quay đầu lại, tiểu nữ hài đó đã bị người nhà của nó kéo tay, trách mắng: “Tiểu Ngư! Con lại chạy loạn! Xem về nhà ta có trừng phạt con không!” Sau đó kéo tiểu nữ hài đi. Tiểu nữ hài đó vẫn không ngừng quay đầu nhìn Lãnh Tịnh, con mắt lớnchớp chớp nhìn hắn.

Đông Hoa sơn, Tử Linh cư sĩ cuối cùng cũng xuất quan, hỏi tiểu bạch long đi đâu, hổ sư huynh nói Lãnh Tịnh đi đưa lá trà. Sau đó đưa thư của Hồi đạo trưởng cho Tử Linh cư sĩ xem.

Tử Linh cư sĩ xem xong thư tín, không kìm được cảm thán: “Hồi đạo trưởng sớm đã viên tịch mười năm trước rồi, sao còn gửi thư cho ta?”

Đợi ông xem tới phần lạc khoản (ký tên), quả nhiên là ngày tháng của mười năm trước, không biết là do xảy ra sơ suất gì, bức thư này sau mười năm mới đưa tới.

“Xem ra tiểu bạch long phải đi một chuyến vô ích rồi.” Hổ sư huynh lắc đầu nói.

Tử Linh cư sĩ nhíu mày, bấm ngón tay tính toán, nhưng lại tính không ra mệnh số của Lãnh Tịnh.

Trong tam giới, ông tự nhận không có mệnh lý nào mình tính không ra, ngay cả đại kiếp ngàn năm của minh phủ minh đế, ông cũng tính ra được một hai, duy độc chỉ có con tiểu bạch long này, ông làm sao cũng không tính được vận số sau này của hắn.

Trong tam giới, chỉ có mệnh lý của hai loại người là ông không thể tính ra, một loại là người mệnh đã tận, một loại là kẻ có thể thao túng vận mệnh.

Chỉ mong tiểu bạch long không phải là mệnh sắp hết… nhưng nếu hắn thuộc mệnh số thứ hai…

Vậy, sẽ là đại kiếp sao?

Tử Linh cư sĩ tâm sự trùng trùng quay bánh xe lăn dưới thân đi vào trù phòng, tìm được Lãnh Thanh Thanh đang làm mì.

“Lãnh công tử, xin hỏi ngươi gặp được Lãnh Tịnh ở chỗ nào?” Ông hỏi.

“A?” Lãnh Thanh Thanh không hiểu ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nghĩ một chút, nói: “Tiểu Tịnh là nhi tử ta sinh.”

“… Ngươi xác định sao?” Tử Linh cư sĩ hỏi lần nữa.

Lãnh Thanh Thanh rất nghiêm túc gật gật đầu, nói: “Ân ân, sau khi ta uống rượu say thì sinh hạ Tiểu Tịnh nha trước lúc đó ta đã ăn rất nhiều sơn quả, ăn tới mức bụng trướng muốn chết. Nhưng sau khi sinh hạ Tiểu Tịnh, ta cảm thấy bệnh trướng bụng khỏi hẳn, nhất định là vì đã sinh trứng ra cho nên thứ trong bụng đã đẩy ra hết.” Y dông dài còn chưa xong, Tử Linh cư sĩ đã tái mặt vội vàng rời khỏi trù phòng. Vì ông thực sự không thể nào chịu đựng những lời nói khiến người buồn nôn này.

Nghe nói bên phía Lãnh Tịnh, sau khi gặp được tiểu nữ hài kỳ quái, hắn tiếp tục uống trà, còn gọi thêm mấy xâu đậu phụ chiên ăn vặt, một mình cũng rất tự tại.

Ăn cơm xong, Lãnh Tịnh nhìn tiểu sạp bên đường núi có bán trang sức, trong đó có một gian bán khăn hồng, bán đồ đeo phỉ thúy. Lãnh Tịnh chọn một đôi trâm ngọc phỉ thúy, chuẩn bị tặng cho xà ba ba làm thư tay lữ hành. Sau khi trả tiền, đột nhiên trong đám người bắt đầu xao động.

“Mau nhìn Đại Long hồ! Đó là cái gì?” Có người chỉ mặt hồ bên dưới hét lớn.

Ánh chiều hoàng hôn rọi lên mặt hồ, theo lý mà nói phải là cảnh sắc không tồi, nhưng hiện tại ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên màu nước, vì một bóng đen rõ ràng cực đại xuất hiện từ dưới mặt nước giữa lòng hồ. Bóng đen này hình bầu dục, nhìn từ xa thì rộng cũng tới trăm mười trượng, ngay cả bóng đổ của dãy núi bên hồ cũng không to lớn bằng bóng đen này.

Là cái gì vậy? Yêu quái? Chẳng qua cũng quá to lớn rồi đi? Cho dù là bức quái thạch tượng tại Bích Hải Thương Đào, cũng không có thể tích cỡ này. Lãnh Tịnh ý thức được bản thân có lẽ đã bị cuốn vào trong chuyện này.

“Đó là cái gì!”

“Oa a a a ”

“Là long thần hiển linh!”…

Trên núi nhất thời hỗn loạn vô cùng, có người bị dọa vội chạy về, có người thì hướng về phía hồ dập đầu bái lạy, có người hét to hét nhỏ.

Lúc này, từ chỗ lòng hồ truyền tới một tiếng vang nặng nề mạnh mẽ, khiến lỗ tai đau đớn, đầu quay mòng mòng. Mà trong tiếng vang này, nước ở lòng hồ trào lên, bóng đen to lớn đó cuối cùng cũng nổi lên!

Nương theo những đợt sóng lớn trào dâng không ngừng, bóng đen từ từ nổi lên. Cuối cùng cũng lộ ra đầu mối!

Đó là một cái đầu long to lớn không gì sánh nổi!!! Vô cùng lớn, lớn đủ bằng mấy ngọn núi, đầu long hình dạng đáng sợ, nhìn rất dữ tợn cuồng bạo, phủ đầy vỏ sò và đá sỏi dưới đáy hồ, có vẻ như nó đã trải qua năm tháng không ngắn dưới đáy hồ.

Mà bộ phận lộ ra khỏi mặt nước chỉ có đầu long mà thôi, Lãnh Tịnh đột nhiên nghĩ tới cảm giác khi thái tử nhìn thấy bộ dáng của mình.

Đây tính là báo ứng sao? Không đúng, nguyên hình của mình chắc dễ coi hơn cái đầu long cực đại này nhiều…

Đầu cự long chuyển động đôi nhãn châu giống như thằn lằn màu xám, chậm rãi mở cái miệng rộng đầy răng, vì nó to lớn như thế, ngay cả nếp gấp đỏ sậm trong miệng nó người đứng trên núi cũng có thể thấy được. Khí tức thối rữa lan tràn thao sự nổi lên của đầu long, đám người chìm vào hoảng sợ, mọi người điên cuồng chạy trốn.

Không đợi đám người kinh hoảng phản ứng được thêm một bước, đầu cự long đột nhiên phun ra một tia cường quang từ trong miệng, lao thẳng về hướng núi này. Lãnh Tịnh vội né tránh, vì tốc độ của hắn nhanh, một hơi lao lêи đỉиɦ núi. Nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn, mới phát hiện tia cường quang đó dã khiến nửa tòa núi sau lưng bị san thành bình địa.

“Tiểu ca ca, đi bên này!” Trên đỉnh núi có một giọng nói gọi hắn, hắn ngẩng đầu nhìn, thì ra là nữ hài kỳ quái tên Tiểu Ngư đó, nó đứng trên một khối đá trước đầu hắn, vẫy tay với hắn nói.

Lãnh Tịnh nhanh chóng nhảy lên khối đá, tiểu nữ hài đó liền nắm tay hắn, dẫn hắn nhanh chóng chạy xuống nũi. Đầu long cự gầm thét làm rung động cả núi, giống như đang ở ngay sau lưng, mà tiểu nữ hài kéo tay hắn lại khéo léo rời xa núi Đại Long này thật nhanh, một hơi chạy được mấy chục dặm, loại tốc độ này tuyệt đối không phải là thứ phàm nhân có được, càng huống hồ là một tiểu nữ hài chỉ có năm sáu tuổi.

Lúc này, tiểu nữ hài mới dừng lại, chống đầu gối thở dốc, sau đó dựng thẳng người hỏi Lãnh Tịnh: “Đại ca ca, ngươi là một tiểu long chưa thành niên sao?”

“Ngươi rốt cuộc là ai? Vừa rồi đầu long đó rốt cuộc là thứ gì?” Lãnh Tịnh hỏi ngược lại nó.

“Ta a ” Tiểu nữ hài chống mặt suy nghĩ một lát, mới nói: “Ta vốn là một con cá nhỏ, tu luyện nhiều năm mới có thể biến thành người, sau đó vì trốn tránh tai họa, liền biến thành thế này giả làm tiểu hài tử nhà phàm nhân mà trốn tại nhân gian. Còn về cái đầu long mà ngươi nói, đó vốn là Long đế của thiên giới, ngươi xem, hắn vốn là bộ dáng này.” Tiểu nữ hài giơ tay vạch ra một đạo quang cuộn, dần hình thành một tượng người, là một nam tử tóc trắng ngạo nhiên tuyệt lệ, ảo ảnh này chính là bộ dáng vốn dĩ của đầu cự long.

“Sao hắn lại biến thành bộ dáng quái vật đó?” Lãnh Tịnh lại hỏi.

Tiểu nữ hài lộ ra vẻ thần bí, che miệng nói: “Tiểu long, người biết bí mật này đều sẽ gặp đại xui xẻo!! Đây là chuyện tuyệt đối bí mật của tam giới nga! Muốn ta nói với ngươi, thì phải trao đổi điều kiện!”

“Ngươi muốn điều kiện gì trao đổi?”

“Ta muốn ngươi giúp ta rời khỏi đây, công lực của ta không đủ, không thể đằng vân giá vụ, ngươi mang ta rời khỏi nơi này đi.” Tiểu Ngư khẩn trương nói.

“Được, ta đáp ứng ngươi, ngươi nói cho ta nghe đi.” Lãnh Tịnh nói.

Tiểu Ngư gật gật đầu, bắt đầu nói: “Long tộc phân làm thiên long địa long thảo long. Long của thiên giới là cao cấp nhất trong số long tộc. Mà quái vật trong Đại Long hồ đó, từng là Long đế của thiên long. Đứng đầu địa long chính là Đông Hải long hoàng, mà thảo long thì là tạp long tạp xà hoang dã không nhập lưu. Thiên long là kẻ bảo hộ của thiên giới, đứng đầu tứ phương tứ linh, có sự tôn quý vô thượng. Nhưng mấy chục năm trước, thiên giới xuất hiện một trận biến cố.”

“Là biến cố gì?” Lãnh Tịnh hiếu kỳ hỏi.

Ánh mắt Tiểu Ngư hiện ra sợ hãi, nói: “Trung tâm thiên giới đột nhiên xuất hiện một khu vực hình tròn, không biết nguyên nhân. Thiên giới vì thế bị phân làm hai phần ngoài vòng và trong vòng, trong vòng phong kín không thể tiến vào, mà ngoài vòng thì lại xuất hiện chuyện đáng sợ! Lúc đó thiên thần vừa vặn bị cản ở bên ngoài vòng đều lần lượt xuất hiện trạng thái biến dị, có người tại đương trường chết bất đắc kỳ tử thảm thương, có người biến thành quái vật to lớn! Thần tiên không bị lây nhiễm đã thử ngăn cản chuyện này, nhưng đều vô ích, chỉ có thể phong bế thiên giới. Nhưng khi phong bế, vẫn có một vài thiên thần bị lây nhiễm lục tục chạy khỏi thiên giới, có người thậm chí trước sau hạ xuống phàm giới, gây ra tai họa.”

Lãnh Tịnh ngây ngốc, nghĩ kỹ lại, vậy thì Họa Vân Tiên biến thành thạch tượng tại Bích Hải Thương Đào, quái vật xoắn ốc tại Thanh Châu, và cả đầu long cực đại đều là thiên thần bị lây nhiễm quái bệnh?

Hắn lại nói: “Nhưng có một điểm, những thiên thần này tuy biến thành quái vật, nhưng cũng đồng thời có năng lượng cực đại, bọn họ giáng xuống phàm giới, theo lý thì lực phá hoại này sớm đã khiến phàm giới vỡ nát.”

“Tiểu long ngươi thật thông minh. Được thôi, ta cho ngươi biết, có lẽ là trong đó tự có thiên ý, những quái vật này rơi xuống phàm giới, nhưng đồng thời phải chịu trói buộc của kết giới kỳ quái, cũng chính là nói sự phá hoại của họ chỉ có thể bị hạn chế trong một vòng cố định, không thể thoát ra khỏi đó. Nhưng nơi bị chọn làm kết giới trói buộc quái vật thì cũng bị phong bế vĩnh viễn, cho nên ta vẫn không cách nào ra khỏi núi. Nhưng ngươi thì khác, ngươi có huyết mạch thái cổ long thần, ngươi có thể vượt qua kết giới, ngươi giúp ta đi, ta thực sự không muốn lưu lại chỗ đáng sợ này nữa!” Tiểu Ngư kéo tay áo hắn thỉnh cầu.

Lãnh Tịnh cúi đầu nhìn nó, nói: “Theo như ý của ngươi, những nơi bị chọn làm kết giới trói buộc, kỳ thật đối với bên ngoài mà nói là nơi không tồn tại trên đời này đi, có lẽ nên nói, những nơi này đều nằm trong đường nứt của thời không. Nhưng đối với ta mà nói, lại có thể không ngừng tiếp cận thậm chí bước vào những nơi này, thậm chí người bên cạnh ta cũng sẽ vì ta mà bước vào trong kết giới nhìn thấy những cảnh tượng không thể tin nổi.”

Tiểu Ngư ngẩng đầu, gật đầu nói: “Là ý này.”

Lãnh Tịnh tiếp tục nói: “Ta vốn sống ở Bích Hải cốc, từng vì Họa Vân tiên mà biến thành nơi trói buộc, nhưng người bên cạnh ta cuối cùng đều chạy ra. Thanh Châu thành ta đi qua vừa trở thành nơi trói buộc, nhưng vì ta tới đó, cho nên thân bằng hảo hữu của ta cũng có thể vào trong dò xét. Hiện tại ta đi vào Đại Hồ hương, cho nên ngươi cũng có thể theo ta cùng ra ngoài, đúng không?”

Tiểu Ngư gật đầu, cấp thiết nói: “Ngươi mau mang ta ra ngoài đi! Rời khỏi nơi này càng xa càng tốt!”

“Nhưng ta có một nghi vấn, cái gọi là kết giới trói buộc, đều là sau khi quái vật xuất hiện mới xuất hiện theo. Nhưng xem bộ dáng của đầu cự long này, nó tựa hồ sớm đã trầm dưới đáy hồ, cũng chính là nói nơi này sớm đã hình thành kết giới trói buộc, tại sao mọi người ở chỗ này lại không phát hiện chút xíu dị thường nào chứ? Hơn nữa theo tình hình ta quan sát thấy tại đây, tựa hồ thời gian nơi này từ sau hoàng hôn đã không còn có biến hóa tiếp theo. Hơn nữa ngươi nhìn nơi đó…” Lãnh Tịnh chỉ về ngọn núi bị đầu cự long phá hoại không xa, lúc này thế nhưng lại giống như kỳ tích từng chút một trở về nguyên bản, dần dần biến về bộ dáng ban đầu.

Lãnh Tịnh nói: “Thật ra thời gian nơi này cũng bị uốn khúc đúng không? Mỗi ngày đều lặp lại một chuyện, ngay cả người của nơi này cũng bị trói buộc. Nếu như thế, sinh linh mỗi ngày đều sẽ lặp lại chuyện đồng dạng và ký ức đồng dạng, vĩnh viễn cũng không thể biết được chân tướng sự việc, vĩnh viễn dừng lại tại thời khắc mang tính tai nạn bị sát hại hủy diệt. Ngay cả quái vật đó cũng không thoát được sự trói buộc của thời gian. Cho nên, có thể duy trì ký ức trong hoàn cảnh thế này, chỉ có dị loại như ta, mà ngươi, ta cho rằng ngươi tuyệt dối không phải là ngư tiên đơn thuần.”

Tiểu Ngư lập tức toàn thân đông cứng, thanh âm cũng trở nên bén nhọn chói tai: “Ta không ngờ ngươi lại nghĩ tới điểm này! Ngươi mau dẫn ta ra khỏi đây! Nếu không ta sẽ không nói cho ngươi biết phương pháp ra ngoài!”

Lãnh Tịnh nói: “Phương pháp ra ngoài không phải chính là rời khỏi nơi này sao. Chỉ cần ta muốn, đi xa chút nữa là có thể rời khỏi đây.”

“Ngươi câm miệng! Đồ tiểu tử hỗn trướng!” Tiểu Ngư mất điều kiện uy hϊếp, lập tức trở nên phát cuồng, tức giận nói: “Ta nhất định phải rời khỏi đây!” Nói rồi nhào tới Lãnh Tịnh.

Lãnh Tịnh tránh nó, nói: “Hiện tại ngươi bắt được ta cũng vô dụng, chân thân của ngươi đã không còn ở đây, căn bản không thể theo ta cùng ra ngoài.”

Tiểu Ngư điên cuồng thét lên, chỉ thấy thân hình tiểu nữ hài nổi lên giữa không trung, sau đó từ trong miệng nó phun ra một làn khói xanh, nhanh chóng tan đi không thấy nữa. Mà sau khi nguyên thần Tiểu Ngư rời khỏi, trong hồ Đại Long đó lại nổi lên biến hóa mới, đầu long trầm xuống, dần nổi lên đầu cá cực đại thối rữa, đây chính là chân thân của Tiểu Ngư!

Đầu cá từ dưới nước bay lên, đại vật khổng lồ khiến bầu trời tối đi, lúc này Lãnh Tịnh mới nhìn rõ được chân diện mục của quái vật trong Đại Long hồ. Thì ra là đầu cá cự đại và đầu long nối lại với nhau, nửa phần trên là đầu cá, nửa phần dưới là đầu long, hình dạng vô cùng quái dị.

Đại vật khổng lồ bay về phía Lãnh Tịnh, tựa hồ muốn nuốt Lãnh Tịnh.

Lãnh Tịnh thấy tình thế này, ngây ra một chút, lập tức hóa thành thân bạch long bay lên, ngặc nỗi lực hút quá lớn, tốc độ của hắn cũng trở nên chậm đi rất nhiều. Mắt thấy đại vật khổng lồ sắp đè xuống, Lãnh Tịnh chỉ đành áp dụng phương pháp vu hồi xoay chuyển cùng nó.

Từ trong miệng cá lại phun ra không ít trùng nhục sắc dài biết bay, bắn ra khắp nơi, càng điểm thêm bầu không khí đáng sợ.

Đường lui của Lãnh Tịnh đã bị những con nhục trùng này cản trở, mắt thấy sắp cắn lên thân hắn, lúc này sửu tiểu xà cũng nổi sung, không thèm chạy nữa, bay tới giữa không trung, gầm về hướng quái vật, mà theo tiếng gầm tức giận của hắn, trong không trung tụ lại mây đỏ dày nặng, không bao lâu đã nổi lên sấm giật.

Thế sét đánh dần to lên, giăng phủ cả Đại Hồ Hương. Thoáng chốc, chỉ thấy điện chớp sấm giật chói mắt, chỉ có thể nghe thấy tiếng long gầm tức giận của Lãnh Tịnh. Những con nhục trùng đó sớm đã bị đốt thành than trong trận sấm, mà quái vật cũng bị sét đánh liên tục, như hỏa cầu phát tán điện quang kịch liệt. Lôi kích cường lực mật độ cao như thế duy trì nửa canh giờ mới coi như kết thúc. Đợi khi sấm sét dừng lại, Đại Hồ Hương và Đại Long hồ đã không còn tồn tại nữa! Gò núi bị san thành bình địa, hồ nước cũng bị bốc hơi dưới nhiệt độ cao, đại vật khổng lồ giữa không lúc này cũng bị đánh ngã vào đáy hồ khô cạn, trở thành một cục đen thui.

Hai làn khói xanh từ trên người quái vật phiêu ra, cuối cùng ngưng tụ thành hai cái bóng gần như trong suốt, một là một thiếu nữ tuổi xuân, một là thanh niên tóc trắng tuấn mỹ__ chính là Long đế mà Tiểu Ngư đã cho Lãnh Tịnh xem.

Hai người tay cầm tay bay tới, thiếu nữ thở dài, nói với Long đế: “Chủ nhân, chúng ta cuối cùng có thể giải thoát rồi.”

Long đế thần tình lãnh đạm, nói: “Tiểu Ngư, lúc đầu nếu không phải ngươi quấn lấy ta không buông, hai chúng ta sao lại dính vào nhau đồng thời biến thành bộ dáng này.”

Thiếu nữ giải thích: “Có thể ở cùng chủ nhân, ta cam tâm tình nguyện!!”

Long đế giãy tay nàng ra, bay tới trước mặt Lãnh Tịnh, nói: “Dị long, trẫm cuối cùng thấy được ngươi phá vỏ mà ra. Lúc đầu là ta đích thân giải phóng ngươi từ trong cấm địa thái cổ phong ấn, chính là mong ngươi có thể giải cứu thiên giới. Ta hy vọng ngươi có thể giúp ta đạt được tâm nguyện này.”

Lãnh Tịnh lại hóa thành nhân hình, thờ ơ nói: “Là cha của ta nhặt được ta, ấp nở ta. Ta không có nghĩa vụ phải bán mạng cho ngươi.”

Long đế cười lạnh, nói: “Ôn dịch của thiên giới sớm muộn cũng lan tràn tam giới, đến lúc đó ngươi và dưỡng phụ của ngươi cũng chạy không thoát. Dị long, ngươi tự thu xếp đi, đừng để biến thành bộ dáng như ta.” Nói xong, liền từ từ tan biến.

Thiếu nữ cười ha ha, vừa rồi còn ái ý đầy miệng lúc này hoàn toàn không còn, chỉ còn sự vui mừng khôn tả.

“Ha ha, ha ha ha! Ta cuối cùng có thể tách khỏi long đầu nát ngươi rồi! Ha ha ha ha ”

Lãnh Tịnh hừ lạnh một tiếng nói: “Lẽ nào ngươi không biết kết cục của hắn chính là kết cục của ngươi sao?”

“Ngươi nói cái gì! Ta mới không chết! Ta cuối cùng tự do rồi! Ta muốn đi tìm hạnh phúc của ta! Ta muốn đi tìm Thiên Quân ca ca, ta muốn đi tìm…” Thiếu nữ cố chấp tranh cãi, cuối cùng cũng không địch lại được vận mệnh tan biến, tiếng gào thét càng lúc càng nhỏ, cho tới khi hoàn toàn biến mất.

Theo cái chết của quái vật, thời gian của Đại Hồ Hương cũng hồi phục bình thường, nhưng cũng chỉ còn lại một mảnh đất khô cằn. Lãnh Tịnh ngửa mặt nhìn trời, không kìm được nghĩ, không biết ngày nào đó, màu sắc bẩn đυ.c có lẽ sẽ phủ đầy thế gian, đến lúc đó nơi nào có thể là chốn dung thân của phụ tử bọn họ đây?

[Hoàn bộ một]
« Chương TrướcChương Tiếp »