Chờ tôi rửa mặt xong, Dương Song Song cũng đã hoàn thành bức vẽ, cẩn thận gấp tờ giấy kia lại, nói: "Tớ phải về thăm nhà, lúc cậu vào phòng vệ sinh, mẹ tớ đã gọi điện thoại tới thúc giục nhiều lần rồi."
Nói xong tôi cũng bắt đầu nhớ cha mẹ. Hai tuần không gặp, như cách tam thu.
Tôi nói: "Cậu yên tâm, không có cậu làm bạn, tớ tuyệt đối sẽ không trở lại chỗ quái quỷ như Bách Gia Thôn nữa đâu. Cho dù Lục Hổ lái Land Rover tới đón tớ, tớ cũng không đi."
Nhớ đến Lục Hổ, trong lòng có một loại cảm giác nhớ nhung ngọt ngào. Một đêm không gặp, như cách tam thu.
Chưa đến mức đó chứ? Tôi tự hỏi.
Dương Song Song sau khi ra khỏi cửa ký túc xá, đột nhiên vòng ngược về, nói: "Hộp gỗ này, cậu phải cam đoan nó an toàn. Ông già mặc Hán phục kia..."
"So với Hán phục còn già hơn." Tôi sửa lời.
"Được rồi, cái ông rất rất già kia ký gửi đồ cho cậu, cậu sẽ không để nó dễ dàng rơi vào tay người khác, đúng không?"
"Ý cậu là. . ."
"Cậu có khả năng phải thường xuyên bảo vệ nó."
Biện pháp tôi có thể nghĩ ra được để "Thường xuyên bảo vệ" hộp gỗ kia, chính là thường xuyên mang theo nó.
Kể cả đến nhà cô tôi.
Trên đường đi ra cửa trường, tôi cầm nó; Trên đường đến nhà ga xe điện ngầm, tôi cầm nó; Trên xe điện ngầm, tôi cầm nó.
Cuối tuần hành khách trên tàu điện ngầm chẳng giảm chút nào so với giờ cao điểm. Hộp gỗ kia lúc đầu bưng trong tay ông già cổ phục vóc dáng như cột cờ, không hề có vẻ quá dài quá nặng, nhưng bưng trong tay mỹ nữ chân yếu tay mềm như tôi đây, lại thành gậy kim cô của Tôn Ngộ Không, chỉ đông đánh tây, gõ đầu mấy vị hành khách, nhất thời trong xe chen chúc vậy mà không ai dám tới gần tôi.
Sau khi từ trên xe điện ngầm "Mở ra một vùng Tân Thiên Địa" tôi lại suýt đánh ngã bảo vệ ở tiểu khu nhà cô tôi. Cũng may họ không xem hộp gỗ như hung khí mà tịch thu.
Cuối cùng tới cửa nhà cô tôi, tay tôi chống cái hộp gỗ kia không ngừng thở dốc, cô tôi sau khi nghe chuông cửa chạy ra mở, vừa nhìn thấy dáng vẻ kia của tôi, phì cười hỏi tôi: "Con gia nhập Cái Bang từ khi nào? Có một cây đả cẩu bổng đẹp như vậy."
Phía sau cô đã xuất hiện một người trung niên mang mắt kính dáng cao, là dượng. Ông liếc mắt nhìn hộp gỗ nói: "Cho dượng cái này để chứa tập ảnh tư liệu giải phẫu học dùng giảng dạy không tồi đâu."
Nếu các bạn bất hạnh xem qua《 Kỳ Án Ánh Trăng 》hoặc 《Đau Thương Đến Chết 》, hơn phân nữa sẽ đoán được, cô này là Âu Dương Thiến, người đàn ông trung niên phía sau cô, là Chương Vân Côn, phó viện trưởng bộ y học cơ sở Giang Y, chủ nhiệm bộ môn giải phẫu. Hai người họ quen biết trong câu chuyện 《 Kỳ Án Ánh Trăng 》kia, sau đó từ từ mến nhau, rồi kết hôn. Có đôi khi tôi thật muốn hỏi họ, nếu tất cả mọi người trong thiên hạ biết chuyện yêu đương của hai người, hai người có cảm thấy rất bất lợi không?
Tôi tạm thời nghĩ ra lời nói dối, nói: "Đây là của một người bạn nhờ con giữ dùm, bạn ấy hôm nay... Đi ra ngoài chơi, sợ đặt ở phòng ngủ bị người ta đánh cắp, con giúp bạn ấy chút." Thật không còn cách nào, lên đại học, chất lượng nói dối liên tục giảm xuống.
Cũng may Âu Dương Thiến không truy hỏi, cười ôm lấy tôi, kéo tôi vào cửa ngồi, hỏi han.
Trước kia tôi đã nói rồi, Âu Dương Thiến đặc biệt tốt với tôi, tôi thi đậu Giang Y, cô đã tặng tôi một cái laptop. Bây giờ tôi rốt cuộc đã hiểu tại sao.
Đại khái khi tôi 10 tuổi, có một lần ba mang tôi đến Giang Kinh chơi, tôi đi Đại Vận, đột phát viêm ruột thừa, cô Âu Dương Thiến là bác sĩ chính hăng hái tự tạy hạ đao làm phẫu thuật cho tôi. Tôi khi ấy cũng không biết, cắt bỏ ruột thừa đối với bác sĩ ngoại khoa mà nói, tựa như "Radio" với ban nhạc punk mà nói căn bản giống nhau, cho nên sùng bái Âu Dương Thiến sát đất (mặc dù vừa bị cắt một dao tôi khi ấy chỉ có thể chổng vó lên trời, không làm được động tác phục sát đất độ khó cao như vậy). Tôi từ đó về sau thề phải làm bác sĩ giỏi như cô Âu Dương Thiến, lúc thi tốt nghiệp điền tất cả nguyện vọng đều là học viện y. Sau khi thi đậu Giang Y, cô Âu Dương Thiến chắc chắn cho rằng tấm gương điển hình của cô đã kéo tôi lên thuyền giặc, rất xấu hổ, mới mua laptop, xem như một loại bồi thường cho sai lầm lạc lối của tôi.
(Đại Vận cũng được biết đến với cái tên Kinh Hàng Đại Vận Hà là kênh đào hay sông nhân tạo cổ đại trên thế giới. Kênh này vượt qua các thành phố và tỉnh ở Trung Hoa lục địa là Bắc Kinh, Thiên Tân, Hà Bắc, Sơn Đông, Giang Tô và Chiết Giang.)
Nếu cô biết tôi còn thấy được mộ bia tương lai của mình trong vườn ươm trường Giang Y, không biết có thể mua cho tôi chiếc xe hơi second-hand như bồi thường không.
Nghĩ đến chuyện bia mộ, tâm trạng tôi thoáng cái lại về với thế sự gian nan.
Âu Dương Thiến vỗ ót tôi: "Làm sao vậy? Có phải phát hiện học y kỳ thật đặc biệt khổ cực không, cô đã tiêm dự phòng cho con rồi."
Tôi suýt nữa lại muốn hỏi: "Âu Dương Cẩn là ai?" Nhưng đã biết đáp án: Chờ thời cơ chín muồi sẽ nói cho con biết. Vì vậy quyết định không tự làm mình bẽ mặt, cười cười, dùng giọng điệu quan chức nói: "Không gì không thể vượt qua."
"Vượt qua cái gì?" Một giọng trẻ con non nớt truyền tới sau đầu tôi.
Tôi xoay đầu sang, giữa khe hở của sofa và tường, ló ra một mái tóc đen đen, một cái đầu nho nhỏ. Tôi lập tức biết là ai, cố ý hỏi: "Là ai thế? Sao nghe thấy tiếng mà không nhìn thấy người đâu?"
Trốn sau sofa, đương nhiên là con trai năm tuổi của Âu Dương Thiến và Chương Vân Côn, Chương Trấn. Nó chắc chắn đã nghe thấy tôi nhấn chuông cửa, liền bắt đầu nấp đi, chờ khách phát hiện ra nó.
Âu Dương Thiến nói: "Được rồi, anh tiểu bạch tuộc cô giao cho con, cô và anh đại bạch tuộc cùng làm vằn thắn."
Chương Trấn từ sau sofa bò ra, thằng nhóc tướng mạo hoàn toàn là gien trội của Chương Vân Côn, nhưng sự nghịch ngợm này tựa hồ là truyền thừa của Âu Dương thế gia chúng tôi. Cũng may Âu Dương Thiến và Chương Vân Khôn cần mẫn, trong nhà không nhiễm một hạt bụi, trên mặt Chương Trấn chưa đến mức bụi bặm phủ đầy. Nó nói: "Vừa rồi là em nói đó, không tính, chị phải tìm em lần nữa. Bịt kín mắt đếm tới mười!"
Tôi giả vờ nhắm mắt lại, nhìn thấy nó vụt chạy vào phòng sách.
"Chị tới đây!" Tôi ra vẻ khủng bố kêu một tiếng, trước giả vờ đến phòng ngủ nó lục soát một phen, rất chán nản tới phòng sách, thì thầm: "Sao không tìm được nó nhỉ? Em trốn giỏi quá đi." Dường như có thể nhìn thấy được bé Chương Trấn đang trong góc tối nở gan nở ruột.
Chỗ núp có khả năng nhất là dưới bàn học và trong cái tủ sách cực lớn kề sát tường kia. Tôi gọi: "Chị nhìn thấy em rồi, chắc chắn đang ở dưới bàn học!" Kéo ghế ra, nhanh chóng loại bỏ khả năng này. "Bây giờ em chạy không thoát đâu!" Tay tôi bắt đầu lắc tay nắm tủ sách, tự nhận là hiệu quả rất khủng bố.
Thế nhưng, mở tủ sách, bên trong chỉ chất đầy sách, không hề có bóng dáng Chương Trấn.
Tôi lại cẩn thận đánh giá phòng sách nho nhỏ, rốt cuộc phát hiện, một chỗ bên tường, còn có một cánh cửa âm tường.
Chậm rãi kéo cửa âm tường ra, tôi dùng giọng ghê rợn nhất nói: "Ra... Đi... Thôi..." Nhưng hai mắt cố ý xem xét phía trên, Chương Trấn chắc chắn là đang trốn trong một góc nào đó dưới đất, ánh mắt tôi hướng về phía trước, có thể giả vờ không nhìn thấy nó, chơi trốn tìm cùng đứa trẻ 5 tuổi mục tiêu cuối cùng chính là phải cực kỳ tiếp cận, nhưng không nhìn thấu.
Quả nhiên, trong dư quang khóe mắt, Chương Trấn co lại tận cùng bên trong tủ âm tường, cố gắng nhịn xuống không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Đồng thời, tôi phát hiện tầng trên tủ âm tường, chất đầy hộp giấy dùng đựng tài liệu. Tôi không hề hứng thú nghiên cứu tài liệu cũ, đang chuẩn bị xoay người tuyên bố tìm người thất bại, một cái hộp in chữ "Âu Dương" ở chỗ cao nhất tủ âm tường chợt thu hút ánh mắt tôi.
Một đôi tay vô hình, nâng cánh tay tôi lên, duỗi về phía cái hộp kia.
Một hộp giấy màu trắng bình thường, đã nảy sinh ma lực vô cùng với tôi, chỉ là vì một mảnh hoa văn nhỏ duy nhất trên hộp. Đó là một hoa văn vẽ tay, bởi vì ánh sáng quá tối, màu sắc không rõ, nhưng hình dạng rất rõ ràng, như là một chiếc lá cây, chẳng qua cách vẽ rất cổ quái, đường cong khúc chiết ngoằn ngoèo, hình dáng phác họa ra lá cây.
Cái này cũng không có gì nghiêm trọng. Nghiêm trọng chính là, lá cây giống vậy, xuất hiện trên hộp gỗ tôi ôm tới hôm nay!
Tôi có thể chắc chắn trong những hình vẽ kỳ quái trên hộp gỗ có một mảnh lá cây như vậy, chẳng qua trong kết cấu tinh xảo trên hộp gỗ mảnh lá nho nhỏ này bé nhỏ không đáng kể, nhưng trên hộp giấy này, ai đó đã phóng đại hình ảnh lên.
Cho nên ai có thể trách tôi mở nắp hộp giấy?!
Tôi nhón mũi chân, nhưng vẫn không với tới, Chương Trấn cuộn mình trong góc bên cạnh có cái ghế đẩu, tôi dùng chân kéo sang, giẫm lên ôm hộp giấy kia xuống.
Trong hộp giấy to như vậy chỉ có một món đồ. Một quyển sách.
Nhìn kỹ, thà nói là một quyển sách, không bằng nói là một quyển sổ, hoặc gọi là bộ sổ. Đóng buộc chỉ, khổ giấy lớn, trang giấy cũ kỹ ố vàng.
Tôi lục lọi một trận bên tủ âm tường, mò được một chốt mở, mở ra, miệng nói: "Tiểu bạch tuộc, con rốt cuộc đang ở đâu?" Vẫn giẫm trên ghế gỗ, lấy ra quyển sách kia.
Trên bìa ngoài, chữ viết bằng bút lông dựng thẳng "Phong nam Âu Dương gia hệ phổ", tôi nửa hiểu nửa không với thư pháp, không biết đây là "thể" gì, chỉ biết chữ rất phiêu dật phóng khoáng.
Phiêu dật phóng khoáng, tựa như sau khi mở ra bức ảnh người, lập tức khiến tôi phát ra một tiếng "Woa" từ tận đáy lòng.
Thân dài thẳng tắp, mặt như quan ngọc, trường kiếm sau lưng mơ hồ, một góc trường sam bị thổi tung, phác họa tinh tế thần tượng đẹp trai năm trăm năm trước. Phía sau hắn là vài khối quái thạch dữ tợn, dưới quái thạch nằm sấp một ít thi thể của quái vật, đại khái là yêu ma quỷ quái bị thần tượng tàn sát.
Phía bên phải bức họa dùng chữ triện viết một cái tên, tôi không hề nghiên cứu thể chữ triện, nhưng hình như nhìn ra là "Âu Dương Thanh Phong".
Đoán thử xem bức họa tiếp theo sẽ là ai nào?
Quả nhiên, trang kế tiếp, cũng là phác họa đường nét thanh tú, hiển nhiên xuất phát từ cùng một họa sĩ, là bức ảnh toàn thân của mỹ nữ cổ điển. Nàng áo trắng hơn tuyết, cơ hồ hòa làm một thể với biển tuyết mịt mù phía sau, chỉ có môi đỏ thắm, mặt phấn, tóc đen, đôi mắt sáng, một ít màu sắc, nổi bật khuôn mặt tuyệt thế của nàng. Phía bên phải bức vẽ cũng thể chữ triện đồng dạng, càng dễ dàng nhận ra bốn chữ "Âu Dương Minh Nguyệt".
Ồ, Âu Dương Thanh Phong, Âu Dương Minh Nguyệt, niềm tự hào của Âu Dương thế gia. Nhóm hai người diệt quỷ được truyền tụng muôn đời.
Tôi cơ hồ muốn lập tức khép lại bảng vàng của Âu Dương gia này, nhưng một ý tưởng lóe qua trong đầu, bắt đầu lần lượt lật tiếp.
Âu Dương nào đó, Âu Dương nào đó...
Tiếp theo còn có sáu bảy bức họa, sau đó là rừng tên, sinh nhật, quan hệ thế gia, chữ xinh đẹp cực nhỏ. Những người Âu Dương phía sau khá là trâu, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút tiểu sử. Nếu bạn bất hạnh cũng từng xem qua "Gia phả" buồn chán của nhà các bạn, nhất định có thể tưởng tượng được nội dung này.
Ngón tay lật trang sách với tần suất cao đột nhiên dừng lại. Tôi đã nhìn thấy cái tên mà tôi muốn tìm.
Hoặc nói, tôi không nhìn thấy cái tên mà tôi muốn tìm kia.
Bởi vì cái tên đó đã bị bôi đen đi.
Trây bẩn, bôi đen.