"Âu Dương Phi đáng ghét!" Dương Song Song nói thầm, cô ấy vẫn nhận định tất cả những việc này đều là tôi đang giở trò. Cô ấy cố gắng dùng lý luận này an ủi Khổ Liên Trà, "Chắc chắn là Âu Dương Phi đang trêu cợt mọi người, đây là di truyền, một người cô của cô ấy, tên Âu Dương Thiến, cũng thích đến đây. Trong 《 Kỳ Án Ánh Trăng 》, có một đoạn cực kỳ giống thế này, Âu Dương Thiến và Diệp Hinh, mò mẫm ở chỗ này, về sau trong bóng tối đột nhiên truyền đến tiếng bước chân..."
"A?! Cậu đừng làm tớ sợ!" Khổ Liên Trà đã hoàn toàn mất đi bất kỳ năng lực khống chế nào, lời an ủi của Dương Song Song, cũng giống như đại đa số những lời an ủi trên đời, hoàn toàn phản tác dụng.
Dương Song Song tiếp tục phí công: "Tớ muốn nói là, không có gì đáng sợ đâu, hai người Âu Dương Thiến và Diệp Hinh, cuối cùng chỉ gặp một người bình thường mà thôi, một kỹ thuật viên xử lý tiêu bản xác."
Ở cửa phòng, Dương Song Song mò được chốt đèn điện.
Nhưng cô không thể mở đèn.
"Phi Phi đáng ghét, cậu ta nhất định đã ra tay ở công tắc nguồn điện!" Dương Song Song chắc chắn đã quên, chuyên ngành của tôi không phải là điện lực công trình.
Hai người dìu nhau ra khỏi căn phòng, đi vào trong hành lang càng tối hơn.
Bước tiếp theo họ rất rõ ràng, rời khỏi địa phương kinh hồn vô hạn này.
Đáng tiếc, cảm giác phương hướng của con gái vốn không tốt, hai người trong bóng đêm chỉ càng luống cuống, cánh cửa tòa nhà sớm bị tôi giở trò đóng chặt, không lọt vào chút ánh sáng nào bên ngoài tòa nhà, không thể chỉ dẫn họ đi vào chính đạo. Vì vậy, hai người đi về hướng ngược lại với cánh cửa, lạc lối đi vào chỗ sâu hơn trong tòa nhà giải phẫu.
Trong hành lang yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của hai người họ vì khủng hoảng mà không vững vàng, cùng tiếng hít thở một sâu một nông, thậm chí cả tiếng tim đập của họ.
Nhưng vẫn có một loại tiếng bước chân, rất nhỏ tại đây, lỗ tai người thường tuyệt đối nghe không được, ngay phía sau họ, cùng theo họ ra khỏi căn phòng nhỏ kia.
Tôi có thể cam đoan, bạn chắc chắn cũng sẽ tin, đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ tôi nhìn thấy người chết bước đi —— Đương nhiên, giáo viên thể dục thời trung học thường nói khi đám nữ sinh chúng tôi chạy bộ như là "Cái xác không hồn", cái này hình như không thể tính vào được.
Tôi chẳng những lần đầu từ khi sinh ra nhìn thấy người chết bước đi, hơn nữa còn nhìn thấy một lượt ba người chết đang bước đi.
Nhưng ba cái xác, từ trên giường xác xoay người bước xuống, lại thông thạo như bò trên giường nhà mình xuống. Khoảnh khắc khi họ xuống giường, hiển nhiên không nhìn thấy chúng tôi —— Tôi và Lục Hổ.
Việc này cũng không trách họ được, đầu tiên họ đã là người chết, quả thực không nỡ phiền họ lắm, phiền họ quan sát cảnh vật xung quanh. Tiếp theo họ đã không còn trong căn phòng chật chội của tòa nhà giải phẫu nữa, mà đi lại trên một con đường bụi gai rậm rạp, đi trong thế giới không "chính thức" lắm, chắc chắn cũng không ngờ bốn sinh viên đại học nhàm chán cùng cực này, có hai người cực kỳ không bình thường, cũng tiến vào thế giới ấy.
Tôi nhẹ giọng nói với Lục Hổ: "Tôi đã tổng kết ra được, mỗi lần có người chết lui tới, chúng ta sẽ tiến vào thế giới khiến người ta buồn nôn này."
Lục Hổ nói: "Chắc vậy."
"Tôi nhớ kỹ lần trước bạn nói, biết làm thế nào có thể rời khỏi thế giới quỷ này không?" Tôi nghĩ tôi nói đến đây, Lục Hổ có ngốc mấy cũng hiểu ý tôi.
"Đợi lát nữa nói cho bạn biết... Trước hết xem họ đi đâu." Lục Hổ quả nhiên còn dữ hơn cả tưởng tượng của tôi.
"Nhưng mà..." Tôi muốn nói, họ đi đâu, liên quan quái gì đến chúng ta! Nhưng lập tức nghĩ đến, con mèo tò mò Lục Hổ lần này kỳ thật rất có lý —— Nếu Lục Sắc và Cố Chí Hào thật sự bị bạch cốt tinh kia gϊếŧ chết, ả là từ Âm Dương giới ra, phải tìm được ả, cũng chỉ có quay lại thế giới này, mới hiểu rõ hơn về thế giới khuyết thiếu "nhân khí" này.
Song kế hoạch của chúng tôi tồn tại một lỗ hổng cực lớn.
Ba "người" kia, biến mất.
Mới đầu, ba "bóng người" kia, mặc dù mơ hồ, mặc dù hòa cùng bóng tối bên cạnh, nhưng tôi vẫn có thể nhận rõ được, nhưng phảng phất như thời gian một cái chớp mắt, họ liền biến mất, bốc hơi cả rồi.
Tôi nói: "Mục tiêu không thấy đâu nữa, chúng ta cũng cần phải trở về thôi." Tôi chung quy có loại cảm giác, ba cái xác kia nằm lâu như vậy đều ngoan ngoãn, tại sao cứ một mực vào lúc mấy chúng tôi đến chiêm ngưỡng dung nhan các vị, cả đám xuống giường "sống dậy"?
Lục Hổ lại nói: "Đi tìm chút xem, ít nhất, tôi muốn biết thế giới này vận chuyển như thế nào."
Chúng tôi nhìn quanh bốn phía mờ mịt, thế giới này không biết vận chuyển thế nào, đen ngòm vẫn như mấy lần trước, u ám tối tăm, chỉ có thể loáng thoáng nhận ra, mình như đang giữa một mảnh đất hoang.
Hơn nữa, đây không phải là đất hoang bình thường. Đây là một mảnh mồ hoang cực lớn.
Tôi gần như có thể khẳng định, đây là bãi tha ma mà số mệnh an bài cho tôi nhìn thấy tối đó. Việc này cũng không kỳ lạ lắm, bởi vì bãi tha ma trong thế giới kỳ dị nhìn thấy ở vườn ươm, mênh mông vô bờ, tòa nhà giải phẫu này cách vườn ươm không quá một ngàn thước, tương ứng với Âm Dương giới, hẳn vẫn nằm trong phạm vi của bãi tha ma.