Chương 3
Tiếng chuông thanh thúy vang lên, Tịch Nhạ Hoài lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn đến dãy số hiển thị trên màn hình, sắc mặt lập tức âm trầm. Biết nếu tiếp điện thoại thì sẽ bắt đầu bực mình, du͙© vọиɠ muốn không tiếp liền mãnh liệt dâng trào, nhưng tiếng chuông không từ bỏ ý định mà vang lên không ngừng.
Tịch Nhạ Hoài tránh đi tầm mắt của Dung Thụy Thiên, ấn nút nghe, bên kia đầu dây nhất thời truyền đến giọng người sản xuất Hoàn Á – Hạng Thanh Uyên, y tùy tiện qua loa vài câu rồi treo điện thoại.
Sau khi treo điện thoại tâm tình cũng rất không tốt, Hạng Thanh Uyên nhiều lần yêu cầu y cùng phối hợp với diễn viên lần này – Tuyết Lê, Tuyết Lê là nữ nhân vật chính của bộ điện ảnh “Kim Cương” này, lúc trước là người mẫu quảng cáo, dung mạo diễm lệ, khí chất ung dung, phía sau có hậu thuẫn hùng hậu nên được đạo diễn nổi tiếng quốc tế để ý đến.
Y không thích nữ diễn viên dựa vào quan hệ mà đi lên, nhưng loại việc này ở giới giải trí thực bình thường, mà y đối với chuyện như vậy cũng có chút chết lặng, cần y phải cùng Tuyết Lê tiếp xúc nhiều, câu thông nhiều, thì scandal sau khi truyền ra sẽ có thể đạt đến mục đích tuyên truyền phim, nghe xong chuyện này y liền nổi trận lôi đình.
Tịch Nhạ Hoài xoa cái trán, nghĩ đến phim chưa quay xong liền gặp được loại sự tình này, tâm tình liền vạn phần ác liệt.
Thang máy vững vàng đi lên, buồng thang máy hình lập phương cứng rắn đột nhiên lay động một chút, đèn trên đỉnh nhấp nháy vài cái rồi tắt, hắc ám không cố kị mà bao trùm bốn phía, đem không gian sáng ngời khuấy đến đυ.c ngầu một mảnh, Tịch Nhạ Hoài mặt không đổi sắc dịch bước chân, trấn định tự nhiên cầm lấy điện thoại cầu viện:”Thang máy trục trặc”, ngắn ngủi vài tiếng tràn ngập sát khí lạnh lẽo.
Dung Thụy Thiên bất an đứng cương tại chỗ, lo lắng tại vì cái khung của hắn quá nặng nên mới tạo thành việc thang máy trục trặc, cũng may thang máy dừng không đến một phút thì đã khôi phục lại, hắn âm thầm thở phào một hơi.
Khi thang máy đến tầng mười lăm.
Dung Thụy Thiên giống siêu nhân mà kéo cái khung ra bên ngoài, có lẽ là hắn rất hoảng, đồ ăn cầm trên tay ” Bang ” một tiếng đυ.ng vào cửa thang máy, túi nilon bị rách, đồ ăn bằng nhựa bùm bùm rơi hết xuống đất, Dung Thụy Thiên vội vã đi nhặt, lại quên rằng mình còn đang khiêng cái khung.
Khi hắn cúi rập người xuống hết sức….
Cái khung cồng kềnh mất trọng tâm liền hướng trên người hắn nện xuống!
Dung Thụy Thiên thân thể run run, sững sờ đứng tại chỗ không thể động, một cỗ hơi thở mãnh liệt đánh úp lại, đỡ lấy cái khung sắp sửa rơi vào trên người hắn, Dung Thụy Thiên ngẩng đầu, đối mặt Tịch Nhạ Hoài, hắn hít sâu một hơi, gục đầu xuống lập tức.
Tích Nhạ Hoài giúp nâng lại cái khung, dùng đôi mắt dài mảnh đánh giá hắn một phen, rồi mới thở dài, mặt không chút thay đổi hỏi: “Anh gấp cái gì? Làm việc sao lại xúc động như thế “, mấy đạo cụ này rất nặng, sao không tìm người hỗ trợ…
” Thực sự xin lỗi “, Dung Thụy Thiên cúi đầu xin lỗi, hắn muốn mau chóng đi ra ngoài để không làm cản trở y, nhưng không nghĩ tới ngược lại vì quá kích động mà tạo nên sai lầm.
” Đừng xin lỗi nữa, mau nhặt đồ ăn lên”, Tịch Nhạ Hoài nhíu mày nhìn hắn, vốn dĩ lúc đầu không muốn quản chuyện của hắn, nhưng lại không thể trơ mắt nhìn cái khung nện lên lưng hắn, cái khung đó mà nện xuống thì xương cốt gì cũng nát hết.
Dung Thụy Thiên gật đầu.
Tịch Nhạ Hoài mặt không chút thay đổi hỏi: “Anh kêu là gì?”, tốt xấu gì cũng gặp qua hai lần, nhưng ngay cả việc hắn là ai cũng không biết.
“Dung Thụy Thiên”, Dung Thụy Thiên lưu loát đem đồ ăn bỏ vô hộp, chuẩn bị trước khi đưa vô phim trường thì đem chúng rửa trước, đợi đến khi quay phim cho nhân vật chính dùng.
“Dung Thụy Thiên, anh phải nhớ kỹ đem mấy đồ ăn này đi rửa, thuận tiện sát trùng ba lần, rồi mới cầm vô phim trường cho tôi dùng”, Tịch Nhạ Hoài nhíu chặt mày, nghĩ đến đồ ăn hắn nhặt lên, sau đó còn xuất hiện trước mặt mình, sắc mặt rất khó xem.
“Vâng”, Dung Thụy Thiên như trước cúi đầu đáp ứng, đợi đến khi hắn đem đồ ăn thu thập xong thì tiếp nhận cái khung trong tay Tịch Nhạ Hoài, ngẩng đầu thầm nghĩ cảm tạ, lại nhìn thấy Tịch Nhạ Hoài khẩn cấp ấn thang máy xuống.
Gần đây thời tiết thay đổi thất thường, buổi sáng ngàn dặm không mây, giữa trưa liền mưa to tầm tã, xa xa nhìn lại, toàn bộ thành thị như bị mưa to giàn giụa bao quanh, vũ trụ một mảnh mênh mông, liếc mắt một cái liền không thấy rõ cảnh sắc xa xa.
……………………….
Trong đại sảnh yến tiệc, Tịch Nhạ Hoài mặc bộ âu phục đen quý báu viền nhung xanh, vừa lúc ngồi dưới ngọn đèn bên của sổ sát đất, cả người toát ra khí chất cao quý lại thần bí, thoạt nhìn thập phần chọc người động tâm.
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn y, đáy mắt nhộn nhạo thâm tình như nước mùa xuân.
Y đem đồ ăn đặt lên bàn, dùng khăn ăn tao nhã lau lau miệng, đôi tay trắng nõn kia, tuyệt đẹp lại thon dài, tản ra ấm áp khiến người ta muốn vuốt ve.
Người phụ nữ xinh đẹp giữ chặt tay y.
Tịch Nhạ Hoài giật mình, tựa hồ không dự đoán được cô ấy sẽ có phiên hành động này, ngẩn người một lát, y mỉm cười cầm lại tay cô.
Hình ảnh hoàn mỹ dừng lại, đạo diễn trước máy giám thị phất tay tỏ vẻ “OK”.
Tịch Nhạ Hoài thu lại tươi cười tinh xảo nơi đôi môi cánh hoa, chuyên gia ánh sáng và nhϊếp ảnh gia thu hồi dụng cụ.
Tuyết Lê ý cười ngâm ngâm nhìn Tịch Nhạ Hoài, tựa hồ còn chưa từ trong trạng thái đóng phim thoát ra, mắt thấy Tịch Nhạ Hoài sắp đứng dậy rời khỏi, nhịn không được ra tiếng gọi y lại: “Đêm nay anh có rảnh không?”
” Đêm nay còn phải đi phim trường khác”, Tịch Nhạ Hoài lạnh lùng nhìn cô.
” Lần sau đừng làm thêm những động tác mà trên kịch bản không có “, nói xong lấy khăn ăn lau tay mình, da y thực trắng, lệ chí thực yêu mị, lưu chuyển một loại gợi cảm bẩm sinh, nhưng trên khuôn mặt tuấn mỹ lại không có lấy một biểu tình, thậm chí ngay cả tươi cười đều không có, đạm mạc lạnh băng như cơn mưa to ngoài cửa sổ.
Tuyết Lê biến sắc, hốc mắt bắt đầu đỏ lên: “Anh tức giận, không phải chỉ cầm tay anh một cái thôi sao”, bất quá chỉ chạm y một chút, liền tức giận như thế, chẳng lẽ mình không có lực hấp dẫn vậy sao.
” Thân là diễn viên chuyên nghiệp, cô có ý tưởng gì, ít nhất phải cho người hợp tác biết”, Tịch Nhạ Hoài nhìn hai mắt phiếm hồng của cô, như trước tức giận chỉ trích, không có nửa điểm thương tiếc.
Tuyết Lê xấu hổ cương tại chỗ, không nghĩ tới Tịch Nhạ Hoài lạnh lùng như vậy, rõ ràng trong phim ôn nhuận như nước, con ngươi màu xanh nhạt lóe lên nét thâm tình, giống như thật sự yêu thương cô. Hiện tại nghĩ lại bất quá cũng chỉ là diễn mà thôi, mà cô lại giống như rối gỗ mặc y bày bố, mặc kệ hiện thực hay vẫn là điện ảnh đều thân bất do kỷ, Tuyết Lê hướng chỗ Tịch Nhạ Hoài đi đến.
Tịch Nhạ Hoài đang cùng trợ lý bên cạnh nói chuyện với nhau, trong lúc vô tình nhìn thấy Tuyết Lê đi đến, sắc mặt chợt biến đổi, lạnh như băng giống như băng tuyết gào thét trong đêm tối, y cùng trợ lý nói vài câu, đứng dậy rời khỏi phim trường.
Tuyết Lê không phải chỉ có dung mạo xinh đẹp như bình hoa, cô có khả năng diễn xuất, nhập diễn cũng mau, có thể theo y tiến vào trạng thái, là người mới thì cô như vậy đã là rất có tiềm lực. Nhưng y không thích cô, sau khi diễn xong thì làm người ra vẻ ta đây, tâm cơ rất nặng, luôn lấy cớ muốn cùng y dây dưa không rõ, cho dù ở trước tổ kịch cũng làm nũng với y, làm như bộ dáng tình lữ, làm cho nhà sản xuất Hoàn Á- Hạng Thanh Uyên muốn mượn cơ hội tuyên truyền bọn họ.
Tịch Nhạ Hoài một mình đi vào cửa thang lầu, cầu thang thật dài, trên bậc thang lạnh lẽo phất phơ những hạt bụi tinh mịn.
Trên bậc thang có một thân ảnh màu đen, thân ảnh màu đen lẳng lặng kia có chút quen thuộc, đang cầm một cặp ***g đựng cơm đưa lưng về phía y, trong ***g đựng cơm đồ ăn thật phong phú, ba món xào hai món nấu, thoạt nhìn coi như ngon miệng, chỉ là phân lượng rất ít, nhìn sao cũng thấy không đủ ăn.
Tịch Nhạ Hoài đi qua, phát hiện rõ ràng là Dung Thụy Thiên: “Anh sao lại ở đây?”