Sau khi kết thúc trò chuyện với Ba Du Sinh, tôi lập tức bấm gọi cho Lục Hổ.
"Lục Hổ, bạn có thể tới Giang Y chút không?"
"Được, khoảng 11h30 nhé." Trong điện thoại ầm ĩ như trong "Đúng Giờ".
"11h30? Bây giờ còn chưa tới 8h, chẳng lẽ bạn là 'Rùa Bò Hổ' trong truyền thuyết sao?"
"Không phải, đêm nay có buổi diễn, buổi diễn vừa kết thúc tôi sẽ tới tìm bạn, được không?"
"Buổi diễn? Diễn cái đầu bạn á? Tôi bảo bạn tới, là vì tôi có lai lịch của nữ nhân tóc dài kia rồi, phải tìm ra cô ta ngay... Phải tới thế giới mộ kia tìm cô ta, cho nên nhờ cậu hỗ trợ... Kỳ thật là hỗ trợ lẫn nhau đúng không? Không đến thì thôi, tự mình xông vào đầm rồng hang hổ cũng được, tự mình đi làm mồi cho Công Điệt cũng được."
Lục Hổ cười ha ha nói: "Tôi vẫn tên là Lục Hổ nhé, không có tôi, bạn hang gì hổ chứ! Được rồi, tôi tới đây, Tiểu Tà là hát chính bổ sung của chúng tôi, hắn thay một lát không thành vấn đề."
Tôi thấy cậu ta chịu được thử thách, cười nói: "Được rồi, tôi chỉ nói bậy thôi, ai mà lại muốn cậu bỏ lỡ buổi diễn thật đâu! Sau khi cậu hát xong thì trở lại nhé, cũng không kém mấy tiếng." Tôi nghĩ, chúng ta nhiều nhất còn có chín ngày.
Khoảng 11h30, bóng Lục Hổ xuất hiện ở cửa tòa nhà giải phẫu. Tôi thật bội phục mình, trong cuộc sống làm tôi đầu váng mắt hoa, tâm tư nhộn nhạo, áp lực uể oải thế này, tim tôi vậy mà còn có thể có chút vui mừng ngắn ngủi.
Tôi từ trong chỗ núp nhảy ra, đứng phía sau cậu ấy, ra vẻ thâm trầm nói: "Đứng lại, đưa bóp tiền ra đây!"
Lục Hổ cười xoay người, nói: "Trong bóp tiền của tôi chỉ có khăn giấy chùi mũi, không biết bạn đòi làm gì."
Cậu ta đi tới trước mặt tôi, trong tay cầm một hộp giấy, nói: "Ăn chút bữa tối đi, hôm nay câu lạc bộ đêm chúng tôi diễn có vài cái bánh ngọt kiểu tây, tớ chọn vài cái, chúng ta ăn đêm, có thể lót dạ chút."
Tôi cười lắc đầu: "Cám ơn ý tốt của bạn, bạn không muốn trở thành chướng ngại trên con đường giảm cân của tôi đó chứ?"
Lục Hổ đánh giá tôi từ trên xuống dưới: "Giảm cân? Dùng kiểu cậu hay nói: Giảm cái đầu cậu á! Cậu tổng cộng chưa tới hai lạng thịt còn giảm thế nào nữa? Ăn chút đi, nghe nói không béo đâu."
Tôi không lay chuyển được, vẫn là ý chí dao động, ăn nửa cái Napoleon, quả nhiên tuyệt phẩm.
Lục Hổ có lẽ cả đêm biểu diễn, tiêu hao năng lượng, ăn ngấu nghiến hết .
Chúng tôi cùng nhau xoải bước vào cánh cửa thềm cao kia của tòa nhà giải phẫu.
Kế hoạch của tôi là, lợi dụng tử khí tràn đầy trong tòa nhà giải phẫu, tiến vào thế giới kia, sau đó bắt đầu tìm kiếm Hoắc Tiểu Ngọc.
Mở đèn hành lang, chúng tôi đi thẳng về phía phòng xử lý thi thể nơi năm cái xác kia nằm.
Năm cái xác đuổi gϊếŧ chúng tôi tối qua đang yên ổn nằm đó, dường như không biết mình đã làm chuyện xấu. Lục Hổ kéo tay tôi, nhẹ giọng nói: "Nhắm mắt lại, nhớ đến vùng trống rỗng kia." Tôi nghĩ cậu ta nhất định dễ dàng làm được, bởi vì vừa ăn bữa tiệc bánh kem lớn vừa rồi, hiện giờ trong đầu cậu ấy nhất định trống rỗng như bơ. Trái ngược, người lãnh đạo trăm công nghìn việc, sáng tối phải có vô số hoạt động xã giao, nếu muốn rảnh, thật đúng là cần đại trí tuệ mới được.
Dù sao tôi đã có chuẩn bị, nhắm mắt lại, bắt đầu dùng "trống rỗng" pháp bảo tư gia: Tôi đang nghĩ, nếu tới 16 tháng 6 năm sau, tôi sẽ thế nào.
Tôi sẽ chết.
Cảm giác chết đi như thế nào?
Trống rỗng.
Chiêu này thật sự rất linh, khi tôi mở mắt ra lần nữa, đã cùng Lục Hổ sóng vai đứng trên nghĩa địa hoang vu kia.
Lục Hổ hỏi: "Nghe nói cậu đã biết tung tích của nữ nhân tóc dài kia..."
"Chưa nói tới biết tung tích," Tôi từ trong túi quần jean lấy ra một tờ giấy được gấp làm ba, sau khi mở ra, lại từ trong túi kia lấy ra một cái đèn pin nhỏ, chiếu lên tờ giấy, chính là bức ảnh Hoắc Tiểu Ngọc mà Hoàng Hải vẽ. "Ít nhất tôi biết cô ta là ai rồi."
"Ừ, hình như là cô ta, lần đó tôi không thấy rõ mặt cô ta."
"Nhưng tôi đã thấy rõ, cao thủ của cục cảnh sát đã vẽ ra đó, còn tìm được lai lịch của cô ta. Cô ta tên Hoắc Tiểu Ngọc, là người thời Đường... Cho nên ngày đó bạn nói 'Đánh về thời Đường', thế mà nói chuẩn rồi đó."
Lục Hổ cười khổ nói: "Hóa ra thời Đường cũng có rất nhiều kẻ điên... Chờ chút, tại sao nữ quỷ thời Đường lại muốn gây phiền phức cho chúng ta?"
"Cậu phải tự đi hỏi nữ quỷ thời Đường rồi. Từ chính thân thế của cô ta mà nói, cô ta bị người bội tình bạc nghĩa, tuổi còn trẻ, hơn 20 tuổi đã bị thương tâm chí tử, vô cùng đáng thương."
"Có đáng thương mấy cũng không thể sát hại người vô tội! Khi em gái tôi bị cô ta sát hại, còn chưa tròn 18 tuổi đâu!" Lục Hổ giận dữ suýt phát khóc.
"Tôi biết, tôi biết." Tôi phải an ủi cậu ta thế nào đây? Đừng tức giận, chờ khi cậu bị hại, cũng chưa đầy 18 tuổi, còn tôi nữa, may mắn hơn cậu chút, sẽ chết vào sinh nhật 18 tuổi. "Cô ta đương nhiên muốn chúng ta bị đả kích trầm trọng..."
"Cậu xem, tôi mang theo cái này." Lục Hổ từ trong một túi bên hông quần lấy ra một cái vỏ dao găm dài nửa thước, rút ra một con dao găm, lưỡi dao sắc bén, dưới ánh đèn pin tỏa ra ánh trắng âm u khát máu. Cậu ta nhẹ nhàng vung lên, lưỡi dao rút vào trong chuôi, vung tiếp, lưỡi dao sắc bén lại hiện ra.
Không biết tại sao, khi ánh đao kia vừa lóe, trong lòng tôi khẽ run lên, dường như lưỡi dao kia mang theo một loại hung ác nhằm vào tôi. Tôi vỗ ngực, nói: "Mau mau thu hồi đi, tôi là người xuất gia không muốn thấy hung khí... Này... Chẳng lẽ đây chính là dao lò xo?"
"Dao lò xo? Cậu cho rằng tôi là Cổ Hoặc Tử sao? Tuyệt đối không phải! Dao lò xo cũng có thể co duỗi, nhưng không phải vẫy tới vẫy lui. Cái này là tôi tìm được ở nhà, cha tôi nói nó hình như đã lâu đời rồi." Cậu ta nhét dao găm vào vỏ, tôi mơ hồ nhìn thấy vỏ kiếm kia khá tinh xảo, chạm nổi hoa văn.
(Cổ Hoặc Tử là tên bộ truyện tranh nổi tiếng Teddy Boy, đạt kỷ lục bộ truyện tranh dài nhất thế giới! Thế giới truyện rộng lớn, tình tiết ly kỳ, cao trào, nhiều nét đột phá, truyện tả thật thế giới xã hội đen Hongkong, mặt xấu ác lòng người, hiệp nghĩa can trường, huynh đệ tình thân... )
"Ừ, cái này nói không chừng có thể phát huy tác dụng... Nhưng mà, đợi khi tìm được cô ta, chế phục cô ta rồi hãy nói."
Lục Hổ nói: "Tôi xem như từng được chứng kiến 'Thiết quyền' của cậu rồi, ít nhất trên thế giới này dường như rất hữu hiệu. Cậu lợi hại như vậy, tôi đành phải tự vũ trang cho mình một chút thôi."
"Thiết cái gì quyền chứ hả, giống như sốt rét thôi, lúc có, lúc không. Đợi khi tìm được cô ta, lại xem tôi phát huy thế nào." Đến giờ tôi cũng không hiểu được tại sao quả đấm của tôi cứ chuyển đổi giữa đấm thép và đấm đậu hũ.
"Cậu mặc dù có bức vẽ, nhưng làm sao tìm được?"
"Đầu tiên, thử tìm phần mộ của cô ta." Tôi nghĩ, Ba Du Sinh trăm phương ngàn kế đào ra lai lịch của Hoắc Tiểu Ngọc, biết cái tên Hoắc Tiểu Ngọc này, nói không chừng chính là để cho tôi tìm mộ bia.
Nhưng sau khi tìm được mộ bia thì sao?
Còn có thể thế nào, mời cô ta ra.
Quật đất ba trượng, cũng phải đào cô ta ra.
Tôi đã sớm chuẩn bị sẵn sàng cho lần tìm kiếm này, đưa cho Lục Hổ đèn pin nhỏ kia, nói: "Chúng ta đừng tách ra quá xa, nhưng để tiết kiệm thời gian, có thể phân vùng tìm kiếm."
Tôi đã chuẩn bị kỹ càng, để Lục Hổ tự mình phát hiện 12 mộ bia kia, như vậy sẽ khá tự nhiên. Sau đó tôi giả vờ thất kinh: Trời ơi, trên này viết cái gì thế!
Tôi biết tôi không cách nào chính miệng nói cho cậu ấy biết, tôi nhìn thấy mộ bia của cậu ấy, tôi biết trước khi tôi mở miệng, sẽ sớm có nước mắt rửa mặt, sau đó là nghẹn ngào khó tả, sau đó là gào khóc, sau đó là tiếp tục lấy nước mắt rửa mặt.
Nghĩ đến đây, lòng tôi đã bị buồn bực lấp đầy, trong phút chốc vạn hy vọng hóa thành tro tàn.
Thầm thở dài, chẳng biết sau khi thở dài bao nhiêu lần, tôi nhớ tới khi ba Âu Dương không hài lòng thường xuyên làm một chuyện: Tập trung vào công việc.