Chương 14

Sau khi Lãnh Tịnh an thân ở Nguyệt Hoa sơn trang, chuyện không phải rất nhiều, liên tiếp nửa tháng, trừ thỉnh thoảng bái kiến trang chủ một chút, nói chuyện phiếm, thì không còn chuyện gì khác. Thế là hắn đem phần lớn thời gian tiêu trên việc ngủ nướng.

Trừ buổi sáng phải ngủ tới mặt trời lên cao ba sào ra, sau khi ăn cơm trưa hắn liền bưng cái ghế dài ra ngoài vườn đánh giấc dưới mặt trời, ngủ lật, ngủ thẳng, ngủ sấp, ngủ trở tới trở lui.

Mà Lãnh Thanh Thanh thì lại rất thích tham gia vào đủ mọi hoạt động: Nghiên cứu kỹ thuật nấu mì, cùng các nha đầu dính thành một đống, đồng thời còn mê đắm thủ thuật may vá, cùng vài nha đầu hoạt bát làm hội giao lưu kỹ thuật may vá, chuyên môn nghiên cứu làm y phục đẹp cho Lãnh Tịnh. Nhưng Lãnh Thanh Thanh thường xuyên mắc lỗi mơ hồ cứ luôn cắt một bộ y phục vốn rất tốt thành mảnh vụn, cuối cùng Lãnh Tịnh không thể không đem giấu y phục dùng khi gặp mặt của mình đi, mà trong lạc viện của mình thì chỉ mặc y phục đầy miếng vá do Lãnh Thanh Thanh cắt đi tới đi lui.

Có lúc, bọn họ cũng ở trong viện đốt lò nướng cá, sau đó thưởng thức, cuộc sống rất nhàn nhã.

Rất nhanh, tiết trung thu đã tới, Nguyệt Hoa Thái thiết tửu yến ở sơn trang, thế là truyền gọi Lãnh Tịnh cùng tới dự.

Lãnh Tịnh đem y phục được giấu ra mặc, sau đó phân phó Lãnh Thanh Thanh thành thật ngủ trong phòng, còn mình đi dự dạ yến, vì sợ người khác phát hiện bí mật xà tinh của Lãnh Thanh Thanh, hắn đặc biệt ở trong viện hạ kết giới khiến người ngủ mê, lúc này mới yên tâm rời khỏi.

Dạ yến của Hoa Nguyệt Thái tiến hành ở Thủy Nguyệt Uyển của sơn trang, nơi này bốn phía là nước, chính giữa có một nơi rộng rãi tọa lạc trên mặt nước, chính là chỗ tốt để tụ hội.

Chỗ ngồi của Lãnh Tịnh ở bên cạnh Hoa Nguyệt Thái, có thể thấy hắn rất được coi trọng.__ Hắn một chiêu đánh bại Hàn Tinh Lộ, võ công tu vi có thể xưng là độc bộ võ lâm, khó trách được đãi ngộ như thế, mà chúng nhân ngồi dưới, lại là ghen tỵ không thôi.

Đợi khi trăng lên, Hoa Nguyệt Thái một thân trang phục lộng lẫy giá lâm. Hắn vốn đã tuyệtsắc, lúc này trên người hoa phục, minh diễm bức người, phong thái khi nhìn tới làm ngay cả nam tử cũng tâm động, chỉ thấy hắn thản nhiên vào ngồi, giơ ly rượu lên, tửu yến long trọng này mới coi như chính thức bắt đầu.

Sửu tiểu xà không thích uống rượu, vừa uống vài ly, đã bắt đầu ho. Mà Hoa Nguyệt Thái nhìn ra được hắn không có tửu lượng, liền không mời rượu nữa, mà cùng mọi người khác đối ẩm. Rượu qua ba tuần, Hoa Nguyệt Thái bắt đầu phát biểu tuyên ngôn, ý nghĩa đại thể là hiện tại Nguyệt Hoa sơn trang và Hàn Tinh sơn trang thế như nước lửa, hiện tại hai phái mâu thuẫn đã không thể hòa hoãn, chỉ có thể làm lần đàm phán cuối.__

Ngày mai hắn sẽ mang theo thân cận cùng tới Tuyết Sơn ở phía bắc, cùng Hàn Tinh sơn trang làm cái kết cuối.

Nói xong hắn tín nhiệm nhìn Lãnh Tịnh, rõ ràng Lãnh Tịnh là trợ lực và át chủ bài lớn nhất lần này của hắn.

Hoa Nguyệt Thái vừa nói xong, đã có tiếng cười thiếu nữ như chuông bạc từ nóc nhà vang lên, thiếu nữ này cười nói: “Ha ha ha Hoa Nguyệt Thái, chỉ dựa vào tên giả nữ nhân ngươi, còn muốn cùng Hàn Tinh phái ta đối chọi, thật không biết tự lượng sức mình!” Thì ra là một thiếu nữ tuổi xuân, ngồi trên mái nhà, hai chân đung đưa.

Chúng nhân bên dưới lập tức huyên náo, không ngờ có người có thể đột phá phòng tuyến của sơn trang mà vào đây dễ dàng, hơn nữa còn ở trước mặt mọi người sỉ nhục trang chủ! Có người đã xoa quyền mài chưởng muốn lên bắt giữ.

Hoa Nguyệt Thái bình tĩnh ngăn cản mọi người, hắn biết thiếu nữ này hiệu xưng là Ngân Điêu Tiểu Tiên, sở trường sử độc, mà linh điêu(chồn)do nàng dưỡng lại rất có linh tính, độc nha kỳ độc vô cùng, không phải hạng dễ chọc.

Quả nhiên trên vai thiếu nữ thò ra một con bạch điêu khả ái, hai mắt sắc bén linh động, giống như người.

“Trang chủ, đối phó điêu nhi của ta xem?” Thiếu nữ cười hi hi, con bạch điêu đó liền nhảy xuống, lao tới chỗ Hoa Nguyệt Thái. Hộ vệ bên cạnh Hoa Nguyệt Thaí vội giơ đao chém tới, nhưng lại bị bạch điêu linh hoạt tránh được, con điêu đó giống như hiểu thấu lộ số võ công, nên không chiêu nào chạm được nó nửa phần!

Mắt thấy bạch điêu đã sắp cắn Hoa Nguyệt Thái, còn cách vài bước, lại đột nhiên dừng lại bên chỗ ngồi của Lãnh Tịnh.

Con mắt nhỏ long lanh như hạt đậu đen của nó nghi hoặc nhìn Lãnh Tịnh thần sắc nhàn định, hai móng vuốt nhỏ rời đất, đứng thẳng giống người, rồi bắt đầu hơi hơi phát run, bộ dáng phi thường khôi hài buồn cười.

Lãnh Tịnh thì lại làm như chuyện không liên quan gắp một miếng bào ngư bỏ vào miệng, ăn rất ưu nhã, ánh mắt hắn chậm rãi di chuyển lên bạch điêu, bạch điêu lập tức càng run rẩy lợi hại.

“Này.” Lãnh Tịnh mở miệng, còn chưa nói gì, bạch điêu đột nhiên chít chít kêu thét, sau đó ngã thẳng xuống đất, dưới thân có một dòng nước nhỏ chậm rãi chảy ra, nó bị dọa ngất rồi.

“A! Điêu nhi của ta! Mày sao vậy!!” Thiếu nữ lập tức nhảy xuống, hầu như khóc chạy tới cạnh bạch điêu, sau đó nộ hỏa ngập trời, rút chủy thủ chỉ vào Lãnh Tịnh: “Tiện nhân! Ngươi làm gì điêu nhi của ta!!”

“Cút.” Lãnh Tịnh gõ gõ bàn, một hạt đậu phộng không biết sao lại bay ra, tốc độ hạt đậu phộng không phải rất nhanh, thiếu nữ nghi ngờ có trá, dùng chủy thủ cản lại, hạt đậu đánh lên trên chủy thủ.

Nhưng khắc tiếp theo, thân thể thiếu nữ đột nhiên bắn ra, văng đủ ba bốn trượng, ngã vào trong hồ hoa sen. Tuy không thể tin nổi, nhưng nàng đích thật bị hạt đậu phộng Lãnh Tịnh ném ra bắn bay đi.

Cuối cùng thiếu nữ bị bắt sống, hơn nữa điêu thì vẫn tiếp tục giả chết. Hoa Nguyệt Thái càng thêm tán thưởng Lãnh Tịnh, lập tức ban thưởng cho hắn rất nhiều, nhưng vì thời gian cấp bách, trưa hôm sau bọn họ phải khởi hành đi Tuyết Sơn.

Lãnh Tịnh không khỏi trầm xuống, hắn từ khi sinh ra cũng chưa từng tách khỏi cha, một mặt cũng rất khát vọng có thể đơn độc một lần, một mặt lại lo lắng vấn đề sinh hoạt của Lãnh Thanh Thanh, mà Tuyết Sơn xa ngoài ngàn dặm, bảo hắn phải nói sao với Lãnh Thanh Thanh đây?

“Tiểu Tịnh phải đi xa a!” Lãnh Thanh Thanh có chút kinh ngạc.

Lãnh Tịnh gật đầu.

“Vậy ta đi thu xếp đồ đạc cho ngươi a.” Lãnh Thanh Thanh lại rất thản nhiên, vừa thu dọn hành lý vừa phân phó, “Ở bên ngoài phải hành sự cẩn thận! Nhớ phải thành tín đi đầu, đừng tranh cãi với người khác, gặp chuyện phải suy nghĩ trước sau rồi…”

“Ngươi sẽ không đột nhiên biến thành xà chứ?” Lãnh Tịnh ngắt lời y.

“Sao có thể, cha có mấy trăm năm tu vi nha, cha có thể khống chế bản thân mà!” Lãnh Thanh Thanh sờ đầu nhi tử.

“Ngươi nói bậy, mỗi tối ngươi đều… bỏ đi.” Lãnh Tịnh hít sâu một hơi, ấn vai Lãnh Thanh Thanh, vô cùng nghiêm túc nói: “Ta ra ngoài xông pha giang hồ đó, cha.”

Lãnh Thanh Thanh mắt phát sáng, dùng sức gật đầu: “Nhi tử, nhớ mang đặc sản và rượu ngon bên ngoài về cho cha đó!”

Thế là Lãnh Tịnh mô phỏng dáng điệu phàm nhân ôm ôm quyền với cha mình, tiêu sái rời đi, mà Lãnh Thanh Thanh lại cười chảy nước mắt, nhi tử trưởng thành rồi, cuối cùng muốn rời khỏi mình rồi, điều này thân làm cha phải cảm động a… y đựa vào cửa, nhìn bóng nhi tử đi xa, tâm triều rất lâu không bình ổn.

… … Tiểu Tịnh, đi đường bình an, y lặng lẽ cầu nguyện.

… Ba canh giờ sau.

Lãnh Tịnh thần thần bí bí từ cửa sổ trèo vào, Lãnh Thanh Thanh đang ở bên giường tưởng niệm, vừa thấy Lãnh Tịnh về, không nén được kinh ngạc: “Tiểu Tịnh, ngươi quên đồ gì hả?”

“Không. Ta muốn gặp ngươi.” Lãnh Tịnh nói xong kéo chăn giường ra, gói thành bao hành trang cột trên lưng.

“Còn chưa xuất phát sao, đừng để người ta đợi lâu quá.” Lãnh Thanh Thanh nói.

“Nào có, đã đi được hơn trăm dặm rồi, hiện tại bọn họ đang ở trong khách ***, chăn nơi đó bẩn chết.” Lãnh Tịnh nói.

“… … Tiểu Tịnh nha.” Lãnh Thanh Thanh 囧.

Cuối cùng y cũng nhớ ra, đối với Ferrari hình rồng mà nói, đoạn đường ngàn dặm, cũng chỉ như trăm bước sau bữa cơm.

Kết luận là, ấu ấu long vẫn chưa thể rời khỏi cha được.