Cô nắm chặt tay Khổ Liên Trà nói: "Đi ra ngoài, chúng ta vô luận thế nào cũng phải mau chóng rời khỏi tòa nhà giải phẫu này!"
"Cậu nói thì dễ lắm!" Tay kia của Khổ Liên Trà cố gắng kéo cánh cửa, cố gắng quay nắm cửa, nhưng cánh cửa này như bị một cái khóa lớn vô hình khóa lại, hoặc như đã biến thành một bức tường, vô luận đẩy kéo thế nào, có vẫn cứ sừng sững bất động.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Dương Song Song lấy điện thoại di động ra, có lẽ, báo cảnh sát là biện pháp duy nhất.
Dùng điện thoại di động báo cảnh sát chỉ có thể thành công nếu di động của bạn có sóng, cho nên, bạn có thể tưởng tượng được, khi Dương Song Song phát hiện điện thoại mình căn bản không có sóng, sẽ có tâm trạng thế nào!
Bản thân tòa nhà giải phẫu chỉ là một tòa nhà lầu gạch cũ tuổi xế chiều, khung gỗ, chung quanh mặc dù có mấy cây đại thụ, nhưng không có khả năng tạo thành bất cứ vấn đề che chắn cách biệt gì, cho nên giờ phút này sóng di động biến mất, chỉ có một giải thích, gặp quỷ rồi.
Cô nhớ rõ trong 《 Kỳ Án Ánh Trăng 》hình như có một lý luận khá hoang đường, quỷ dùng một loại hình thức tồn tại sóng điện. Chẳng lẽ, đêm nay sự biến mất của sóng điện thoại, là minh chứng tốt nhất?
Kỳ thật, mặc dù lúc này Dương Song Song bấm 110 thành công cũng vô dụng, chờ cảnh sát dùng tốc độ hỏa tiễn chạy tới cũng đã muộn, cái gì nên xảy ra, cũng đã xảy ra, không nên xảy ra, phỏng chừng cũng đã xảy ra.
Dương Song Song cũng nhanh chóng ý thức được điểm này, bởi vì cô phát hiện căn phòng chuẩn bị nho nhỏ này, đã không còn là tòa thành cô độc chỉ có hai người cô và Khổ Liên Trà nữa.
Trong phòng đã có thêm ba người nữa.
Nói đúng hơn, là ba người chết.
Ba xác sống.
Đèn pin trong tay Dương Song Song còn sót lại một đường sáng cuối cùng, chính cống hiến to lớn này đã chiếu thấy một mảng da thịt trắng bệt, một khuôn mặt chết lặng, cùng một đôi mắt vô thần.
Đương nhiên, nếu những cảnh tượng này đều phát sinh trên thi thể, nếu da, mặt, hai mắt đều là nằm ngang mặt hướng lên trời, ít nhất sẽ không phát khϊếp như vậy. Vấn đề là da, mặt, hai mắt kia đều phân bố thẳng đứng. Những thi thể kia đang đứng thẳng.
Nghe nói tiến hóa đột phá từ vượn người đến nhân loại, là năng lực đứng thẳng đi lại, vậy đột phá từ người chết đến xác sống, không hề nghi ngờ cũng là tiến hóa đồng dạng!
Dương Song Song không la hét, vì cô ấy đã vượt xa khỏi la hét!
Con người khi trong khủng hoảng cực độ, sẽ sụp đổ cực độ, cũng sẽ khởi động tiềm năng cực độ. Cũng may, tại thời khắc này, Dương Song Song lấy được cái sau.
Sau một tiếng vang "phịch" thật lớn, Dương Song Song và Khổ Liên Trà lăn trong hành lang, cánh cửa kia, bị Dương Song Song anh dũng đánh gục, Dương Song Song và Khổ Liên Trà giành được tự do!
Nhưng đây là một ảo tưởng hoàn toàn sai lầm.
Hai nữ sinh sau khi đứng dậy, lập tức nghe thấy ba xác chết đứng thẳng đi lại cũng lục tục đi theo ra khỏi phòng nhỏ.
Tiếng bước chân, tiếng bước chân cứng ngắc, giẫm trên ván cửa ngã trên đất.
Sau đó đi theo họ.
Mặc dù vẫn đi trong bóng tối, Dương Song Song và Khổ Liên Trà lần này đã tìm đúng phương hướng của cửa tòa nhà, kéo tay nhau chạy vội qua đó.
Hành lang hơn mười thước, như phải chạy mấy tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, hai người chạy trước ba con cương thi tới cửa tòa nhà, dùng sức kéo cánh cửa, điên cuồng vặn nắm cửa.
Kết quả đương nhiên bạn có thể đoán được, cổng tòa nhà giải phẫu, cũng như bị treo một cái khóa lớn, cũng như một bức tường, mặc cho hai người dùng bạo lực thế nào, kiên trì không mở. Hơn nữa lúc này, ngay cả tiềm năng của Dương Song Song cũng không phát huy được nữa.
Tiếng bước chân của ba cái xác kia từ từ chậm lại, bởi vì chúng nó đã gần trong gang tấc!
Khi tiếng bước chân biến mất, Dương Song Song cảm giác cổ mình bị một đôi tay thô ráp vững vàng bóp lấy, hơn nữa nhanh chóng thít chặt, cô muốn thét, nhưng phát không ra tiếng, ngay cả cơ hội nói một câu trăng trối cô cũng không có!
Khổ Liên Trà cũng được đãi ngộ tương tự, cô cũng nhanh chóng cảm giác được máu mình tựa hồ sẽ gián đoạn, trong đầu bắt đầu xuất hiện lỗ hổng.
Hai cô gái cách thế giới âm u mà tôi và Lục Hổ viếng thăm chỉ còn một bước nữa thôi!
Khi chúng tôi phát hiện ba cái xác lại biến mất khỏi Âm Dương giới, ông già Đường trang kia nói chúng "Từ đâu tới đây, sẽ về nơi đó", tôi lập tức nghĩ đến có lẽ Dương Song Song và Khổ Liên Trà sẽ gặp nguy hiểm. Lục Hổ cũng cảm thấy tình hình nghiêm trọng, bắt đầu kéo tôi chạy về.
Tôi mặc dù còn có một vạn nghi vấn với ông già Đường trang, nhưng biết giờ phút này không phải lúc đào bới tới cùng, theo Lục Hổ vội chạy về.
"Hình như chính là chỗ này!" Tôi và Lục Hổ đều thở hổn hển, đứng tại chỗ không lâu trước đó đã theo dõi ba con cương thi. Tôi hỏi: "Bây giờ bạn có thể nói cho tôi biết, làm sao trở về thế giới có chút nhân khí kia không?"
"Sau khi nắm giữ nội dung chủ yếu, kỳ thật rất đơn giản." Lục Hổ lại kéo tay tôi, "Nhắm mắt lại, trước hết đừng suy nghĩ bất cứ chuyện gì, để đầu óc bảo trì trống rỗng."
Tôi làm theo. Thế nhưng, nghĩ ba con cương thi kia đang tới gần hai cô gái tôi quan tâm nhất, tôi làm thế nào cũng không thể để đầu óc bảo trì trống rỗng được, trừ phi giờ phút này tôi đột nhiên biến thành đứa đần!
Cho nên, không hề xảy ra gì hết, tôi vẫn ngoan cố thủ vững tại chốn Âm Dương giới làm tôi chán ghét này!
"Phi Phi, nhớ kỹ, không nghĩ gì hết! Bảo trì đầu óc trống rỗng!" Giọng Lục Hổ tựa hồ truyền đến từ nơi rất xa xôi.
"Nhưng mà, nhiều chuyện cần nghĩ như vậy, làm sao được! Làm sao trống rỗng được?!" Tôi chẳng những lo lắng cho Dương Song Song và Khổ Liên Trà, trong đầu tôi còn thường nhảy ra tử kỳ của Lục Hổ được viết trên mộ bia.
"Thử lần nữa!" Lục Hổ cũng hơi sốt ruột rồi.
"Thử một lần không được, thử lần hai có tác dụng gì sao?" Có đôi khi tôi phát hiện mình thật là một kẻ theo chủ nghĩa bi quan.
"Vì an toàn của Dương Song Song và Khổ Liên Trà, thử lại xem!"
"Chính vì đầu óc toàn nghĩ đến họ, cho nên không trống rỗng đó!"
"Vậy quên họ đi!"
"Quên một người mà tôi quan tâm, dễ quá à? Huống chi phải quên đến hai người!" Tôi nghĩ mình hơi phát cuồng rồi, từ từ nhắm chặt hai mắt, oán hận giậm chân.
Lục Hổ đột nhiên im lặng. Tôi chỉ cảm thấy bốn phía yên tĩnh như chết, tôi vẫn nhắm hai mắt, còn đang cố gắng để đầu óc trống rỗng. Nào đâu biết rằng, giờ phút này Dương Song Song và Khổ Liên Trà đã bị cương thi bóp đến đầu óc trống rỗng.
"Lục Hổ! Lục Hổ! Bạn đâu rồi?"
Cuối cùng, thanh âm của Lục Hổ lại vang lên: "Mình về rồi đây, mình đi nghe ngóng ở tòa nhà giải phẫu, vừa trở lại."
"Thế nào?"
"Đã muộn, hai bạn ấy đã bị gϊếŧ cả rồi."
"Hả?!" Đầu tôi trống rỗng.
Cứ thế, Lục Hổ đã "lừa" tôi trở về tòa nhà giải phẫu.
Lục Hổ kỳ thật cũng không xem là quá khoa trương, khi chúng tôi chạy tới, Dương Song Song và Khổ Liên Trà đã cách "bị gϊếŧ" không xa nữa, trong hành lang tòa nhà giải phẫu đen ngòm, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng giãy giụa rất nhỏ nghẹn ra từ cổ họng hai chị em, chỉ có thể ngờ ngợ nhìn thấy hai bóng đen, chắn ở cổng tòa nhà giải phẫu.
Tôi vung quyền hướng về phía một bóng đen trong đó, hy vọng kỳ tích xuất hiện, tôi có thể thu được công lực thần quyền khi ban đầu đánh nhau cùng cô ả tóc dài.
Nhưng đây chỉ là ảo tưởng. Nắm đấm như bún của tôi vẫn là nắm đấm như bún, nhiều nhất chỉ có năng lực giã bột mì, nện trên lưng cương thi, như xoa bóp cho một tảng đá lớn, bị thương nhất ngược lại là tay tôi.