Đại khái là thấy tâm tình tôi buồn bực nặng nề, Ba Du Sinh cố gắng vui vẻ hơn nói: "Để báo đáp công lao to lớn của cô, tôi cũng nói cho cô biết một tin tức tốt... Xem như là tin tức tốt đi, ít nhất chúng tôi trong lúc điều tra sự kiện Cố Chí Hào và Lục Sắc bị hại đã có đột phá quan trọng. Còn nhớ mẫu lấy từ miệng vết thương trên cổ cô ngày đó không?"
Tôi không tự chủ được sờ cổ, dấu bóp của Cửu âm bạch cốt trảo đã mờ. Tôi gật đầu.
"Chúng tôi vốn không trông chờ sẽ phát hiện được nhiều lắm, khi ấy dấu tay không thu được, về sau cũng không thể tách DNA, cho nên căn bản có thể nói là không thu hoạch được gì. Song, trải qua phân tích cẩn thận kết quả lấy mẫu, chúng tôi phát hiện một mảnh gốm cực nhỏ, mắt thường cơ hồ không nhìn thấy được."
"Cái gì? Ông nói, đêm đó trên cổ tôi lại chứa một mảnh đồ cổ nhỏ?" Có đúng là nên ăn năn hối hận một phen không? Vật đính kèm mắt thường không nhìn thấy trên cổ lại còn giá trị hơn cả cái cổ của tôi. Kỳ thật cổ người vốn đã không đáng giá, ngay cả cổ vịt còn có giá trị hơn đấy.
Ba Du Sinh gật đầu nói: "Thật sự rất nhỏ, kính phóng đại mới có thể thấy rõ. Chúng tôi đoán chừng, là khi cô bị tập kích ở Mễ Lung pha, người đàn bà cô nhắc tới, trên tay ả có chứa đất bùn, xen lẫn chút mảnh nhỏ này —— trong mẫu vật có rất nhiều thành phần bùn đất.
Tôi chợt nhớ đến một màn nhìn thấy tối qua ở Âm Dương giới: Một đôi tay từ dưới lòng đất vươn lên... Nói vậy, nhà thật sự của nữ nhân tóc dài kia, có lẽ cũng ngay dưới lòng đất của bãi tha ma.
Hóa ra mẫu vật dính trong dấu bóp nọ là bùn đất Âm Dương giới.
Tôi nói: "Tôi biết rồi, mảnh gốm nhỏ kia nhất định là chén nồi gáo chậu của thời kỳ văn hóa Mễ Lung pha kia, cách ngày nay khoảng tám ngàn năm?" Món ăn sư phụ Miêu Phán Phán bưng tới đó, bây giờ tôi xào tôi bán. Nếu có mẹ tôi bên cạnh, nhất định sẽ lại nói tôi thích khoe khoang.
Nếu mẹ tôi bên cạnh... Chợt nghĩ ra ý này, thật sự quá đáng sợ —— Bản thân mẹ tôi không đáng sợ, đáng sợ là phản ứng của bà nếu biết tất cả những việc này —— Lên đại học chưa tới hai tuần, vậy mà đã thành khách quen của cục công an!
"Khác một chút... Mảnh gốm đó, là sản phẩm của thời Đường."
"Thời Đường?!" Tôi lập tức nhớ tới danh nhân danh ngôn muốn đem nữ quỷ tóc dài "Đánh về thời Đường" của siêu sao Rock n Roll Lục Hổ. "Các ông không kiểm tra sai đó chứ?"
Ba Du Sinh cũng không định chịu thiệt, vẫn chỉ mỉm cười nói: "Bởi vì bản thân vật mẫu cực kỳ nhỏ, nhưng dùng nguyên tố không nhiều lắm, niên đại cũng không quá cổ xưa, cho nên phương pháp phân chia thời kỳ văn vật bình thường, ví dụ như Cacbon-14 này, Định tuổi quang nhiệt này vân vân, đều không thể thực hiện được." Tôi vừa nghe vừa gật đầu, dáng vẻ rất chuyên nghiệp. "Chuyên viên phòng thí nghiệm của phòng trinh sát hình sự chúng tôi cũng mất không ít tâm tư, đó là lý do nhiều ngày như vậy mới có kết quả cuối cùng. Họ đã thử một loại 'đo đạc lão hóa' cải tiến, là căn cứ biến hóa kết cấu lớp men bên ngoài đồ gốm để phân chia thời kỳ, đồ gốm niên đại càng cổ xưa, mức độ lão hóa của men càng lớn. Mà mẫu vật này thật sự quá nhỏ, hơn nữa là một bộ phận tương giao của men và thể gốm, cho nên chúng tôi sau khi giao mẫu vật này qua tay nhiều phòng thí nghiệm khảo cổ đều khó ra được định luận, cuối cùng là một vị cao nhân nghĩ ra điểm mấu chốt đầy mạo hiểm. Ông ấy đem mảnh nhỏ vốn bé tẹo này tiếp tục cắt ra, sau đó dùng nhiều thiết bị đo đạc, tổng hợp kết quả, rốt cuộc cho ra suy đoán, là đồ gốm của thời Đường."
Tôi vẫn tiếp tục gật đầu, chẳng qua càng giống như vì buồn chán hơn, cái loại gật đầu khi sắp ngủ tới nơi ấy. Ba đội trưởng này rõ ràng chất thư sinh không đổi, làm như ta có hứng thú với mấy cái đo đạc này đo đạc kia lắm.
"Nói vậy, nữ nhân bóp cổ tôi là người thời Đường?" Nữ quỷ thời Đường từng bóp cổ tôi, tôi từng bị văn vật bóp cổ, vinh hạnh quá mà! Tôi hạnh phúc muốn trợn trắng mắt.
Ba Du Sinh hình như không hưng phấn như tôi, cứng nhắc nói: "Nói chuẩn xác hơn, ả từng có tiếp xúc với thổ chất của dụng cụ thời Đường được chôn." Lời nói thật lòng nhất năm.
Nhưng tôi biết, ông ấy đồng ý phán đoán của tôi, nếu muốn điều tra lai lịch nữ tóc dài kia, đích xác có thể bắt tay từ thời Đường.
Một ý niệm lóe ra trong đầu tôi, không phải một ý niệm thực tế lắm, nhưng con người tôi vốn đã không thực tế, đặc biệt sau khi ở trong vườn ươm gặp được mười hai mộ bia không thực tế kia. Tôi nói: "Có một việc, tôi quên nói với ông." Kỳ thật, kinh nghiệm của tôi, có rất nhiều điều "quên" khai với cảnh sát, dù sao cũng là cuộc sống riêng tư mà.
"Kỳ thật, tôi thấy rõ mặt của người phụ nữ kia, là vào một lần đánh nhau khác nữa." Nhìn xem, tôi mới là thiếu nữ có vấn đề thật sự.
Cục cảnh sát thành phố Giang Kinh sở hữu kỹ thuật viên phác họa chân dung nhất nhì cả nước, tên Hoàng Hải, ít nhất là Ba Du sinh giới thiệu như vậy.
Nhìn mặt mũi Hoàng Hải mới chừng đầu ba mươi, da mỏng thịt non; Nhưng nhìn từ trên đầu lại hơn nửa trăm, bởi vì một nửa tóc đã rụng vào 'Hoàng Hải' rồi. Tôi chú ý tới anh ta có một đôi tay thon dài mềm mại, vô luận là cử động họa bút hay ấn chuột, đều đặc biệt dễ nhìn. Ba Du Sinh cũng không muốn quảng cáo rầm rộ "Chuyện ma Âm Dương" của tôi, cho nên chỉ nói với Hoàng Hải, vẽ cho tôi một nữ nhân trung niên thời Đường nhìn thấy trong mộng, có khả năng sẽ có trợ giúp cho việc phá án.
(Hoàng Hải là một biển nhỏ thuộc Thái Bình Dương nằm giữa bán đảo Triều Tiên và Trung Quốc, ở phía bắc Đông Hải. Tên "Hoàng Hải" bắt nguồn từ tên con sông mang nặng phù sa đổ ra biển - sông Hoàng Hà.)
Một cô gái trong mộng gặp một nữ nhân trung niên thời Đường sẽ giúp ích cho phá án? Đội trưởng Ba xem ra cũng không phải cao thủ nói xạo.
Hoàng Hải trước tiên mở ra phần mềm vẽ ảnh người cảnh sát chuyên dụng trên máy tính, bảo tôi chọn một số nguyên tố cơ bản của mặt người, ví dụ như khuôn mặt, hình dáng tóc, mắt, khuôn miệng vân vân. Sau đó dùng một loại mực có thể lau đóng xuống. Anh ta nói, rất nhiều kỹ thuật viên cục cảnh sát tỉnh thành khác chọn vẽ kỹ thuật trực tiếp trên máy tính, nhưng anh ta thích tạo hình cơ bản trên máy tính sau đó dùng thủ công tiến hành gia công.
Căn cứ thêm một bước miêu tả của tôi, Hoàng Hải trên cơ sở đường nét ban đầu vẽ ra một bức phác thảo. Phác thảo mặc dù sơ sài, mặt người đó lại có vài phần giống với nữ quỷ tóc dài kia. Hoàng Hải quét hình nhập bản vẽ phác thảo vào máy tính, bắt đầu tiến hành sửa chữa chuẩn xác.
Cảm giác trong khoảng thời gian kế tiếp này, tôi một mực lặp lại cùng một câu lệnh. "Bớt chút thịt!" "Lại bớt chút thịt nữa!" "Gầy hơn chút nữa!" "Vẫn hơi béo chút!" Mãi đến khi bàn tay duyên dáng của Hoàng Hải cơ hồ muốn động kinh, anh ta dừng lại, quay đầu nhìn tôi hỏi: "Thật sự còn phải gầy hơn nữa sao? Chúng ta có phải đang vẽ mỹ nữ thời Đường không thế? Thời Đường dùng đầy đặn làm mỹ, sao lại có người gầy như vậy? Cô nhìn nàng xem, cằm còn nhọn hơn cả Phạm Băng Băng, hình như so với bà mỹ nữ bệnh động mạch vành Tây Thi còn muốn bệnh hơn."
Tôi nói: "Đây thật sự là tôi nhìn thấy... Nhìn thấy trong mơ á? Trừ phi con người tôi có công năng đặc dị, mắt có hiệu ứng như gương lồi lõm, có thể nhìn dẹt người ta."
Hoàng Hải nhìn chằm chằm tôi, ý của anh ta tôi hiểu được: Cô có thể mơ thấy mỹ nữ thời Đường sống động vậy, cô nói xem cô có công năng đặc dị không?
Tôi đành phải nói: "Chúng ta không phải muốn cố đạt đến độ chuẩn xác sao! Đã rất gần tới hoàn mỹ rồi."
Lại liếc mắt nhìn hình vẽ mỹ nữ trên màn hình máy tính, tôi mới phát hiện, ngoại trừ vô cùng gầy gò, ngoại trừ dấu vết già yếu, đây thật sự là một khuôn mặt mỹ nữ cổ điển xu hướng hoàn mỹ: Ngầm mang u oán, mắt phượng hơi xếch lên, mũi nhỏ xinh, môi mỏng độ cong vừa đủ. Tôi thậm chí nhớ lại một điểm chu sa giữa trán nàng, bảo Hoàng Hải bỏ thêm vào.
Sau khi Hoàng Hải chấm một điểm chu sa kia, đại khái cũng đã chú ý tới thiên tư quốc sắc của chân dung nọ, khẽ thở dài một tiếng, nói: "Được rồi, chúng ta bắt đầu vẽ phục sức nhé. Cô ta mặc quần áo dạng gì màu gì... Áo choàng hay trường sam? Kiểu dáng thế nào?"