Dương Song Song nói: "Hóa ra ngài chính là 'Vĩnh Sinh giả' trong truyền thuyết?"
Thầy Phùng nói: "Ta không biết cô đang nói đến cái gì..."
"'Vĩnh Sinh giả' là để đặc biệt chỉ một loại người trong quỷ học, đặc điểm của họ là... Giống như tên gọi của họ, là sẽ không chết, ví dụ như quỷ hút máu trong quỷ học phương Tây, tiên nhân và luyện đan sĩ trong thần học phương Đông..." Dương Song Song lại bắt đầu trả bài.
"Được rồi được rồi, cái này không liên quan gì đến ta. Ta đã sống trên đời này hơn hai ngàn năm, người ta hay nói cuộc sống muôn màu muôn vẻ, ngũ quang thập sắc, nhưng nếu mấy đứa giống ta, tự mình trải qua nhiều chiến loạn, thiên tai nhân họa như vậy, tận mắt nhìn thấy một đám người mấy đứa yêu thích về với cát bụi, để lại mình lẻ loi, có thể cũng có cảm khái 'bất hạnh' chứ?" Thầy Phùng lại ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve hộp gỗ, "Ta nhận được cái gọi là 'Vĩnh sinh', phải có một điều kiện nho nhỏ thế này: Ta phải trở thành Thủ Linh Nô, vừa trấn an những linh hồn đột ngột rời khỏi nhân thế, vừa cùng đợi sự xuất hiện của hộp gỗ này. Hộp gỗ này mỗi trăm năm lại đến, mỗi lần sau khi xuất hiện, đều là gió tanh mưa máu, phỏng chừng lần này cũng không ngoại lệ..."
Hai ngày trước giấc mộng kia lại thoáng hiện trước mắt, tôi không nhịn được run bần bật. Thầy Phùng đã chú ý tới, nhìn tôi vài lần, còn nói: "Mặc dù cô tận tâm tận lực từ chỗ Khuất đại phu giao nhận hộp gỗ này đến hiện thế, công không thể không có, nhưng dựa theo lẽ thường, ta vô luận thế nào cũng sẽ không nói bí mật của hộp gỗ cho mấy đứa biết, ít nhất hiện giờ sẽ không... Nhưng mà, tình hình đang biến hóa, cũng chính vì sau khi hộp gỗ xuất hiện, ta đã 'chú ý' đến mấy đứa một chút, biết một ít cảnh ngộ của mấy đứa, cảm thấy tình hình cực kỳ nghiêm trọng, cần phải thẳng thắn với mấy đứa, cho nên mời mấy đứa đến đây..."
"Mời tụi con đến? Ngài thật là hay nói điêu..." Tôi liếc mắt nhìn Dương Song Song, đột nhiên hiểu ra, "Hóa ra, ngài biết Song Song đang tìm kiếm tung tích của ngài?"
Song Song cũng đồng thời hiểu được: "Con còn tưởng rằng con rất Holmes chứ!"
Thầy Phùng lại phát ra nụ cười lạnh mang thương hiệu của ông: "Nói nhảm, nếu ta không để lại đầu mối quan trọng, cô có thể tìm tới được sao? Đương nhiên, nên khen thì vẫn phải khen cô, cô rất tinh ranh, đoán được ta sẽ thường đến 'Nhất Mao Lưu Thanh', nhưng có nghĩ tới chưa, người 'kín đáo' như ta, thật sự sẽ dễ dàng để người ta mò ra quy luật vậy sao? Ta đã dự liệu được 'Nhất Mao Lưu Thanh' có khả năng sẽ là một cửa đột phá để tìm ta, nếu dựa theo tác phong bình thường của ta, sẽ cố ý dặn dò ông bạn Vương Nhất Mao, cho mấy đứa một câu 'không thể trả lời'; Nhưng nếu muốn mời mấy đứa đến, ta sẽ thay đổi sách lược, cái gọi là thứ sáu cách tuần tìm đĩa nhạc, là ta nhờ Vương Nhất Mao gửi lời 'mời' mấy đứa, vốn nghĩ rằng mấy đứa thứ sáu sẽ cùng đi, không ngờ trò Song Song rất cẩn thận, một mình điều tra xong, mới mang mấy đứa tới đây. Mấy đứa coi như cũng cẩn thận, tìm được cửa vào căn nhà sơ sài của ta đây."
Tôi hỏi: "Nếu ngài đã bắt đầu chú ý tụi con, thì chắc biết tụi con đã trải qua cuộc sống không tốt chứ?"
"Ra vào cục cảnh sát, cuốn vào vụ án gϊếŧ người, càng không cần phải nói thường xuyên đêm hôm khuya khoắc chạy tới tòa nhà giải phẫu... Việc này hẳn là xem như biểu hiện của cuộc sống không được tốt rồi. Đó cũng là nguyên nhân ta phá vỡ quy tắc, muốn cho mấy đứa xem vật giấu trong hộp gỗ này." Không hề báo trước, thầy Phùng đột ngột đứng lên, giơ cao hộp gỗ kia, ra sức gõ vào một góc bàn học!
"Thầy làm gì vậy!" Tôi kêu lên sợ hãi. Hộp gỗ kia cầm trong tay, nặng chưa đến hai ba cân, cảm giác chất gỗ mỏng manh, rất nhỏ bé yếu ớt, nào chịu nổi lực đánh mạnh như vậy!
Song, sau tiếng động lớn, hộp gỗ hoàn hảo không tổn hao gì, trái lại góc bàn học mất đi một khối.
"Nhìn đi, kẻ trộm bình thường, cho dù lấy được hộp gỗ này, cũng không mở ra được, dùng gạch đập, dùng lửa đốt, dùng dao bổ, dùng miệng cắn, dùng móng cạy, đều vô dụng, trừ phi..." Ông liếc mắt nhìn Lục Hổ, "Dùng 'Tiệt Ngọc Kiếm' bên hông anh chàng này."
Tôi và Dương Song Song đều nhìn phía Lục Hổ, tôi nói: "Hóa ra con dao nhỏ kia tên 'Tiệt Ngọc Kiếm'? Thầy cũng biết cậu ấy có bảo bối?"
Thầy Phùng nói: "Ta đã tận mắt thấy cậu ta dùng một con dao găm chém gϊếŧ một tên hoạt hài, biết ngay cậu ta từ trong nhà tìm được 'Tiệt Ngọc Kiếm'."
"Hoạt hài? Cậu ấy đã gϊếŧ một đứa trẻ sống?" Tôi mặc dù biết thầy Phùng muốn nói tới một bộ xương khô, nhưng ngắt lời là chức trách thần thánh của tôi.
"Hài trong hài cốt, 'hoạt hài' là số ít sát thủ có thể qua lại tới lui giữa hai thế giới khác nhau, tiền thân thường đều là người tu tiên tẩu hỏa nhập ma, những người này chưa luyện thành thân bất tử như tiên nhân, ngược lại sau khi hết thọ bò ra khỏi mộ mình, thành hoạt hài. Hoạt hài vì hình tượng xác khô, mấy đứa có thể hiểu rằng chúng rất khó sinh tồn ở hiện thế, cho nên phần lớn thời gian đều sống tại Âm Linh giới..."