Tôi gần như có thể khẳng định, đây là bãi tha ma mà buổi tối ấy số mệnh đã an bài cho tôi nhìn thấy. Việc này cũng không kỳ lạ lắm, bởi vì bãi tha ma trong thế giới kỳ dị nhìn thấy ở vườn ươm kia, mênh mông vô bờ, tòa nhà giải phẫu này cách vườn ươm không quá một ngàn thước, tương ứng trong Âm Dương giới, hẳn là trong phạm vi của bãi tha ma.
Nếu tôi bắt đầu kiên nhẫn tìm kiếm, nói không chừng có thể lần nữa trông thấy cảnh tượng tên mình được viết trên mộ bia.
Anh chàng đáng yêu bên cạnh này cũng sẽ biết, anh ta và em gái song sinh sẽ có vận mệnh giống nhau nếu bây giờ chúng tôi nói nhận thua.
Nhưng đáng ghét chính là, nhận thua hay không, chúng tôi ngay cả đối thủ là ai cũng không biết, có lẽ là nữ nhân tóc dài kia (hoặc nữ quỷ), có lẽ là yêu ma quỷ quái trong thế giới này. Hơn nữa, chúng tôi không tìm ra manh mối.
Tôi nói một câu rất không mang tính xây dựng: "Thế nào, trợn tròn mắt chưa?" Đồng thời bản thân xoắn xuýt đến rối tung rối mù, vừa hy vọng anh ta tự phát hiện ra dãy mộ bia kia, sau này tôi đỡ phải không biết mở miệng nói cho anh ta biết như thế nào; Rồi lại hy vọng anh ta mắt mờ không nhìn thấy gì, để ký ức bình thản tốt đẹp hơn chút, đừng giống tôi, mỗi ngày như chạy đua cùng tử vong.
Chúng tôi vẫn chưa kịp phát hiện những mộ bia ấy, lực chú ý liền bị dời đi tức khắc.
Cách đó không xa là một phần mộ khí vũ hiên ngang, nó cơ hồ là kiến trúc đẹp mắt nhất xung quanh đây, cao khoảng ba thước, cả ngoại hình như một ngọn núi nhỏ, trên núi có ngôi miếu, trong miếu có một lão hòa thượng.
Nói chính xác hơn, chỉ là một lão hòa thượng mặc thường phục, có lẽ là đạo sĩ, dù sao tôi cũng không phân biệt được. Miếu ở phần đỉnh mộ cũng không phải thật, chỉ là một mô hình tinh xảo. Cửa miếu ngồi một người cũng được điêu khắc tinh xảo, có chút vẻ tiên phong đạo cốt, đang cầm một quyển sách đọc.
Mà đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu thu hút tầm mắt của chúng tôi.
Đầu tiên là một hồi chuông từ cách đó không xa vọng tới, không vang lắm, nhưng tựa hồ có một loại lực xuyên thấu, xuyên thủng màng tai, không ngừng quanh quẩn trong đầu. Tiếng chuông quanh quẩn trên vùng trời mộ phần bao la, có phải chính là "hồi chuông báo tử" trong truyền thuyết không?
Cơ hồ là cùng lúc, một bàn tay, từ trên mặt đất trước mộ phần vươn ra.
Sau đó là tay kia.
Tiếp theo là một cái nón, loại nón nhân sĩ để râu thường đội trong phim truyền hình cổ trang, màu xanh thẫm.
Tròng mắt tôi còn chưa bị hấp dẫn rơi xuống đất, một hình người đầy đủ đã từ dưới đất xông ra. Tôi đang nhẹ giọng nhủ thầm: "Rốt cuộc chỗ quỷ quái này lại gặp một người quen."
Cái gọi là "người quen", chẳng qua là vài giây trước mới vừa thấy được mặt ông ta. Ông ta chính là người ngồi ra dáng đọc sách đằng kia trên ngôi miếu mô hình. Quần áo ông ta giống hệt người trên mô hình, trường sam màu than chì, quần màu xám tro, giày ống nửa cao màu đen, kiểu dáng trang phục Đường, đặc biệt hài hòa với sắc thái của thế giới xám tro này. Tuổi ông ta gần bảy mươi, có một chòm râu hoa râm thả dài đến ngực cùng nếp nhăn ngang dọc trên mặt có thể làm bằng chứng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc nhìn thoáng qua như vậy, tôi có thể khẳng định lúc trẻ ông ta hẳn là rất tuấn tú, dáng vẻ có vài phần giống Lưu Đức Hoa.
12:36:00 11/02/2011
Lão Lưu Đức Hoa nhìn chúng tôi, giật nảy mình. Người trong thế giới này nhìn thấy chúng tôi, không phải ra tay gϊếŧ ngay, thì chạy bay biến, chỉ sững sờ một chút, xem như là phản ứng lễ phép lắm rồi.
Nhưng hiển nhiên, tiếng chuông vang vọng trên bầu trời bãi tha ma kia, so với đôi kim đồng vân nữ ngây người như ngỗng chúng tôi có sức hấp dẫn hơn, lão Lưu xoay người, bay đi.
Tôi không lười biếng, không viết tả tắt, lão Lưu không phải "chạy như bay", mà là quả thật đã "bay đi". Đó hẳn là bước đi đặc thù của tất cả mấy thằng cha trong thế giới này, vị lão soái ca này giống với ông già cổ phục nhìn thấy lần trước, vừa bước chân, tựa như trận gió gào thét, đảo mắt đã phóng xa hơn mười thước. Nhìn ra được, ông ta đi đứng còn nhanh nhẹn hơn ông già cổ phục, ngẫm lại nếu ông già cổ phục khi ấy cũng có tốc độ này, nói không chừng có thể né tránh cảnh máu me gϊếŧ chóc của con chó dữ ba đầu kia.
"Bạn xem!" Lục Hổ kêu một tiếng, giơ tay lên, chỉ hướng đông, nam, tây, bắc.
Tôi đã nhìn thấy, từ bốn phía trên mặt đất, cũng đều mọc ra một cánh tay!
Thình lình, trên cả nghĩa địa, nhảy ra vô số bóng xám đen, lao về hướng truyền đến tiếng chuông.
Lục Hổ đã nói một câu khá bại não: "Nhiều người chạy qua đó như vậy, chắc chắn là xảy ra chuyện khẩn cấp gì đó!"
Tôi đã chạy trước mặt cậu ấy.
Ngay cùng thời khắc đó, Dương Song Song và Khổ Liên Trà đã đi khỏi căn phòng đặt xác "mới" kia được hai phút, cũng thành công đi càng sâu hơn về phía bóng tối cả hai thước.
Cuối cùng, Khổ Liên Trà nói: "Chúng ta đi chậm quá!"
Dương Song Song gần phát khóc nói: "Cậu có thể dạy tớ cách đi nhanh hơn không? Nơi này không nhìn thấy gì cả. . ." Cô ấy chợt nhớ ra gì đó, nói: "Tớ choáng váng quá! Sao lại quên mất cái này chứ!"
Cô lấy điện thoại di động ra, bấm hai cái, ánh huỳnh quang mờ, mặc dù không chiếu rõ con đường rộng lớn phía trước hai người, nhưng có còn hơn không. Cô nói: "Tớ vừa nhớ ra, trong quyển tiểu thuyết tên《 Nỗi Đau Của Đom Đóm 》kia, nhân vật chính dùng điện thoại di động chiếu sáng."
Khổ Liên Trà oán trách nói: "Tại sao cậu không nhớ ra sớm hơn?"
"Chẳng phải tớ đã nói mình bị choáng váng sao, còn muốn tớ thế nào nữa? Viết kiểm điểm ha?"
Đây là tình huống khi hai nữ sinh ở riêng với nhau (ít nhất họ cho rằng mình đang ở riêng) sẽ thường xuyên xảy ra, cãi nhau luôn miệng, oán trách vài câu, giống như ăn hạt dưa và ăn kem, là một phần của cuộc sống, dù là trong tòa nhà giải phẫu đen ngòm âm u cũng không ngoại lệ.
Ánh sáng của điện thoại di động cũng không thể đưa họ về đúng đường, hai người tiếp tục đi sâu hơn về phía hành lang.
Trong hành lang yên tĩnh như nhà xác, đương nhiên, tòa nhà giải phẫu vốn là một loại nhà xác đặc thù. Hai người lúc này lại chợt nghĩ có nên tiếp tục cãi nhau không, ít nhất có thể gây ra chút tiếng động.
Ước gì được nấy, một tiếng "xoảng", tiếng động vang dội, sợ hãi kêu hai tiếng, ánh sáng điện thoại di động mỏng manh đột ngột biến mất!
Khổ Liên Trà cảm giác cái tay vẫn kéo mình kia đột nhiên thả lỏng ra. Tim cô gần như muốn nhảy khỏi cổ họng.
14:35:00 11/02/2011
"Cái quỷ gì thế! Vấp chân tui rồi!" Dương Song Song oán hận mắng.
Khổ Liên Trà thở phào, khom lưng mò mẫm kéo Dương Song Song.
"Đây là gì?" Khổ Liên Trà không mò tới Dương Song Song, lại mò được trên mặt đất một vật dạng hình trụ cứng rắn.
Dương Song Song còn chưa thể đứng dậy, lại đưa điện thoại di động bấm sáng lên, kề sát vào tay Khổ Liên Trà, phát ra một tiếng thở nhẹ: "Đây là đèn pin của tớ!. . . Lần trước tớ đánh rơi ở đây." Cô nói tới đương nhiên là lần tổ chức "thành công" mở màn một đêm du lịch 《Kỳ Án Ánh Trăng 》kia: Cô đợi hồi lâu, nhân số đoàn đội là lẻ, đành phải tự mình tiến lên dò đường, kết quả bị dọa đến cuống quít kêu la, chính tôi đã "cứu" cô ấy.
"Thật tốt quá!" Khổ Liên Trà bắt đầu kích động không thôi bấm vào đèn pin. "Nhưng, sao bật không được?"
"Không phải không bật được." Dương Song Song suýt khóc lên, "Là không có pin! Tớ khi ấy đặc biệt mang hai cây không có pin bên trong."
"Làm. . .chi?" Khổ Liên Trà không tin vào tai mình.
Dương Song Song cũng không tin mình lúc đầu lại đưa ra quyết định sáng suốt như vậy, đành phải nói: "Mỗi người đều có phương pháp làm việc của riêng mình mà, nói cậu cũng không hiểu."
"Phương pháp làm việc của cậu chính là đặc biệt bỏ hai cục pin vô dụng trong đèn pin này?!" Lúc này Khổ Liên Trà cũng sắp khóc rồi.
"Tốt lắm! Nói cái này có lợi ích gì!" Dương Song Song giật pin qua, dùng sức ấn xuống công tắc, một tia sáng cực kỳ mỏng manh bắn ra. "Nhìn đi, chỉ có một chút xíu, song chúng ta phải tiết kiệm điện." Cô tắt đèn pin, đứng dậy.
"A. . .?" Dương Song Song phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ thống khổ tuyệt vọng. Cô phát hiện mình đối mặt với một bức tường, họ rốt cuộc đã thành công đi tới cuối hành lang!
Hai người lại dìu nhau đi trở về, cuối cùng biết mình lúc này đã bước vào chánh đồ, tâm trạng khi cãi nhau cũng thoáng thoải mái hơn. Đi tới cửa căn phòng nhỏ vừa rồi, Dương Song Song nói: "Chúng ta vào xem lại, lần này, tớ sẽ dùng đèn pin chiếu thử, nói không chừng hai đứa quỷ Âu Dương Phi và Lục Hổ kia vẫn trốn ở đó, chuẩn bị nhảy ra hù chúng ta."
Khổ Liên Trà nói: "Tớ mặc kệ họ có phải trốn ở đó không, dù cho đúng vậy, chắc chắn cũng đang thân mật. . ."
"Không được nói bậy!" Dương Song Song lớn tiếng ngăn chặn, "Tớ hiểu rõ Phi Phi, bạn ấy thích nói lung tung, thích đùa dai, nhưng vẫn rất ngây thơ."
"Người có ngây thơ mấy cũng phải chung sống, kết hôn, sinh con chứ hả?" Khổ Liên Trà đáng thương dường như đầu óc tòan chuyện chồng con.
Dương Song Song cũng không bị logic của Khổ Liên Trà thuyết phục, nài ép lôi kéo Khổ Liên Trà đi trở lại căn phòng nhỏ kia, bật sáng đèn pin.
Cột sáng mỏng manh như ma trơi do do dự dự bắn ra.
Không có đôi nam nữ ngây thơ đùa dai kia.
Thật sự không xong chính là không hề có ai cả.
"A!" Là tiếng thét từ phèo phổi của Dương Song Song.
Khổ Liên Trà vào cửa trước, vốn chân vừa bước tới, bây giờ nghe tiếng kêu thê lương như thế, dứt khoát té nhào trên đất, kêu: "Làm sao vậy? Cậu hù người ta làm gì!"
"Không. . Không thấy. . .Không thấy nữa! Ba cái. . .Ba cái xác. . .Không thấy nữa!"
Họ lúc này mới phát hiện, ba cái xác "mới" làm họ sợ hãi không thôi kia, đã biến mất.