Trên cùng một trang, có hai chữ bị xóa đi. Tôi giả thiết đây là cùng một chữ, bởi vì trong cả quyển sổ, chỉ có trang này "bôi đen". Các bạn từng xem gia phả cũng biết, trong gia phả nhắc tới người trong gia đình, trên nguyên tắc tiết kiệm mực, tiết kiệm giấy, thường sẽ không lần nào cũng viết họ ra, hơn nữa là hai chữ "Âu Dương", chữ phồn thể dùng bút lông viết ra sẽ mệt chết cổ tay. Vì vậy trong quyển sổ này, thường xuyên ghi là "Thanh Phong" thế nào, "Minh Nguyệt" ra sao, tỷ như nhị thúc của "Thanh Phong" là "Tẫn", nghĩa là nhị thúc của Âu Dương Thanh Phong tên "Âu Dương Tẫn".
"Âu Dương Cẩn rốt cuộc là ai?" Tôi nằm trong ký túc xá, Dương Song Song ở đầu kia điện thoại.
"Cây gậy gỗ kia vẫn tốt chứ?"
"Đó là một hộp gỗ, không phải gậy gỗ. Sao cậu không hỏi tớ có khỏe không? Chẳng lẽ cậu có cảm tình với cái hộp gỗ kia hơn?"
Dương Song Song than thở nói: "Cái cậu này sao nhỏ nhen thế? Chẳng phải cậu thừa hơi hơn cái hộp gỗ kia sao?" Đúng vậy, thừa hơi đủ cho tôi chống đỡ đến 16 tháng 6 sang năm. Cô lập tức phát hiện đã nói bậy, bỏ thêm một câu: "Cậu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
"Vậy cậu kể cho tớ biết chuyện Âu Dương Cẩn. Nếu tớ không biết ngay cô ta là ai, tớ sẽ chết không nhắm mắt." Đe dọa dụ dỗ cũng là một trong những kỹ xảo giao tiếp tôi nắm giữ thuần thục.
"Chờ thời cơ chín muồi..."
"Con gà làm bằng đá vĩnh viễn sẽ không chín được đâu!" Tôi cộc cằn cắt ngang lời Dương Song Song, "Tớ không rõ tại sao tất cả mọi người đều giấu tớ chuyện Âu Dương Cẩn!"
Cuối cùng Dương Song Song nói: "Tớ cho cậu biết vậy."
"Thế mới là bạn tốt."
"Âu Dương Cẩn... Cô ta là một thành viên của tổ tiên Âu Dương thế gia các cậu."
"Sau đó thì sao?"
"Hết rồi."
Tôi nổi điên, "Cái cậu nói tớ đã sớm biết! Ít nhất, hôm nay tớ đã xác thực rồi. Tớ muốn biết, là tất cả mọi chuyện về cô ta!"
"Cậu đừng vội," Giọng Dương Song Song trái lại rất bình tĩnh, "Tâm tình của cậu tớ có thể hiểu được, nhưng cậu cũng phải hiểu cho sự khó xử của tớ. Dù sao, chuyện Âu Dương Cẩn, là việc riêng của Âu Dương gia các cậu, tớ là một người ngoài..."
"Cô ta là nhân vật ba trăm năm, năm trăm năm trước, đâu có bản quyền gì. Nào còn cái gọi là riêng tư?" Tôi có chút cảm giác vô lực xoay chuyển trời đất.
Dương Song Song nói: "Tin tớ, chờ ngày nào đó cậu biết chuyện của Âu Dương Cẩn, sẽ đồng ý với nguyên nhân bây giờ tớ không kể cho cậu."
Tôi biết sự cố chấp của Dương Song Song chỉ dưới mình tôi mà trên vạn người, không muốn đôi co với cô ấy nữa, đành phải nói: "Vậy thứ năm cậu có tới làm bóng đèn không?"
"Hả, hai người hẹn hò thường xuyên vậy? Đã là lần thứ hai rồi?"
"Cậu quên à? Tối hôm trước khi chúng ta chia tay đã hẹn, tối thứ năm tuần sau sẽ dẫn Lục Hổ đi thăm tòa nhà giải phẫu?" Tôi nghĩ trí nhớ thần đồng như Dương Song Song sẽ không quên chuyện quan trọng như vậy. "Nghe dượng tớ Chương Vân Khôn nói, phòng nghiên cứu giải phẫu gần đây phá lệ một lần được bày năm bộ thi thể mới, tuần sau sẽ đưa đến, trong hai năm nay đã có rất nhiều tiêu bản phong phú rồi."
Dương Song Song nói: "Tớ không nghe thấy các cậu thì thầm to nhỏ... Có phải tớ vẫn còn một tuần nữa để đưa ra quyết định?"
Ngày 17 tháng 9
Quyết định của Dương Song Song không hề nằm ngoài dự liệu của tôi, chẳng những cô ấy tới, mà còn mang Khổ Liên Trà đến. Vốn chúng tôi đã sớm muốn đưa cô ấy đi thăm thánh địa cách mạng này một lần, nhưng cảm giác được cô ấy có lẽ còn cần chút thời gian. Tôi không thể không thừa nhận, Dương Song Song lần này chọn thời cơ đưa cô ấy tới không tồi, có một bạn trai bên cạnh, ít nhất sẽ không còn hoảng sợ.
Thượng Đế đã tạo ra hai loại người, một loại là sợ nhà giải phẫu, một loại là không sợ. Người sợ nhà giải phẫu, giống với người sợ xem phim kinh dị, càng sợ sẽ càng muốn xem, che mắt từ trong khe hở mà xem, xem chính là kí©h thí©ɧ. Người không sợ nhà giải phẫu thì sao, không có kí©h thí©ɧ, đành phải tìm kiếm kí©h thí©ɧ.
Khi vừa tới cửa nhà giải phẫu, hai loại người này liền được phân biệt rõ ràng.
Tôi và Lục Hổ dẫn đầu tiến vào cánh cửa cao cao của tòa nhà giải phẫu kia, Dương Song Song và Khổ Liên Trà như hai bà cụ mắc bệnh viêm khớp, đỡ nhau, hai chân như đổ chì, mất sức chín trâu hai hổ mới bước qua cửa. Tôi quay đầu lại chế nhạo cô ấy nói: "Song Song, đây đã là lần thứ hai cậu tới rồi, còn sợ sao?"
Dương Song Song nói: "Nếu ấn tượng lần đầu không tốt, cảm giác lần thứ hai sẽ chỉ càng hỏng bét."
Tôi nghĩ lời cô ấy nói có đạo lý, liền bảo: "Vậy để tớ dẫn đường cho. Chuyện đầu tiên, là phải như cậu lần trước, tắt hết đèn chỗ này đi, như vậy mới có không khí." Tôi nghịch ngợm tiện tay nhấn một công tắc trên vách tường hành lang, bóng tối và mùi formalin cùng phả vào mặt.
Khổ Liên Trà kêu lên trong bóng tối: "Tôi không xem nữa, tôi đi đây!" Giọng cô như một cọng lò xo bị chịu khổ hành hạ, run rẩy không ngừng.
"Đi ngay sao? Cậu vừa tới thôi mà! Thứ thú vị nhất cậu còn chưa thấy mà!" Tôi vừa cười, vừa mềm lòng —— Lần mềm lòng này, thật sự là chướng ngại chủ yếu nhất ảnh hưởng tôi trở thành Tam Bát Hồng Kỳ cả nước. Lòng tôi mềm nhũn, liền bật đèn trong hành lang lên.
(Tam Bát Hồng Kỳ là danh hiệu vẻ vang dành tặng cho phụ nữ lao động ưu tú nhân ngày 8/3 ở Trung Quốc.)
Dưới ngọn đèn, Dương Song Song và Khổ Liên Trà đang biểu diễn mỹ nữ sốt rét, Dương Song Song uy hϊếp tôi: "Không được phép tắt đèn nữa, nếu không tớ nhét cậu vào lọ formalin đút cho..." Cô ấy chắc chắn đã biết rõ ràng trong lọ formalin không có cá, đành phải sửa miệng nói: "Cho cậu tắm cùng người chết."
Lục Hổ nói: "Ai cũng nói học sinh y học các bạn khẩu vị nặng, quả nhiên, danh bất hư truyền."
Tôi giải thích nói: "Đều là vì bài tập căng thẳng, bị ép đến phát điên đó." Tôi tiện tay đẩy ra một cánh cửa, phía sau lập tức vang lên một tiếng thét thê lương, là Khổ Liên Trà.
Khổ Liên Trà giống chúng tôi, nhìn thấy sau cánh cửa là năm chiếc giường sắt, ba cái giường trong đó, nằm ba cái xác tái nhợt.
Đương nhiên, không thể hoàn toàn trách "Tuyển thủ nghiệp dư" Khổ Liên Trà bị khϊếp sợ sâu sắc, ba cái xác kia, hai nam một nữ, mặc dù hai mắt nhắm nghiền, cả người trần trụi, nhưng "trông rất sống động" —— Trên thực tế, họ mấy ngày trước vẫn "sống", nhưng giờ phút này đã sắp trở thành tiêu bản.
Tôi giải thích với người ngoài nghề: "Các cậu không phải sợ, thi thể này vừa chết không lâu, là tiêu bản mới nhất, mấy anh chị lớn khóa trước trông coi chúng gọi là 'Khuôn non'. Chúng không lâu sau sẽ được gỡ ra thành tám khối lớn, xử lý thành tiêu bản, chờ sau khi xử lý thành tiêu bản, các cậu đợi lát nữa sẽ nhìn thấy, kỳ thật chẳng đáng sợ chút nào, đám học sinh y thích học tập sẽ yêu thích chúng không buông tay, cả ngày nắm trong tay..."
"Đừng nói nữa!" Khổ Liên Trà run lẩy bẩy ngăn chặn. Tôi mới phát hiện, giống với đại đa số những lời giải thích trên đời này, tôi càng giải thích càng hỏng bét.
Tôi đành phải nói: "Chúng ta ít nhất nên tôn kính những thi thể này, sau khi chết còn tạo phúc cho nhân loại, trợ giúp học sinh y nắm giữ nền tảng tri thức y học."
Khổ Liên Trà nói: "Cám ơn cậu, hiệu trưởng." Cô ấy chắc chắn đã nảy sinh nghi vấn nghiêm trọng với đạo đãi khách của chúng tôi, thuyết minh hạng mục VIP truyền thống "Đi thăm nhà giải phẫu" học viên y này không phải ai cũng thích ứng.
Quả nhiên, Dương Song Song cũng có cảm giác tương tự, kiến nghị nói: "Hay là, chúng ta cứ cưỡi ngựa xem hoa thôi, không cần phải..."
Nửa câu nói sau của cô ấy, tôi còn chưa nghe thấy.
Bởi vì ba cái xác đang nằm im trên giường, đã ngồi dậy.
Dương Song Song và Khổ Liên Trà đã sớm có nhận thức tỉnh táo với đứa dở hơi như Âu Dương Phi tôi, nhưng giờ đó phút đó, không ngờ tới tôi sẽ nhàm chán đến mức ấy. Càng không ngờ tới, tất cả những việc này, không phải là sắp xếp của tôi, mà tôi đã không còn ở trong nhà giải phẫu nữa.
Phòng xác tạm thời đặt xác "mới" đó, vốn có ngọn đèn chân không nửa sáng nửa tối, chưa hẳn có thể chiếu sáng tốt con đường phía trước, nhưng chí ít có thể bảo chứng đêm nay bạn đối mặt với 'Khuôn non' sẽ không hồn bay phách tán.
Nhưng nếu một ngọn đèn như vậy cũng tắt, đối với kẻ tham quan vốn đã gần sắp hồn bay phách tán mà nói, chắc chắn sẽ trở thành giọt nước tràn ly.
Trong nháy mắt đèn tắt, tiếng rít của Khổ Liên Trà đầy tính của học viện hí kịch.
Dương Song Song dùng giọng nói nghiêm khắc nhất cả đời này uy hϊếp: "Phi Phi, ÂU DƯƠNG PHI, tớ cảnh cáo cậu, đừng giở trò như vậy nữa! Hành vi này của cậu, xem như... Đùa ác rồi!"
Trong bóng tối, không có hồi đáp, tựa như trong phòng ngoại trừ hai nữ sinh đã bên bờ vực phát điên ra, chỉ có người chết.
Không may, ngay trong tình huống đó, trong phòng ngoại trừ Dương Song Song và Khổ Liên Trà ra, thật sự cũng chỉ còn lại có người chết, ba người chết.
Duy nhất khiến tình hình lúc ấy đỡ phức tạp hơn, là ba người chết này, ngồi dậy. Mà giữa một vùng đen kịt, Dương Song Song và Khổ Liên Trà hoàn toàn không hay biết.
Dương Song Song và Khổ Liên Trà nắm lấy tay nhau, sờ soạng đi về phía cửa phòng. Họ lúc này mới chú ý tới, đèn hành lang cũng đã tắt.