"Cậu từ đâu có được bức ảnh này?" Tôi kinh ngạc hỏi Song Song.
Song Song có chút thẹn thùng nói: "Ngại quá, đây... đây là từ 'quan hệ'' với... với một tiểu sư phụ quản lý lịch sử trường, nhờ anh ấy hỗ trợ, cho tớ tra chút tư liệu trong đó, còn cả tư liệu bao năm qua của phòng giảng dạy giải phẫu. Bởi vì tớ nảy sinh hứng thú tràn trề với thầy Phùng thần bí, muốn xem chút lịch sử công tác của thầy tại Giang Y, không ngờ một phen tìm tòi, nhìn thấy bức ảnh cũ này. Kỳ thật bức ảnh này cùng những ảnh chụp những nhân tài đặt nền móng Giang Y, đều được cất rất kỹ, tớ cũng không dồn hết tâm trí đi tìm những tư liệu xa xưa như vậy. Cho nên khi tớ vừa nhìn thấy bức ảnh này, khi nhìn thấy thầy Phùng trên bức ảnh, quả thực sợ muốn ngất xỉu luôn! Năm 18 Dân Quốc, chính là năm 1929, nếu Phi Phi mà học lịch sử không tồi, sẽ biết, tiền thân của Giang Y chính là viện y học đại học công lập Giang Kinh, chính là được thành lập vào năm 1929. Bức ảnh này là khi Giang Y mới thành lập, chụp lại bộ phận nhân viên trường. Tớ lại kiểm tra quan hệ nhân sự của thầy Phùng tại Giang Y, thầy ấy bắt đầu làm việc tại Giang Y vào năm 1965, chứng tỏ thầy Phùng sau khi trở thành nguyên lão lập trường Giang Y, lại lui về ở ẩn, khoảng chừng 40 năm sau, lại lần nữa tiến vào Giang Y làm việc. Có thể tưởng tượng, 40 năm trôi qua, trải qua nhiều chiến loạn như vậy, thậm chí Giang Y trong thời chiến tranh kháng Nhật đã một lần chuyển đến Thành Đô, đợi đến năm 1965, những nguyên lão vốn lập trường này, hơn phân nửa đã sớm qua đời, không ai còn quen biết thầy Phùng nữa. Cho nên khi đó thầy Phùng xuất hiện, hoàn toàn là hình tượng của một nhân viên nhà trường mới." Song Song lại lấy ra một tờ giấy, cũng là bản photocopy của một bức ảnh, phía trên là một loạt những bức ảnh các nhân viên nhà trường ăn mặc mộc mạc, bên dưới ghi chú rõ là "Quốc Khánh năm 1965", trên bức ảnh kia lại nhìn thấy thầy Phùng, dáng vẻ chừng 30 tuổi, cùng bức ảnh năm 1911, so ra dung mạo trên bức ảnh năm 1929 hầu như không hề khác biệt.
Thầy Phùng là một ngôi sao trường thọ!
Dương Song Song đại khái đã kết thúc bài phát biểu về tất cả những gì cô ấy điều tra được, nhìn chằm chằm mặt thầy Phùng, mãi cho đến khi lão tiên sinh mất tự nhiên, tôi thử thăm dò hỏi: "Vậy... thầy Phùng... Nhìn trên hình này, nếp nhăn trên mặt thầy bây giờ, cũng đều là giả? Dung mạo của thầy từ năm 1911 đến năm 1965 chưa từng thay đổi, vậy, cũng không có lý do gì sau hơn 40 năm nữa, lại có gì thay đổi đột ngột."
Thầy Phùng lạnh lùng nói: "Ta đã quen với lớp da già này, bây giờ cũng không cần thiết biểu diễn lật mặt cho tụi bây, một lần nữa phục hồi lại như cũ cũng không phải chuyện dễ dàng. Đúng vậy, nếu ta không hóa trang, nhìn qua vẫn giống như trên ảnh. Cái cô... bạn Song Song này, bội phục, hừm hừm, bội phục."
Dương Song Song còn nói: "Kế tiếp chỉ do đoán bừa thôi, nếu thầy sẽ không già, sẽ không kết thúc sinh mệnh, vậy chính là người được chọn 'Thủ Linh Nô' hoàn mỹ. Cái tên 'Thủ Linh Nô' này, khi Phi Phi nói cho con biết, con là lần đầu tiên được nghe thấy, thậm chí ban đầu còn tưởng là 'Thủ Lăng' trong thủ lăng mộ nữa. Nhưng về sau nhìn thấy thầy dạy dỗ bọn xác sống, liền có ngay một suy đoán to gan, thầy chính là Thủ Linh Nô. Về sau, biết thầy có thuật trường sinh, thì càng phù hợp với cái tên Thủ Linh Nô này. Con đã tra xét rất nhiều tài liệu lịch sử, mặc dù không hề nhắc đến thủ linh nô, nhưng hình như ở bán đảo Balkans, có một loại nhóm người đặc biệt tên 'An Hồn Giả', chức trách dẫn dắt trấn an linh hồn của người chết, để chúng đừng làm loạn. Cho nên con đoán Thủ Linh Nô có cùng loại trách nhiệm như những An Hồn Giả này. Mà một người trường sinh, mỗi ngày tiếp xúc cùng người chết, chẳng lẽ còn không phải là người thích hợp nhất là Thủ Linh Nô?"
"Cô có rất nhiều phỏng đoán." Thầy Phùng cố gắng làm ra dáng vẻ không cho là đúng.
"Nhưng đều vừa vặn đoán đúng, phải không?" Tôi hỏi. "Thầy chính là Thủ Linh Nô, thật sự là thầy đã trộm hộp gỗ?"
Thầy Phùng trừng mắt: "Lời của cô giáo Dương tụi bây vừa nói chẳng lẽ đã quên? Không phải trộm, là vật về với chủ."
"Làm sao có thể? Con đã giấu kỹ vậy mà!"
Thầy Phùng cười lạnh: "Giấu kỹ thì ích gì? Nói thật cho mấy đứa bây biết, cứ cách một trăm năm, ta đều phải bảo quản hộp gỗ một thời gian ngắn, nếu mỗi lần hộp gỗ đều giấu ta, công việc của ta có phải là hiệu suất hơi thấp rồi không? Giống như Song Song cô nương nói, hộp gỗ sẽ 'Tìm được ta'... Đêm hôm đó, ta ở địa điểm liên hệ không chờ được hộp gỗ đến, biết ngay Khuất đại phu có lẽ đã xảy ra chuyện..."
"Khuất đại phu?" Tôi cắt ngang lời thầy Phùng, "Lão tiên sinh ăn mặc hoa hòe hoa sói kia là một bác sĩ? Cùng nghề với tôi kìa."
Lục Hổ nói: "Ừ, ông ấy có thể là Tam Lư đại phu Khuất Nguyên đấy."
Thầy Phùng cho tôi một cái đảo mắt trắng dã: "Cô làm sao thi lên đại học được?"
"Đừng nhìn con như vậy, con học ban Khoa Học Tự Nhiên. Trong miệng ông ấy lại không có ngậm bánh ú." Tôi thật muốn lên án mạnh mẽ họ một trận, ai mà ngờ ông già bị cắn nuốt thê thảm kia lại là Khuất Nguyên đã chết hơn hai ngàn năm?
(Phi Phi nói miệng Khuất Nguyên ngậm bánh ú do Khuất Nguyên có liên quan đến nguồn gốc tết Đoan Ngọ. Do can ngăn vua Hoài Vương không được, lại bị gian thần hãm hại, Khuất Nguyên đã uất ức gieo mình xuống sông Mịch La tự vẫn ngày mùng 5 tháng 5. Thương tiếc người trung nghĩa, mỗi năm cứ đến ngày đó, dân Trung Quốc xưa lại làm bánh, quấn chỉ ngũ sắc bên ngoài (ý làm cho cá sợ, khỏi đớp mất) rồi bơi thuyền ra giữa sông, ném bánh, lấy bỏ gạo vào ống tre rồi thả xuống sông cúng Khuất Nguyên.)
Dương Song Song thì quan tâm đến một việc khác: "Liên hệ? Phương pháp liên hệ của các thầy như thế nào? Là thầy tiến vào Âm Dương giới, hay Khuất đại phu tiến vào nhân gian?"
"Đều không phải." Thầy Phùng nói, "Ta không có năng lực tiến vào thế giới kia, Khuất đại phu cũng không có năng lực trở về nhân gian, cho nên sắp xếp vốn là tại nhà xác của bệnh viện Phổ Nhân, ta sẽ phái người đi gặp Khuất đại phu..."
"Ý thầy là phái một 'người chết' đi gặp Khuất Nguyên?"
Thầy Phùng nói: "Xem ra cô có thể tưởng tượng được."
"Thầy để cho người chết trong nhà xác tiến vào Âm Dương giới... Giống như ngày đó ở tòa nhà giải phẫu, có người khiến cho năm cái xác tiến vào Âm Dương giới, bị tẩy não thành xác sống..."
"Đúng vậy."
"Vậy, đêm hôm đó ám toán tụi con, là một người có bối cảnh giống thầy?"
"Ít nhất là tương tự... Chúng ta hơi lạc đề rồi, ta muốn giải thích vấn đề của hộp gỗ trước, tránh cho mấy đứa cho rằng ta là tên trộm. Người chết ta phái đi không từ Âm Dương giới thu hồi hộp gỗ, ta đoán được Khuất đại phu gặp nạn, lúc đầu tưởng rằng hộp gỗ rơi vào tay hạng người hiểm ác..." Thầy Phùng nhấc tay cắt ngang câu hỏi tôi sắp sửa nói ra: Ai là hạng người hiểm ác? "Nhưng vì ta chưa hoàn toàn từ bỏ hy vọng, thừa lúc đường khuyên sắt chấm đất chao đảo một trận, phát hiện hóa ra hộp gỗ ở trong Giang Y.
"Song Song cô nói không sai, chức trách của Thủ Linh Nô đích thật là dẫn dắt người chết, an ủi vong linh, nhưng còn có một sứ mạng có khả năng quan trọng hơn, chính là nghênh đón hộp gỗ trăm năm mới xuất hiện. Trong hộp gỗ này, có những sự vật Thủ Linh Nô ta có thể cảm ứng được, hộp gỗ đi tới nhân gian càng lâu, loại cảm ứng này càng mãnh liệt. Nói cách khác, hộp gỗ ở thế gian càng lâu, khoảng cách ta càng gần, ta càng có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Hai ngày sau, ta đã xác định hộp gỗ đó ở ký túc xá nữ sinh tòa nhà số 13 của Giang Y, cho nên bước tiếp theo, chính là tính toán xem làm sao tiến vào ký túc xá nữ sinh cẩn thận tìm kiếm. Đương nhiên, cơ hội không nhiều lắm, nhưng cũng không phải có một không hai, tin rằng hộp gỗ sau khi bị mất, cục cảnh sát và những kẻ thích phá án không phải cảnh sát nhất định cũng có chút suy đoán." Thầy Phùng lườm Dương Song Song, dường như đang cổ vũ cô ấy nói.