Trong lòng tôi nghĩ, phụ đạo viên của cô không cho rằng cô bị bệnh tâm thần rồi tống vào bệnh viện đã rất nhân từ rồi, nhưng vẫn nên an ủi cô: "Chẳng qua là một căn phòng thôi mà, con ở một đêm, cũng không cảm thấy dính quỷ khí gì ạ?"
Sau khi vào phòng, tôi giới thiệu với Âu Dương San các bạn cùng phòng của tôi, bàn của tôi, giường ngủ của tôi, còn cả... cái cửa sổ đã từng có rất nhiều người nhảy qua. Bộ dạng Âu Dương San kích động, giống như có thể sẵn sàng nhảy ra ngoài qua cửa sổ bất kỳ lúc nào.
Cuối cùng, sau khi cơn kích động qua đi, Âu Dương San khôi phục lại dáng vẻ trang trọng của một vị nghiên cứu sinh, cô hỏi tôi: "Internet của mấy đứa..."
"Lên mạng không thành vấn đề, tốc độ không tồi, trang mạng viện giao bình thường cũng có thể đăng nhập." Tôi biết Âu Dương San sẽ không nghe ra ý đùa của tôi.
(Viện Giao là đại danh từ chỉ học sinh bán xuân. Căn cứ theo định nghĩa của cục cảnh sát hình sự bộ nội chính Đài Loan, Viện Giao là một loại giao dịch tìиɧ ɖu͙© có lợi cho đôi bên, thiếu nữ (đặc biệt là học sinh trung học) sẽ nhận lại 'viện trợ' từ đàn ông trưởng thành, kể cả các loại hưởng thụ vật chất như tiền bạc, quần áo, trang sức và thức ăn các loại, đổi lại dâng tặng tìиɧ ɖu͙©.)
Quả nhiên, cô cười cười nói: "Con bé này nói chuyện không nghiêm túc nha, thực giống chị họ của cô."
Trời ạ, cô so sánh tôi với Âu Dương Thiến! Tôi cơ hồ muốn té xỉu.
Cô lại hỏi: "Con có máy tính riêng không?"
Tôi gật gật đầu: "Là cô Âu Dương Thiến tặng con, quà mừng con thi đậu Giang Y." Tôi có thể cảm giác được, trong ký túc xá, có mấy đường nhìn lưỡi dao sắc bén xuyên qua người tôi.
Đồng thời tôi bỗng nhiên cảm thấy, Âu Dương San hỏi tôi những lời này, giống như cũng không phải là tiện miệng. Tôi lấy latop ra, hỏi: "Cô đến ký túc xá của con, không phải chỉ là để chiêm ngưỡng thánh địa cách mạng chứ?"
"Rất chính xác!" Âu Dương San nở nụ cười mê hồn, "Con thật là thông minh, điểm này cũng giống chị họ của cô, con biết đó, chị ấy thích nhất là trinh thám."
Tôi khởi động máy tính, hỏi: "Cô cứ nói đi."
"Lên trang mạng nội bộ của trường." Âu Dương San quả nhiên có ý đồ khác, cô đã quá khiêm tốn rồi, cô mới thật là người thông minh.
Sau khi vào trang web trường, cô ấy lại kêu tôi click vào diễn đàn của "Hội hữu nghị tân sinh viên"
Cuối cùng click vào một bài viết đã bị đẩy dưới cùng "Nhóm tự tổ chức, một đêm dạo chơi cùng "Kỳ án ánh trăng""
Thật sự có người nhàm chán vậy à!
Xem bài viết, mới biết độ nhàm chán của chủ nhân bài viết này vượt xa sự tưởng tượng của mỹ nữ bình thường như tôi. Toàn văn bài viết như sau:
"Chắc hẳn rằng tất cả các sinh viên Giang Y chúng ta đều đã đọc qua Quỳ Hoa Bảo Điển "Kỳ án ánh trăng" rồi? Bạn vẫn còn lưu luyến Tiểu Diệp Tử, Âu Dương Thiến, Tiêu Nhiên, quỷ ảnh lả lướt vào rạng sáng chứ? Đêm nay, mời mọi người kết bạn cùng Âu Dương Sương tôi, đệ nhất hậu nhân Âu Dương thế gia, cùng dạo chơi với "Kỳ án ánh trăng", ôn lại cảm giác sợ hãi này, để tiêm môt liều thuốc kí©h thí©ɧ cho một năm học trường y buồn tẻ sắp tới.
Thời gian tập hợp: 21:30 (không thể sớm hơn, vì như vậy sẽ bất kính với ma quỷ)
Địa điểm tập hợp: cửa toà nhà thực hành giải phẫu (còn có nơi nào tốt hơn sao?)
Nhân số: không giới hạn, nam nữ già trẻ đều được.
Tự mang đồ dùng: đèn pin (tốt nhất là mau hết pin), y phục đơn giản (tốt nhất là có thể bảo đảm không bị cảm mạo lại có thể cảm thấy được hơi lạnh), radio kiểu cũ (tốt nhất là dây anten bị đứt, mở lên chỉ vang lên những tiếng xẹt xẹt), di động (tốt nhất là đã quên nạp tiền)
Địa điểm dạo chơi dự kiến tạm thời: toà nhà thực hành giải phẫu (nơi phát sinh mọi chuyện), sân thể dục (nơi Diệp Hinh cùng Âu Dương Thiến nói chuyện), văn phòng hội sinh viên (nơi Diệp Hinh và Tiêu Nhiên lần đầu gặp nhau), kịch trường nhỏ (nơi Diệp Hinh chủ trì cuộc thi ca hát), vườn ươm hoa viên (nơi Diệp Hinh bị bảo vệ khoa đuổi bắt), trạm phát thanh của trường (nơi mà quỷ hồn Trịnh Kình Tùng làm cho Diệp Hinh kinh hãi), đương nhiên còn cả phòng 405 lầu 13, nơi những vụ nhảy lầu liên tiếp xảy ra, nơi Diệp Hinh và Âu Dương Thiến từng ở.
Địa điểm khác: đang liên hệ với bệnh viện tâm thần nơi Diệp Hinh từng bị tống vào, có thể làm địa điểm hoạt động cuối tuần của chúng ta."
"Con có cảm tưởng gì?" Âu Dương San hỏi tôi.
Tôi muốn nói nhất là, mục đích của tác giả bài viết liên hệ với Bệnh viện tâm thần, đại khái là muốn sắp xếp cho mình một giường trong đó. Chuẩn bị gì mà một đêm dạo chơi cùng "Kỳ án ánh trăng" cũng đủ thấy biến thái rồi, càng làm người ta phẫn nộ là giả mạo "Hậu nhân Âu Dương" chúng tôi. Khó tha thứ nhất, điểm cuối của cuộc du ngoạn là phòng ký túc xá thế giới bình yên của tôi, tôi cam đoan, nếu họ tới, tôi sẽ rất anh dũng từng cước một đá họ ra ngoài.
Nhưng tôi bận tâm hình tượng, vẫn ra vẻ thục nữ nói: "Người này quả thực kích động quá, con không biết chúng ta còn có một bà con xa như vậy trong trường này."
Âu Dương San cười: "Con không cần nói, chủ nhân bài viết này thực ra là một con quỷ."
"Lý Quỷ." Tôi nghĩ đến cách gọi của nhân vật phiên bản nhái trong "Thuỷ Hử truyện" thời xưa.
Âu Dương San nói: "Xem kìa, con mới là người có quỷ duyên đệ nhất trong hậu nhân Âu Dương thế gia chúng ta đó, nghĩ đến tâm lý cô quỷ của con đi."
Tôi nghĩ: Cô không thấy mặt con viết đầy bi ai sao? Tôi hỏi cô: "Cô chuẩn bị làm gì cô ta?"
Cô nhìn tôi cười xấu xa, tôi chợt ngộ ra một chút: "Cô cô à, con không muốn, con quỳ xuống xin cô, chẳng lẽ cô muốn con đi thật sao..."
Âu Dương San nói: "Bắt quỷ! Đúng là kế hoạch này, vốn ta định tự thân xuất mã, đáng tiếc, buổi tối ta phải chuẩn bị phẫu thuật, thoát thân không được, cho nên đành nhờ con làm hộ."
"Nhưng mà, đêm nay con..." Xem ra đầu óc tôi phản ứng chưa đủ nhanh, thế mà không nghĩ ra được lý do gì.
"Ta đã điều tra qua, đêm nay các lớp trong khoa của các con đều không sắp xếp hoạt động, hội quan hệ hữu nghị tân sinh viên ngày mai mới mở, đúng không? Ta cũng không tin con mới vào trường, trong vòng hai ngày đã gặp được anh đẹp trai nào quấn quýt?"
Lữ Giai Hân luôn nghe lén ở bên cạnh chớp thời cơ liền bán đứng tôi: "Tôi đảm bảo, cậu ấy bây giờ còn là khuê nữ. Thật ra hôm nay có một anh du học sinh Hàn Quốc liếc mắt đưa tình, đoán chừng đợi đến ngày mai khi hội quan hệ hữu nghị tân sinh viên mở mới chính thức tấn công."
"Yên tâm, con sẽ đi. Vốn định thôi, nhưng vì xứng danh Âu Dương thế gia, trách nghiệm với đám quỷ!" Dù sao trốn cũng không thoát, không bằng hô vang khẩu hiệu một tí.
9h30 tối, khi tôi đúng giờ đến khu nhà giải phẫu, một ngọn lửa giận lại bốc lên với cái tên "Âu Dương Sương" kia, ngay cả cơn mưa đột nhiên trút xuống này cũng không thể dập tắt ngọn lửa ấy vì chính trận mưa này đã thổi nó lên! Trận mưa đêm thế này, không khí khô nóng ban ngày đột ngột trở nên mát lạnh sướиɠ người, tôi hẳn phải đang thư thả dựa vào giường, để cơn gió ướŧ áŧ thổi vào phòng, lên mạng, hoặc đọc tiểu thuyết, hoặc lên mạng đọc tiểu thuyết. Lúc này mới gọi là hưởng thụ cuộc sống. Thế mà bây giờ, tôi lại toàn thân ướt sũng, chân đầy bùn đứng trước tòa nhà hài cốt ban ngày người ta còn ngại đi vào, chờ một tên hậu nhân Âu Dương thế gia phiên bản nhái.
Đáng giận nhất, là bản thân kẻ tổ chức cái hoạt động não tàn này lại không xuất hiện!
Tôi nhìn thời gian trên điện thoại di động, 9h34, chờ tên này thêm ba phút rưỡi nữa mà không tới, tôi sẽ trở về ký túc xá, sau đó lên trên diễn đàn cho tên "Sương"... "Sương"... "Âu Dương Sương" nhà ngươi biết tay.
Một phút trôi qua, 2 phút trôi qua.
"A!" Trong tòa nhà thực hành giải phẫu đột nhiên vọng ra một tiếng thét chói tai.
Trong lòng tôi một trận kinh hoàng, đầu óc trống rỗng, ném cây dù xuống đất, xông lên bậc thang, nhảy qua bệ cửa xây cao lạ lùng kia, đẩy cánh cửa đang đóng chặt ra.
Đập vào mắt tôi chính là bóng tối vô tận.
Không phải điềm tốt, trong bóng tối đen kịt truyền tới tiếng thét chói tai, không thể nào là chuyện tốt được.
Tôi điên cuồng lần mò trên tường, rốt cục, trên bức tường bên trái mò được một công tắc, vừa nhấn một cái, đèn hành lang bật sáng.
Phía trước chính giữa hành lang, một cô gái tóc dài đeo kính đang đứng, hai tay ôm trước ngực, không ngừng run rẩy. Có lẽ cô ta đang kinh ngạc vì đèn hành lang đột nhiên lóe sáng, hồn bay phách lạc quên cả tôi.
"Cậu không sao chứ!" Tôi cẩn thận đi vào.
"Căn... Căn phòng này... Có người chết!" Cơ thể cô ta vẫn đang run rẩy.
"Ừ... Hình như đáng sợ thật." Tôi cố gắng làm ra vẻ rất đồng tình, cố gắng giữ cho giọng mình không toát lên vẻ châm chọc: "Nhưng mà, bạn ơi, chỗ này hình như gọi là nhà thực hành giải phẫu, trong nhà thực hành giải phẫu mà không có người chết, thì khác gì trong KFC không có bán cơm trưa vậy, bạn thấy có đúng không?"
Cô bé kia gật gật đầu nói: "Thực ra mình biết chỗ này có thi thể, nhưng mà tận mắt nhìn thấy với nghe người ta nói khác biệt rất lớn, hơn nữa trong căn phòng này có một cái xác vừa mới chết không lâu, nhìn qua còn rất tươi..."
Tươi? Cô ta cho rằng đang đi mua thức ăn sao? Có điều, giọng của cô ta vẫn hơi run run, chắc là hoảng quá không kịp chọn ra từ.
"Vậy sao cậu vẫn còn đứng ngây ra đó... Sao không bật đèn?" Tôi hỏi vị Diệp Công thích rồng này *.
"Mình không tìm thấy... Với lại, đèn tắt có cảm giác kinh dị hơn."
"Đèn pin của cậu..." Tôi nhìn thấy một cây đèn pin to tổ chảng nằm ở dưới chân cô gái.
"Hết pin rồi."
Tôi bừng tỉnh ngộ: " Cậu chính là... trong truyền thuyết..."
"Âu Dương Sương, tôi là Âu Dương Sương." Cô bé bắt đầu tự tin, thậm chí có chút tự hào, xem ra cái họ Âu Dương này còn có tác dụng như thuốc kí©h thí©ɧ nữa.
Hóa ra là cô, làm tôi tắm mưa bên ngoài, còn mình ở bên trong chơi trò mèo bắt chuột với xác chết.
Tôi giơ tay ra hỏi: "Có thể cho tôi xem thẻ sinh viên của cậu được không?"
"Thẻ sinh viên?" Cô gái sửng sốt.
"Không có ý gì đâu, chỉ là mình muốn xác thực một chút, cậu có phải là hậu nhân Âu Dương thế gia đệ nhất quỷ duyên hay không?"
Cô gái lúng túng cười cười: "Không cần, không cần đâu, tôi chỉ là hậu nhân Âu Dương thế gia phiên bản nhái thôi, Âu Dương Sương là nickname trên mạng của tôi, tôi tên là Dương Song Song."
Thì ra là thế.
Tôi thở dài nói: "Rất vui được quen biết cậu, thật là uổng công." Rồi quay đầu rời đi.
Dương Song Song ở phía sau gọi với: "Đừng... đừng đi mà... Không thì, nhờ cậu gọi các bạn ở ngoài vào giúp tôi, chúng... chúng tôi... đêm du ngoạn sẽ bắt đầu ở đây?"
Tôi xoay người nói: "Cậu nói đùa thật nhạt quá, chẳng lẽ cậu nghĩ, bên ngoài sẽ có vài ngàn fan hâm mộ đang sốt ruột, lo lắng chờ đợi cậu sao? Cái hành lang nho nhỏ này sao có thể chứa nổi hả?"
Cô ta sửng sốt, cuối cùng cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của tôi, chứng tỏ cô ta còn chưa bị quỷ duyên làm cho đầu óc ngu muội hoàn toàn, vẻ đưa đám hiện lên trên sắc mặt, lúc này cô ta mới thở dài: "Chỉ có một mình cậu đến thôi à?"
Tôi nghĩ thầm, nếu cô ta mà biết nguyên nhân thật sự tôi đến đây, sẽ đau lòng đến mức lập tức bỏ học. Không hiểu sao tôi lại mềm lòng, khuyên cô ta: "Chắc là tại đột nhiên có mưa to thôi, hơn nữa... Được rồi, mình nói thật, có lẽ cậu luôn cực kỳ hâm mộ 'Kỳ Án Ánh Trăng', nhưng đó là chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi, thậm chí... thậm chí... là chuyện xảy ra trước khi chúng ta sinh ra nữa kìa. Bây giờ mọi người rất trào lưu, chắc chắn nghĩ, những chuyện giống như 'Kỳ Án Ánh Trăng' đều cực kỳ ảo, cậu thấy có phải không ?"
Dương Song Song nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Nhưng mà, Cố Cung cũng đã rất cũ rồi, nhưng vẫn không thiếu người tham quan mà?"
Vậy mà cũng nói được sao?
--------------------
*Diệp Công hảo long (Diệp công thích rồng)
Dùng để chỉ những người bề ngoài rất say mê một sự vật nào đó, nhưng lại không thực lòng, mà thậm chí còn sợ nó.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Tân Tự - Tạp sự". Thời Xuân Thu, có một người nước Sở tên là Thẩm Gia Lương, tự Tử Cao, Huyện doãn Diệp Địa, do đó tự xưng là Diệp Công, nhưng mọi người đều g̣ọi ông là "Diệp Công Tử Cao". Việc Diệp Công say mê rồng đã đồn đại khắp nơi, ngoài chuôi kiếm mà ông thường ngày vẫn đeo có khắc hình rồng, mà ngay đến cột xà trong nhà ông đều điêu khắc hình rồng, trên tường nhà cũng có vẽ hình rồng, Thiên Long trên thượng giới biết được việc này vô cùng cảm động, bèn quyết định xuống trần gian một chuyến để cảm ơn Diệp Công. Một hôm, khi Diệp Công đang ngủ trưa trong nhà, thì trời bỗng mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng. Diệp Công giật mình tỉnh giấc, ông vội vàng chạy ra đóng cửa sổ, thì bỗng thấy đầu Thiên Long thò vào cửa sổ, khiến ông sợ mất vía, khi ông quay người chạy vào trong nhà thì lại nhìn thấy một cái đuôi rồng to tướng vắt ngang trước mặt. Diệp Công không biết chạy đâu cho thoát, kinh khiếp đến nỗi mặt mày tái mét, chân tay bủn rủn, rồi ngã vật xuống không còn biết trời đất gì nữa, Thiên Long thấy Diệp Công ngất đi, thì chẳng hiểu ra làm sao, liền cụt hứng bay về thiên giới. Kỳ thực, Diệp Công là người không thực lòng say mê rồng, mà chỉ ưa thích những thứ như rồng nhưng lại không phải là rồng. Nên ngụ ý của câu thành ngữ này, là có ý châm biếm những kẻ bề ngoài thì tỏ ra rất say mê một sự vật nào đó, nhưng thực ra lại sợ đến chết khiếp.